Thiếp Thần Đặc Công

Chương 292: Q.1 - Chương 292: cú điện thoại thần bí.






Hạ Băng giật mình, câu nói cùng với cái ôm tràn ngập sự bá đạo, thêm sự đạm mạc thâm trầm khi hắn nói ra câu đó thì tựa như một quả bom nổ tung trong lòng của nàng.

Nàng đã quen với một Phương Dật Thien cà lơ phất phơ và lười nhác, lần này lại bất ngờ đối mặt với một Phương Dật Thiên đầy bá đạo thì trong lòng nàng nhịn k được mà gợn sóng.

Chẳng biết như thế nào, nghe Phương Dật Thiên nói, nàng mơ hồ cảm thấy hình như vừa mất đi một cái gì đó, đồng thời cũng có một tia ủy khuất, nàng bảo hắn là công cụ để lợi dụng khi nào? Người oan cũng không thể vô lý một cách bá đạo như vậy a.

Trong khi nàng đang sững sờ thì Phương Dật Thiên đã đi xa, lúc nàng phục hồi lại tinh thần thì chỉ thấy cái bóng nhỏ bé của hắn ở phía xa xa mới đuổi theo:

- Này, Phương Dật Thiên, anh cứ đi như vậy sao? Có tên bạn trai nào như anh không?

Phương Dật Thiên không muốn quay đầu lại, đi vào bãi đỗ xe ngầm của cao ốc Nghiễm Đạt, kỳ thật hắn cũng không có ý trách cứ Hạ Băng, vừa rồi hắn cố ý nói như vậy là để thoát khỏi nàng, đi làm việc của mình.

Sự xuất hiện của Tần Dũng khiến lòng hắn xuất hiện cảm giác nguy hiểm, từ trước đến nay, nguyên tắc của hắn là đem nguy hiểm bóp chết từ lúc còn trứng nước.

Dựa vào trực giác của bản năng, hắn biết Tần Dũng sẽ không bỏ qua hắn dễ như vậy, tiếp theo Tần Dũng sẽ đối phó với tên tình địch giả tưởng này, vô duyên vô cớ lại đi trêu chọc tên này thì rất oan, nhưng Phương Dật Thiên cũng chẳng sợ.

Cho dù đối mặt với Mafia Italy có thế lực khổng lồ hắn cũng chưa từng nao núng, tự nhiên là hắn cũng không e ngại Tần Dũng, chỉ là hắn cũng không muốn rước thêm phiền phức vào người mà thôi.

Nhưng sự tình đã phát sinh, không thể vãn hồi, cái hắn cần làm là phải đối mặt, không phải là trốn tránh.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nếu muốn đối phó một người, đầu tiên là phải thăm dò hắn, dò xét phạm vi thế lực, tập tính, thói quen.

Hắn muốn xem thực lực của Tần Dũng, dựa vào trực giác, hắn nhận định Tần Dũng khẳng định đã từng là người thuộc hắc đạo, hơn nữa địa vị còn không thấp, tuy rằng hắn cường đại, nhưng chi tiết của đối thủ chưa thăm dò mà cứ ngang nhiên xông vào, thực hiện những hành vi mù quáng thì chiến lang như hắn sẽ không bao giờ mắc phải.

Vì vậy, vừa rồi hơn phân nửa không phải là do Hạ Băng, hắn biết, dựa vào tính cách của nàng thì tốt nhất là chuồn, nhưng không ngờ nữ nhân này lại đuổi theo.

Hắn âm thầm cười khổ, trong đầu linh quang chợt lóe, có lẽ từ trong miệng của Hạ Băng có thể moi ra một ít tin tức của Tần Dũng cũng nên.

Nghĩ xong, hắn liền đi chậm lại, Hạ Băng hổn hển đuổi theo, tiếp theo là một trận mắng chửi:

- Anh sao lại làm vậy? Nói đi là đi, bỏ lại em không thèm quản, anh không biết xấu hổ à?

