Thiếp Thần Đặc Công

Chương 62: Q.1 - Chương 62: Cùng nhìn lén.






Phương Dật Thiên trước tiên lái xe đưa Âu Dương Toa Toa về, gia đình Âu Dương Toa Toa ở trong khu nhà Tân Thành Ngân Tọa, Tân Thành Ngân Tọa chính là khu nhà đắt đỏ có tiếng ở thành phố Thiên Hải, trong này mỗi căn nhà đều rộng hơn trăm mét vuông, Âu Dương Toa Toa ở khu nhà đắt đỏ này có thể biết được bối cảnh nhà nàng không đơn giản.

Âu Dương Toa Toa xuống xe liền vẫy tay tạm biệt với Phương Dật Thiên và Tô Uyển Nhi trong xe, Phương Dật Thiên cảm thấy khi Âu Dương Toa Toa cười lại càng xinh đẹp dịu dàng đến cực điểm, thầm nghĩ nếu mình trẻ lại vài tuổi chắc chắn sẽ theo đuổi tiểu mỹ nữ này.

Sau khi Âu Dương Toa Toa đi rồi, Phương Dật Thiên liền lái xe hướng ngã tư gần nhà trọ của mình chạy như bay.

- Phương ca ca, nếu mỗi cuối tuần anh đều đến đón em về nhà giống như hôm nay thì thật tốt biết bao a, như vậy em cảm thấy thực sự hạnh phúc.

Tô Uyển Nhi vẻ mặt ao ước nói.

Nếu Phương Dật Thiên có xe yêu cầu này thật sự cũng không quá phận, Phương Dật Thiên suy nghĩ một chút, nói:

- A thế này đi, nếu cuối tuần anh không phải làm vệ sĩ, có thời gian sẽ đón em, được không?

- Thật sao? Vậy thật quá tuyệt, ha ha.

Tô Uyển Nhi cao hứng nở nụ cười.

Phương Dật Thiên nhìn qua gương chiếu hậu thấy Tô Uyển Nhi tươi cười hạnh phúc, bởi nàng cười khiến bộ vị mềm mại trước ngực có chút run rẩy, tuy rằng đang ở độ tuổi phát dục nên không lớn lắm, nhưng chẳng phải vẻ tràn trề nhựa sống càng kích thích ham muốn chinh phục của nam nhâm hay sao?

Tiếp đó, trong đầu Phương Dật Thiên không khỏi hiện ra cảnh mỗi lần hắn rình coi xuân sắc của Tô Uyển Nhi trong phòng thay quần áo, làn da trắng như tuyết, phía trước ngực hơi nhô lên, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như lá liễu… Đương nhiên mỗi lần như vậy, ánh mắt Phương Dật Thiên đều dừng tại bộ ngực đang thời phát dục kia, cảm giác đó thật sự rất kích thích a!

Phương Dật Thiên đột nhiên phát giác bản thân thật sự quá ghê tởm, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng thật sự không thể phủ nhận, thử nghĩ, trốn ở trong WC rình coi một cô gái đang tuổi trưởng thành thay quần áo – điều này khác hẳn với bề ngoài nhã nhặn thường ngày của hắn, ngoài ghê tởm còn có thể dùng từ gì khá hơn?

Cực kỳ may mắn là Uyển Nhi không biết chút gì! Phương dật Thiên trong lòng thầm nghĩ.

Đột nhiên, lúc này Tô Uyển Nhi thình lình hỏi:

- Đúng rồi, Phương ca ca, có một lần em ở trong phòng hình như nhìn thấy anh trong WC nhìn ngó xung quanh, anh nhìn cái gì vậy?

- A?!!

Phương Dật Thiên nhất thời kinh ngạc thầm kêu, một giây trước còn nghĩ thầm, rằng cô bé Uyển Nhi không phát hiện ra mình có hành vi bất lương, thế mà chỉ một giây sau liền bị cô bé này hỏi một câu như vậy? Đời thật không thể đoán trước điều gì!

Nhìn qua gương chiếu hậu, Phương Dật Thiên thấy trong mắt cô bé này lộ vẻ giảo hoạt, hắn xấu hổ cười cười, lập tức trấn tĩnh thản nhiên nói:

- Anh ở trong WC không phải để giải quyết nỗi buồn còn có thể nhìn cái gì?

- Không phải a, em nhìn thấy Phương ca ca , tựa hồ là ở nhìn lén. . . . . . Không đúng, Phương ca ca sao có thể nhìn lén chứ, bất quá em lại cảm giác anh đang nhìn về phía phòng em.

Tô Uyển Nhi trên mặt hiện lên nụ cười giảo hoạt.

Tô Uyển Nhi nói nói đến mức này, nếu là người khác đã sớm đỏ mặt, nhưng Phương Dật Thiên lại cười cười hỏi ngược lại:

- Được lắm, thì ra em thường ở trong phòng mình nhìn lén anh, có phải hay không muốn nhìn lén Phương ca ca tắm rửa trong WC a?

