Trấn an Quả Nhi đang vô cùng kinh ngạc với chuyện đang xảy ra trước mắt, bà chị họ xinh đẹp của mình luôn đối với mình vô cùng ghê gớm điêu ngoa, vậy mà lại có thể ôn thuận động lòng người ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực Phương Dật Thiên, tùy ý để hắn ôm như vậy, nàng cũng không có thể hiện ra một chút khó chịu, cũng chẳng dãy dụa, thậm chí trên khuôn mặt còn mang theo vẻ thẹn thùng và rất hưởng thụ.
Lão thiên a, Lâm Quả Nhi cảm thấy không thể tin được, chẳng lẽ đã điên dảo rồi sao?
Nàng vẫn chưa có quên, kỳ nghỉ hè nắm ngoái, nàng cũng tới thành phố Thiên Hải chơi, khi đó Lâm Thiển Tuyết cũng vừa từ nước ngoài trở về, nàng còn nhớ lúc đó nhưng công tử thế gia theo đuổi Lâm Thiển Tuyết rất nhiều, có thể nói xếp thành một hàng dài a.
Nhiều lúc có người còn tới trước cửa muốn gặp nàng, đứng tại cửa biệt thự của Lâm gia bồi hồi chờ đợi, nhưng khi đó, chính mình thấy vị chị họ xinh đẹp này không chút khách khí, tay cầm dao đi ra cửa tiếp đón, dọa cho vị thế gia công tử kia sợ quá mà trực tiếp bỏ chạy, từ đó về sau cũng không thấy ai dám cả gan mà tới quấy dầy nữa.
Kể từ lúc đó, trong lòng Lâm Quả Nhi cảm thấy, chị họ của mình quả là một vị mĩ nữ vô cùng bưu hãn và dã man, trên thế gian này nếu có người nam nhân nào có thể chinh phục được vị chị họ này của mình, thì khẳng định người đó phải có pháp lực vô cùng thâm hậu, có thể hàng long phục hổ, trảm yêu trừ ma thì mới được.
Nhưng mà nàng nhìn qua nhìn lại, cũng không thấy đại thúc Phương Dật Thiên này có khả năng thâm hậu gì mà cư nhiên có thể khiến cho vị chị họ bưu hãn của mình trở lên ngoan ngoãn ôn nhu như vậy.
Nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của chị họ mình, nàng cũng không rõ là đang thẹn thùng hay hạnh phúc nữa, tiểu cô nương này không thể hiểu nổi đành thởi dài, khẽ nói : “ Oaaaa, sức mạnh của tình yêu thật sự là to lớn a, đại thúc, ta thật sự khâm phục ngươi nha, ngươi như vậy có thể dễ dang chế phục chị họ của ta a ”
Lâm Thiển Tuyết nghe vậy khuôn mặt lại càng đỏ hồng nên, nàng cố gắng dãy dụa, muốn từ trong lòng Phương Dật Thiên thoát ra, đồng thời phùng miệng lên nói : “ Quả Nhi, ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó, ngươi chờ xem ta làm thế nào hảo hảo thu thập ngươi ”
Tô Uyển Nhi yên lặng đứng một bên nhìn sự tình trước mắt, trầm mặc không nói, trên khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp khẽ hiện lên một nét ảm đạm, nhưng trong nháy mắt biểu tình của nàng lại trở lên vô cùng hờ hững, nàng khẽ biu môi, muốn nói nhưng lại chẳng biết nên nói điều gì, giờ khắc này, nàng rõ ràng cảm nhận được trong lòng vô cùng không thoải mái, một chút mất mát và đau xót.
