Thiếp Thần Đặc Công

Chương 337: Q.1 - Chương 337: Công khuy nhất trách






Cảm giác được đôi tay cùng động tác vô cùng thành thục của Phương Dật Thiên, Chân Khả Nhân không khỏi tự hỏi: tên hỗn đản này đã hại bao nhiêu nữ tử rồi?

Chỉ việc ám muội triền miên cùng với Phương Dật Thiên nàng còn chưa hề nghĩ tới đừng nói đến việc hắn sắp sửa cởi quần nàng hành sự.

Nàng vốn còn định lên tiếng ngăn cản nhưng nội tâm bên trong cũng không ngừng đưa tới từng cơn sóng kích thích khoái cảm, cơ hồ như đang chờ đợi Phương Dật Thiên tiếp tục tiến tới.

Thân thể nàng như không còn chút sức lực nào cả, lúc này một tia phản kháng cuối cùng cũng đã mất, chỉ còn chờ đôi tay kia giải thoát y phục nàng..

Nếu lần kích tình lần trước là do nàng tức giận mà chủ động thì lần này nàng lại có chút chờ đợi…

Nhưng lúc này đôi tay Phương Dật Thiên bỗng dừng lại, thân thể cũng đột nhiên ngừng trệ.

Chân Khả Nhân kinh ngạc mở đôi mắt to tròn, mê li nhìn Phương Dật Thiên, chỉ thấy hắn nhíu mày cười khổ:

- Có vẻ Tiêu di và Tiểu Tuyết đã trở về!

Lúc nãy hắn vừa nghe thoáng qua âm thanh của chiếc Posrche chạy đến biệt thự.

-Sao cơ?

Chân Khả Nhân vừa nghe xong lập tức hốt hoảng ngồi dậy, nếu bị Tiêu di và Lâm Thiên Tuyết bắt gặp trong hoàn cảnh này nàng thật không biết chui đầu vào đâu!

-Làm sao… làm sao bây giờ? Hay là người ra ngoài đi!

Chân Khả Nhân hốt hoảng, nàng cũng không biết bản thân lúc này phần trên đã bị cởi sạch, trong lúc vừa lo lắng vừa nói cặp nhũ hoa lại khẽ run rẩy, tuy không quá to nhưng lại tạo nên khung cảnh tuyệt vời.

Phương Dật Thiên nhìn xung quanh, trầm giọng:

- Lúc này mà ta còn ra ngoài chắc chắn sẽ không kịp, lại có thể khiến hai người họ nghi ngờ. Lúc này ngươi cứ mang quần áo vào đi, cứ làm theo ta là được!

Miệng còn nói thân thể Phương Dật Thiên đã hướng ra ngoài phòng mở của, sau đó quay lại giường.

-Ngươi nằm sấp xuống, lúc này thân thể ngươi đang mệt nên cần ta mát xa!

Phương Dật Thiên vừa nói xong đã lập tức ngồi lên giường, hai tay vuốt ve đôi vai Chân Khả Nhân.

Cùng lúc đó phía cầu thang đã truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Di và Lâm Thiên Tuyết đã bước lên.

Các nàng thấy cửa mở, trên giường Chân Khả Nhân đang nằm cho Phương Dật Thiên mát xa, vẻ mặt nhất thời vô cùng đặc sắc.

-Khả Nhân, Dật Thiên, hai người làm gì ở đây thế?

Đôi mắt trong suốt của Lâm Thiên Tuyết hiện lên vẻ nghi hoặc.

Phương Dật Thiên ngẩng đầu, thoáng nhìn Tiêu Di và Lâm Thiên Tuyết rồi trả lời:

-Ừm, lúc ta vừa đến đã gặp Chân Khả Nhân, nàng nói thân thể hơi mệt, ta nhìn qua là biết nàng ta nhiễm phong hàn dẫn đến cảm nhẹ nên bảo nàng để ta mát xa thân thể chữa trị.

Phương Dật Thiên trả lời rành mạch, hơn nữa cửa phòng lúc này lại mở toang không hề có một điểm ám muội, xem ra không có gì đáng nghi.

Lâm Thiên Tuyết vừa nghe xong lập tức lo lắng bước đến:

-Khả Nhân, bạn không sao chứ? Lúc sáng không phải còn vui vẻ thoải mái sao?

-Tiểu Tuyết? Về rồi à? Mình cũng không rõ nữa, buổi sáng còn khỏe mạnh, sau đó lại cảm thấy hơi nhức đầu, bây giờ thì toàn thân mệt mỏi. Lúc đó vừa gặp phải Phương Dật Thiên, hắn nói mát xa có thể giúp thân thể thoải mái, ta cũng không rõ ràng lắm nên…

Chân Khả Nhân tuy bình thản trả lời nhưng nội tâm lúc này đã run lên, trong ngực như có một con hưu đang chạy nhảy.

-Ừm, có thể là tối qua Khả Nhân bị nhiễm phong hàn, cũng không đáng lo lắm đâu, chỉ cần mát xa một chút giúp tiết mồ hôi, sau đó nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi!

Phương Dật Thiên lên tiếng, đôi tay cũng không hề dừng lại tiếp tục mát xa, lúc này quả thực vô cùng giống với hình ảnh lương y từ mẫu.