- Vậy em còn muốn sao nữa chứ, không phải là diễn xong rồi sao?

-Em... Diễn xong hay chưa là do em quyết định, hiện tại em tuyên bố tuồng vui này lại bắt đầu!

Phương Dật Thiên nhíu mày, quay đầu nhìn xung quang hỏi:

- Tần Dũng quay lại à? Quái, có thấy hắn đâu, sao em lại nói tiếp tục diễn?

Hạ Băng nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng tức không nhịn được, nhớ lại lời lúc nãy Phương Dật Thiên nói, nàng lạnh lùng nói:

- Bắt buộc hắn xuất hiện mới diễn được à? Hơn nữa, tôi xem anh là công cụ lợi dụng khi nào?

Phương Dật Thiên im lặng, đi vào trong bãi đậu xe ngầm, mở cửa xe mình mới quay sang hỏi:

- Xe của em cũng đậu ở đây?

- Tôi không đi xe!

- Vậy thì bye bye, si du ờ gên.

Phương Dật Thiên nói xong liền chui vào trong xe, khởi động, quay đầu xe chuẩn bị lặn.

Tên hỗn đản này lại dám không đưa mình đi. Hạ Băng rất tức giận, hận không thể cầm văn kiện trong tay mà nện lên đầu của tên hỗn đản này. (Dùng gáy sách mà nện em ơi, đảm bảo k xuất huyết thì cũng mọc sừng:88:)

Nàng trực tiếp đi qua chắn trước xe của Phương Dật Thiên, lớn tiếng nói:

- Họ Phương kia, anh là một tên hỗn đản, tôi đã nói là không có xe, vậy mà anh không đưa tôi một đoạn được à?

Phương Dật Thiên từ trong xe thò đầu ra ngoài:

- Anh cứ tưởng là em khinh không thèm ngồi xe của anh. Anh chưa có nói là không mang em theo mà, đã muốn lên xe thì tự lên đi chứ, có cần anh phải xuống ôm em lên không?

- Anh...

Hạ Băng thở phù phù, trong lòng tuy tức giận nhưng cũng đi tới, ngồi vào ghế phụ.

- Đừng nóng, em tức giận thì anh cảm thấy rất ưu việt, chẳng lẽ sự vui mừng của anh lại dựa trên sự tức giận của em hay sao? Rất vô nhân đạo a?

Phương Dật Thiên nói xong thì nhấn ga, chạy xe ra ngoài.

- Còn không phải do anh, cái miệng chưa bao giờ nói được câu nào hay!

- Anh trong mắt em còn không bằng hỗn đản thì cứ bỏ qua đi, chỉ cần không để ý thì sẽ không sao cả, đúng không?

- Nhưng có mấy lời không thể không nhìn, hơn nữa, em chưa bao giờ xem anh là công cụ để lợi dụng.

Ngữ khí của Hạ Băng đầy kiên quyết.

Phương Dật Thiên nao nao, không ngờ Hạ Băng lại vướng vúi ở vấn đề này lâu như vậy, hắn cười cười:

- Được rồi, có thể là anh sai, đều do con người của anh quá nhạy cảm.

Hạ Băng nghe vậy thì trừng mắt nhìn hắn, lập tức, khuôn mặt xinh xắn có chút buồn bã, dường như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Phương Dật Thiên:

- Phương Dật Thiên, anh giúp em rất nhiều, em rất cảm kích. Có đôi lúc em hơi lạnh lùng, hy vọng anh không để ý, tính cách của em là như vậy, không thay đổi được.

Phương Dật Thiên nghe xong thì cả kinh, quả thực không thể tin được, đây chẳng phải là Hạ Băng giải thích với hắn sao? Khiến hắn cảm thấy mình không tiêu thụ được.