Phương Dật Thiên nét mặt vẫn bình thường như cũ, tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì đáng nói cả, điềm nhiên như không, nhẹ nhàng đặt Lâm Thiển Tuyết ngồi lên ghế sofa, ngữ khí cực kỳ thân thiết hỏi : “ Tiểu Tuyết, mắt cá chân của ngươi cảm thấy đau sao? là bị làm sao vậy? ngươi đưa ra cho ta xem giúp coi ”
Lâm Thiển Tuyết nghe Phương Dật Thiên nói như vậy thật sự là không hiểu gì, khẽ giật mình, nàng thật sự không biết Phương Dật Thiên nói vậy là có ý gì, nàng còn đang kinh ngạc, thì lại thấy Phương Dật Thiên trực tiếp cầm lấy chân phải của nàng, đem giầy và tất cởi bỏ ra, hai tay nâng lên, chăm chú quan sát.
“ Cũng may, không có bị làm sao, ngươi cũng thật là, chạy nhanh như vậy mà không cẩn thận nhìn đường, hoàn hỏa chân cũng không có bị thương ” Phương Dật Thiên lại bổ xung thêm một câu.
Lâm Thiển Tuyết cực kỳ mờ mịt, chẳng qua nàng cũng là người thông minh, thầm nghĩ lại, mơ hồ đoán ra được ý tứ của Phương Dật Thiên.
“ Chú , chú, người vừa nói cái gì a??? Chị họ của ta vừa rồi bị sái chân sao??? ” Lâm Quản Nhi chạy lại bên ghế sofa, nét mặt vô cùng lo lắng hỏi.
“ Đúng vậy, khi ta đuổi theo nàng, vừa chạy tới nơi, thì thấy chân phải của nàng khẽ chật một cái, vì vậy ta mới ôm nàng trở về đây, cũng may, hoàn hảo không có bị làm sao ” Phương Dật Thiên vẻ mặt nhàn nhạt nói, giống như là chuyện đó vừa rồi thực sự xảy ra vậy.
Lâm Quả Nhi nao nao, thầm nghĩ, thì ra là chị họ của mình chị trật chân, bởi vậy đại thúc mới ôm trở về, chẳng lẽ vừa rồi là mình thật sự đã hiểu lầm rồi sao?
“Quả Nhi, ngươi vừa rồi nói bậy bạ cái gì đó ?, cái gì mà sức mạnh của tình yêu, ta, ta vừa rồi là không cẩn thận bị trượt chân, trong nhất thời không thể đi được, vì vậy hắn mới bế ta trở về ” Lâm Thiển Tuyết hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Quả Nhi hỏi.
Lâm Quả Nhi lập tức cười cười, bày ra một bộ dạng lấy lòng khẽ nói : “ Chị họ, vừa rồi lời ta nói ngươi cứ coi như là lời nói hươu nói vượn đi, ta đã nói rồi mà, đại thúc vừa hư hỏng lại háo sắc, nhìn bộ dạng cũng không phải là người tốt a, chị họ không thể nào mà coi trọng hắn đâu….”
“ Ngươi….” Lâm Thiển Tuyết mặt lại đỏ bừng lên, nàng đối với Phương Dật Thiên cũng là vô cùng cảm kích, không ngờ hắn lại tìm cho nàng một cái bậc thang để xuống đài, nàng trừng đôi mắt tỏ vẻ giận dữ, nhìn Lâm Quả Nhi nói : “ ngươi, tiểu quỷ đại gia hỏa này, ngươi có thể hay không nói ít đi một chút ! thật là ”
Lâm Quả Nhi vội vàng cười hì hì, bày ra bộ dáng một tiểu hài tử đã nhận nỗi, đi tới ngồi xuỗng bên cạnh Lâm Thiển Tuyết, cũng không dám nói thêm lời nào nữa, sợ lại chọc giận vị chị họ này.
Mà sắc mặt Tô Uyển Nhi lúc này cũng tốt lên hơn trước rất nhiều, thầm nghĩ, thì ra là Lâm tỷ tỷ bị trật chân, vì vậy Phương ca ca mới bế nàng trở về, chẳng qua nhìn bộ dáng Phương ca ca bế Lâm tỷ tỷ cũng thật là….haize… nếu Lâm tỷ tỷ đổi lại là mình thì tốt rồi.