- Cái gì?

Tô Uyển Nhi kinh ngạc hô lên một tiếng, nàng không nghĩ tới da mặt Phương Dật Thiên dày đến mức này, đổi thắng thay đen nói nàng nhìn lén, nàng tức giận nói:

- Hừ, rõ ràng là Phương ca ca nhìn lén người ta!

- Sao có thể? Anh một chính nhân quân tử đẹp trai phong độ sao có thể làm chuyện nhìn lén hạ lưu kia chứ, anh ngay cả việc trên mông em có một cái bớt nhỏ. . . . . . cũng không biết gì hết. . . . . .

Phương Dật Thiên trong lòng quýnh lên, buột miệng nói, nói xong, hắn mới ý thức được là lòi cái đuôi chuột.

- A…

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nhi bỗng đỏ rực giống như mặt trời lúc hoàng hôn, cả nửa ngày sau mới yếu ớt nói:

- Hừ, anh còn muốn chống chế, anh, anh làm sao biết em, em trên mông có bớt ?

Nhất thời không khí trong xe có chút quỷ dị.

- Cái đó. . . . . . Ách, cái đó là anh đoán mò, đoán mò thôi.

Phương Dật Thiên mồ hôi lạnh, đến mức này, nói cái gì đều là dư thừa , muốn chống chế cũng không được.

- Phải không? Vậy anh vì sao lại nói là trên mông mà không phải trên thân, mặt hay vị trí nào khác a?

Tô Uyển nhi biết mình chiếm được thế thượng phong, liên tục hỏi dồn .

Trong lòng biết chống chế không được, Phương Dật Thiên cũng đành đơn giản thừa nhận, nói:

- Ách, Uyển nhi, là như vậy, có một ngày cửa thông gió trong WC hỏng, anh trèo lên sửa đồng thời phát giác có thể thông qua cửa nhìn vào phòng của em, hôm đó lại đúng lúc em ở trong phòng thay quần áo, anh liền. . . . . . Ách, kỳ thật cũng không có thể trách anh, Uyển Nhi lúc em thay quần áo vì sao không kéo rèm lại? Là có ý gì đây!

- Anh. . . . . .

Tô Uyển Nhi sắc mặt càng đỏ, hừ một tiếng, nói,

- Phương ca ca anh rình coi người ta có phải để ý . . . . . . Anh, anh có phải thấy hết toàn bộ hay không?

- Toàn bộ?

Phương Dật Thiên trong lòng cả kinh, vội vàng nói,

- Sao có thể, anh chỉ liếc mắt một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt lại, anh không phải loại người như vậy. . . . . . Trên người em rất nhiều vị trí anh đều không có nhìn.

- Phương ca ca đây là ý gì. . . . . . Thân thể người, người ta còn chưa bị nam nhân nào nhìn qua đâu. . . . . .

Mấy lời cuối Tô Uyển Nhi dần nói nhỏ như muỗi kêu, khẽ cắn môi dưới, cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt đỏ rực, vô hình trung tăng thêm một tia quyến rũ.

- Còn chưa có bị nam nhân nào nhìn qua? Uyển Nhi em có ý gì đây?

Phương Dật Thiên trong lòng hơi hơi sửng sốt, ho khan, cười nói:

- Uyển Nhi, nếu không như vậy đi, lúc anh tắm rửa sẽ báo trước cho em, sau đó em cũng nhìn lén anh là được rồi, như vậy là hòa nhau, em thấy thế nào?

- A. . . . . . Em, em không cần, em cũng không mặt dày như Phương ca ca!

Tô Uyển Nhi trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói.

- Vậy mới nói a, Uyển Nhi về sau em lúc thay quần áo nhất định phải kéo rèm lại, nếu là một nam nhân khác anh bảo đảm hội mỗi ngày đều trực ở cửa thông gió nhìn em thay quần áo, Phương ca ca thì không như vậy, chỉ là. . . . . . Ách, nói sai rồi, không chỉ là gì hết.

Phương Dật Thiên phát giác chính mình vừa rồi tí nữa nói lộ ra hết, may mắn ngừng lại đúng lúc.

- Chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy đúng không?

Tô Uyển Nhi cười giảo hoạt, giống như một tiểu yêu tinh.

Phương Dật Thiên trong lòng bồn chồn, dứt khoát là ngậm miệng không nói nữa, hắn phát giác cô bé này cũng thật khó lường!

Lại nói, về sau không còn cơ hội qua cửa thông gió trong WC nhìn Uyển Nhi thay quần áo, nghĩ tới đây trong lòng không khỏi tiếc nuối.

- Phương ca ca, anh thật sự hy vọng sau này em kéo rèm lại sao?

Tô Uyển Nhi đột ngột hỏi, Phương Dật Thiên nghe xong, trong lòng hốt hoảng, sém chút nữa đụng xe!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.