- Ách, vậy thì thôi, Hạ Băng, em không cần nói nữa, em mà nói thêm nữa là anh tim đập thình thịch, tay chân run rẩy, sẽ đâm vào xe người khác mất. Em cứ lạnh lùng với anh đi, em nhiệt tình thế này làm anh cảm thấy không quen!

Hạ Băng nhìn thấy sắc mặt của Phương Dật Thiên, nhịn không được cười lên một tiếng, tên hỗn đản này có bệnh phải không nhỉ, mình chỉ dịu đi một chút hắn lại không muốn, thế nào cũng muốn mình mang khuôn mặt lạnh lùng ra mắng mới thích.

- Ai nhiệt tình với anh? Đừng tự kỷ! Về sau nếu cảm thấy phản cảm khi em đưa anh làm bạn trai giả của em thì em sẽ không tìm anh nữa, chẳng qua em không hề có ý lợi dụng anh.

Phương Dật Thiên trầm mặc, rồi sau đó hỏi:

- Em có biết rõ Tần Dũng không? Hắn đang làm gì?

- Hắn? Em không biết, chỉ biết phụ thân của hắn có địa vị khá cao, em cùng hắn tiếp xúc rất ít, cũng không rõ lắm!

- Trước đây hắn ở nước ngoài là thật à?

- Dường như là hắn ở nước ngoài vài năm, chẳng qua là đi du học, cụ thể em cũng không rõ ràng.

Hạ Băng nói xong liền tò mò hỏi:

- Anh hỏi để làm chi? Chẳng lẽ anh có hứng thú với hắn?

- Khụ khụ, mỹ nữ à, em không thấy anh là một nam nhân bình thường hay sao? Nói thế nào thì anh cũng là bạn trai của em, mặc dù là giả, nhưng một khi tình địch xuất hiện thì cũng phải tìm hiểu một ít tin tức của hắn chứ sao, bằng không lấy cái gì tranh đoạt em với hắn?

Khuôn mặt Hạ Băng khẽ đỏ lên, nhịn không được cười cười, trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên vài lần mới nói:

- Anh không ăn cơm à? Để em mời anh cơm trưa nha, đi chỗ nào cũng được!

Phương Dật Thiên nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Hạ Băng vài lần:

- Em không bị sốt chứ? Hay là lương tâm trỗi dậy? Khi không mời anh ăn cơm có phải là có điều kiện thêm vào phải không? Nói trước là anh không bồi em ngủ đâu đấy! ( vãi hàng, em bồi anh ngủ là được chứ gì:88:)

- Anh... anh đi chết đi! Bồi ngủ? Vậy mà cũng nói ra được! Anh không đi thì thôi, coi như chưa nói gì!

- Đừng a, anh đùa tí thôi mà, khó được băng mỹ nhân mời cơm, không muốn thì để thiên lôi đánh chết cho nhanh. Không biết là sau khi ăn cơm xong có thể mời anh thả lỏng một lần.

- A? Là sao? ăn coem xong còn có thả lỏng gì nữa?

- Ách, kỳ thật anh rất nhớ mấy vị tiểu thư ở mấy câu lạc bộ đêm xanh xanh đỏ đỏ kia, nhưng bất hạnh là không có tiền, Hạ tổng, em xem...

- ¥%#¥¥※※...

Hạ Băng thật sự muốn giết người, đã mời cơm còn đòi mời đi chơi gái?

Không bao lâu, Phương Dật Thiên lái xe tới một tửu điếm, lúc đang chuẩn bị vào trong tửu điếm với Hạ Băng thì điện thoại của hắn vang lên, hắn nhìn vào dãy số lạ lẫm, lúc xưa, đối với số điện thoại lạ thì hắn sẽ trực tiếp dập máy, nhưng lần này ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại bắt máy, vừa đặt bên tai, đang muốn nói chuyện thì trong điện thoại phát ra thanh âm khiến thân thể hắn cứng đờ.

- Alo, xin hỏi có phải là Chiến Lang tiên sinh phải không ạ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.