Lâm tỷ tỷ là một người xinh đẹp, xuất thân cao quý, khí chất tao nhã, cũng không biết là Phương ca ca có thích nàng không nữa, còn có vị hôn thê mà chính Phương ca ca nói với mình nữa, mà vị hôn thê của Phương ca ca chắc hẳn là rất xinh đẹp, mà mình thì lại chẳng có gì nổi bật, cũng khó trách Phương ca ca lại chẳng để ý đến mình.
Tô Uyển Nhi cứ miên man suy nghĩ, càng nghĩ thì tâm tình đã trở nên bình thường của nàng lại cảm thấy ảm đạm, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần nổi lên một nét u sầu nhàn nhạt.
Kỳ thật những biến đổi nho nhỏ đó của Tô Uyển Nhi đều bị Phương Dật Thiên âm thầm thu vào trong mắt, chứng kiến Tô Uyển Nhi trầm mặc không nói hắn cảm thấy không được thoải mái, mấy tháng nay hắn sống tại đây, làm hàng xóm với nàng, tâm tư của cô gái nhỏ này đối với hắn hắn cũng có thể cảm nhận được.
Hắn cũng biết là do hắn ôm Lâm Thiển Tuyết trở về nên mới làm cho Tô Uyển Nhi có thần tình ảm đạm như vậy, nghĩ đến đây, hắn bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, quả thật cô gái nhỏ này rất để ý đến mình a, nhưng mà hắn không thể nào có đủ dũng khí để chân chính đối mặt với Tô Uyển Nhi mà tiếp nhận phần tình cảm này của nàng.
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng, Tô Uyển Nhi vẫn còn nhỏ, chỉ ở độ tuổi mới biết yêu, phần tình cảm nàng dành cho mình có lẽ cũng không phải là tình yêu chân chính giữa nam và nữ, mà chỉ là một cảm giác ỷ lại của người em nhỏ vào huynh trưởng mà thôi.
Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, hắn vẫn muốn có thời gian để dạy dỗ cô gái nhỏ Uyển Nhi này cho tốt, để cho nàng có thể xác định rõ được tình cảm của mình, mà mình vô luận từ phương diện nào đi nữa cũng không thích hợp với nàng, đối với nàng cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, hoặc là nói, Tô Uyển Nhi nếu cứ chấp nhật chọn mình như vậy thì ngay từ đầu căn bản đã là một sai lầm.
Tiếp đó, nói chuyện phiếm trong chốc lát, Lâm Thiển Tuyết nhìn thời gian, có lẽ cũng đã đến lúc trở về, Lâm Quả Nhi lúc này mới lưu luyến nói lời từ biệt với Tô Uyển Nhi.
“ Uyển Nhi tỷ tỷ, sau này nếu ngươi có thời gian thì hãy đến tìm ta đi chơi nha, ta đang sống ở nhà chị họ của ta, tại Lâm gia biệt thự ở trang viên Mân Côi, cũng rất dễ dàng tìm tới a ” Lâm Quả Nhi lôi kéo cánh tay Tô Uyển Nhi nói.
“ Đúng rồi, Uyển Nhi, nếu ngươi có rảnh thì hãy tới nhà ta chơi, cho dù là chơi tới muộn thì ngươi cũng có thể ở lại chỗ ta nghỉ ngơi a, cũng không có ảnh hưởng gì cả ” Lâm Thiển Tuyết cũng nói.
“ Ta , ta ” Tô Uyển Nhi có chút ngại ngùng, lén lút đưa mắt nhìn qua Phương Dật Thiên, tựa hồ là nhớ tới điều gì đó, rồi sau đó nàng cười thoải mái tự nhiên trả lời : “ Được, nếu có thời gian nhất định ta sẽ qua đó chơi ”.