Lâm Thiên Tuyết nghe xong lại nhìn thấy khuôn mặt Chân Khả Nhân đang ửng hồng, trong lòng lại nghĩ là do Phương Dật Thiên mát xa khiến nàng tiết mồ hôi, vì vậy khuôn mặt mới hơi đỏ.

-Thì ra là hơi mệt, thảo nào lúc nãy cũng không ra ngoài với mình. Bạn chỉ cần nói thân thể không thoải mái thôi mà, hay là vào bệnh viện xem thử đi.

Lâm Thiển Tuyết quan tâm nói.

-Mình nghĩ không cần đâu, chỉ là cảm nhẹ thôi, một lát về nhà nghỉ ngơi là được rồi.

Chân Khả Nhân nhẹ nhàng từ chối.

Tiêu Di lúc này cũng bước đến, giọng nói có phần trách móc:

-Ta đoán không sai mà, hai người tối qua chắc lại đi bar uống rượu rồi về muộn nên mới nhiễm phong hàn.

Phương Dật Thiên âm thầm quan sát, cảm thấy vẻ mặt Tiêu Di và Lâm Thiên Tuyết đều không có gì khác thường mới khẽ thở ra, cũng may lúc nãy hắn linh cơ chớp động, gặp biến không hoảng, không thôi hôm nay hắn đã chết không chỗ chôn.

Hắn cũng không quá lo lắng về mình, chỉ sợ Chân Khả Nhân, cô bé này còn ngây thơ quá chỉ lo không chịu đựng nổi.

-Khả Nhân, đã đỡ hơn chưa?

Phương Dật Thiên hỏi.

Chân Khả Nhân quả thật có thiên phú đóng kịch, lúc này lại vô cùng phối hợp:

-Cũng đỡ hơn nhiều rồi, không ngờ ngươi lại nói thật, mát xa quả thật có tác dụng.

-Ngươi chỉ bị nhiễm phong hàn nhẹ, mát xa một lúc mồ hôi tiết ra là tốt rồi, uống thêm nước nóng, sau đó nghỉ ngơi vài ngày là thân thể sẽ hồi phục.

Phương Dật Thiên tỏ vẻ dặn dò một hồi, rồi ngừng mát xa.

-À, ừm, cám ơn ngươi.

Chân Khả Nhân liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, cũng không dám nhìn lâu nhìn hướng khác, lúc này nàng vô cùng ngượng ngùng.

Phương Dật Thiên cảm nhận được ánh mắt cùng tâm trạng của Khả Nhân, hắn cười nhẹ nói không có gì, trong lầm lại thầm nghĩ; con bà nó con gấu, phải chi Tiêu Di và Thiên Tuyết về trễ nửa tiếng thôi, ấy không được, ít nhất phải một tiếng, lúc đó thì hay rồi!

Phương Dật Thiên từ giường đứng dậy, nhìn Tiêu Di:

-Tiêu Di hôm nay ra ngoài có việc à?

Sau khí có quan hệ với Phương Dật Thiên, tâm tính Tiêu Di đã có chút biến hóa, khi có hắn cũng không quá lạnh lùng.

Tiêu Di phong tình quyến rũ, mắt ngọc nhìn Phương Dật Thiên, trong nội tâm dâng lên một cỗ xúc động khác thường, nàng âm thầm thở dài rồi cười nói:

-Đúng vậy, ta cùng Tiểu Tuyết ra ngoài bàn bạc công việc.

Phương Dật Thiên gật đầu, lại chuyển hướng:

-Tiểu Tuyết, sang nay gọi điện ngươi nói ba ba ngươi có việc đột xuất không thể về đúng hạn?

-Ừm, đúng là thế nhưng ba ba cũng không nói rõ cụ thể khi nào trở về.

-Ài, xem ra công việc vệ sĩ này lại phải tiếp tục rồi.

Phương Dật Thiên cười khổ.

-Thì sao? Không thích à?

Lâm Thiên Tuyết trừng mắt.

-Vui, vui chứ, nhưng nếu tính tình ngươi tốt hơn một chút thì ta lại càng vui hơn.

Phương Dật Thiên châm chọc.

-Cài gì? Tính tình ta làm sao?

Lâm Thiên Tuyết lập tức bật lại.

-Đó đó, lại bắt đầu kìa.

Phương Dật Thiên nhún vai, dáng vẻ vô tội.

-Ngươi… tên hỗn đản này, mỗi lần gặp ngươi thật là tức chết mà.

Lâm Thiên Tuyết hầm hừ.

Phương Dân Thiên cười khổ, nhìn ba nữ nhân trong phòng:

-Nơi này ta cũng không tiện ở lại, ta đi xuống trước thôi.

Nói xong hắn liền trốn ra ngoài, trong lòng thầm kêu may mắn có thể qua được ải này, nhưng nghĩ lại lại thấy vô cùng tiếc nuối, đã cởi gần hết rồi mà… Nhưng cũng không sao, đã cởi được hai lần không lẽ không làm thêm được lần thứ ba sao, ngày dài tháng rộng hắn còn nhìu, nghĩ xong lại vui vẻ bước đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.