“ Tốt, khi nào tới thì nhớ rõ gọi điện thoại báo cho ta nha, hắc hắc, ta còn đang muốn cùng Uyển Nhi tỷ hảo hảo đi chơi a ” Lâm Quả Nhi nói.
“ Ừm, đến khi đó ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi a, đối với thành phố Thiên Hải này thì ta cũng khá là quen thuộc ” Tô Uyển Nhi cười cười nói.
Lâm Quả Nhi gật gật đầu đồng ý, sau đó mới cùng Lâm Thiển Tuyết và Phương Dật Thiên trở ra xe, chuẩn bị rời đi.
“ Uyển Nhi, Phương ca ca phải đưa các nàng trở về, ngươi cũng trở về đi a, nhớ nghỉ ngơi cho tốt, chịu khó ăn nhiều vào, mập lên chút thì khuôn mặt mới cảm giác có thịt a ” Phương Dật Thiên cười cười, theo thói quen khẽ đưa tay ra nhéo nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nhi một lần nói.
Tô Uyển Nhi cực kỳ thích cảm giác này, thích cái hành động vô cùng thân thiết đó của Phương Dật Thiên, nàng có chút khẽ đỏ mặt hờn dỗi một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói : “ Phương ca ca, ngươi, ngươi sau này cũng hay lên trở về để gặp ta nha ”
Phương Dật Thiên khẽ rùng mình, thở sâu một hơi, cười nói : “ Ừm, ta biết rồi, muội trở về đi ”
Tô Uyển Nhi gật gật đầu, nhưng vẫn đứng đó chưa rời đi, cho đến khi nhìn Phương Dật Thiên lên xe rời đi nàng vẫn hướng phía Phương Dật Thiên đuổi theo một khoảng nữa, chậm dãi nhìn theo, cặp mắt đẹp bất giác trào ra hai dòng lệ, theo gương mặt nàng nhẹ nhàng chảy xuống, cho tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe của Phương Dật Thiên đâu nữa nàng mới dừng cước bộ lại, trong lòng nàng cũng trở lên yên lặng, nhẹ nhàng nói : “ Phương ca ca, ta đáp ứng đến Lâm gia biệt thự cùng Quả Nhi đi chơi, mục đích lớn nhất cũng chỉ là muốn gặp ngươi mà thôi, ta biết ngươi thân là vệ sĩ của Lâm tỷ tỷ thì sẽ ở tại Lâm gia, ngươi đã không thể trở lại bên này, thì ta đành tới đó để gặp mặt ngươi, Phương ca ca, Uyển Nhi thật sự là thích ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết sao, Phương ca ca….”
Phương Dật Thiên lặng lẽ hút thuốc, trong lòng không hiểu đang có cảm giác gì, vừa rồi hắn qua kình chiếu hậu rõ ràng nhìn thấy Tô Uyển Nhi cô gái nhỏ này ngây ngốc chạy theo, tại một khắc đó, trong lòng hắn nỏi lên lên một cảm giác xúc động nhè nhẹ, hắn đã từng nghĩ sẽ dừng xe lại, chay xuống đem cô gái nhỏ ngây ngô đó ôm chặt vào lòng.
Uyển Nhi, ngươi như thế nào lại ngốc như vậy chứ, trong lòng hắn thầm nói một câu, cũng không có dừng xe lại, mà vẫn hướng tới phía trước phóng như bay, có đôi khi, hắn cảm thấy mình đối với Tô Uyển Nhi quả thật có điểm tàn nhẫn, nhưng nếu không tàn nhẫn thì chẳng lẽ cứ để nàng tiếp tục bước đi trên con đường sai lầm đó sao.
Đương nhiên, việc Tổ Uyển Nhi chạy theo phía sau xe kia thì hai người Lâm Thiển Tuyết và Lâm Quả Nhi ngồi ở ghế sau không nhìn thấy được, chẳng qua, các nàng mơ hồ cảm thấy được bộ dạng của Phương Dật Thiên có điểm không đúng, có vẻ như đang có suy tư gì đó….