Phương Dật Thiên đến gần thì liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Tô Uyển Nhi, khuôn mặt vốn sáng bóng như ngọc bây giờ đã nổi lên một màu hồng diễm lệ, tràn xuống chiếc cổ thon dài tuyết trắng, lúc này khi nhìn nàng quả thật có cảm giác kinh diễm.
So sánh với khí chất thanh thuần thoát tục trước kia của Tô Uyển Nhi, giờ phút này lại tự nhiên thêm vào một chút quyến rũ mê người, bây giờ nhìn nàng không còn giống một nữ hài tử nữa mà giống như một nữ nhân trưởng thành đang ở độ chín.
Có lẽ là trước đây Phương Dật Thiên chưa bao giờ ngắm kỹ Tô Uyển Nhi, bây giờ khi chăm chú nhìn ngắm cũng nhận ra tiểu cô nương này quả thật xinh đẹp, lúc này quả thật phong tình kiều mị tỏ rõ ra ngoài.
"Uyển Nhi, tỉnh lại, Uyển Nhi, anh là Phương ca ca đây, tỉnh lại đi." Phương Dật Thiên lắc lắc bả vai Tô Uyển Nhi ôn nhu nói.
Tới lúc này thì ngoài Toa Toa đã đi ra ngoài, những cô gái trong phòng đối với Phương ca ca trong miệng Tô Uyển Nhi thập phần tò mò, đặc biệt là lúc ở trong sân thể dục Đại học Thiên Hải Phương Dật Thiên lên tiếng giáo huấn Triệu Hải cùng với hành động sau đó thổ lộ tình cảm với Tô Uyển Nhi thì những tiểu cô nương này lại càng thêm tò mò đối với hắn, đều muốn một lần được gặp mặt Phương Dật Thiên.
Giờ phút này lại thấy Phương Dật Thiên khác xa với bọn nam sinh nhu nhược trong trường Đại học, điều đó có thể từ thân thể tuy không to lớn nhưng có vẻ rất cường tráng của Phương Dật Thiên mà đoán ra, nhưng mà cũng có điểm thất vọng là tướng mạo Phương Dật Thiên cũng không giống “Bạch mã hoàng tử” như trong tưởng tượng của các nàng.
Các nàng quả thật rất tò mò vì sao Tô Uyển Nhi lại đối với Phương ca ca này nhớ mãi không quên.
Sau khi Phương Dật Thiên lay một lúc thì Tô Uyển Nhi cũng đã hé mở đôi mắt đang lờ đờ vì say rượu ra. Khẽ giật mình, nàng tựa hồ là nhìn thấy hình dáng cực kỳ quen thuộc của Phương Dật Thiên đang từ từ từng chút một hiện ra trước mặt nàng khiến cho nàng nhất thời tỉnh rượu không ít, nói với giọng điệu không tin tưởng chút nào: "Phương, Phương ca ca , thật sự là anh sao?"
"Là anh, Uyển Nhi, em sao lại uống nhiều rượu như vậy? Em xem lại bản thân mình bây giờ say say tỉnh tỉnh như vậy còn giống cái gì!" Phương Dật Thiên cất giọng giáo huấn.
Tô Uyển Nhi chu miệng, lộ ra bộ dáng cực kỳ đáng yêu, trong mắt tỏ rõ vui mừng kích động, nàng nhẹ giọng nói: "Cũng tới kỳ nghỉ, nên em mới cùng với Toa Toa các nàng đi chơi, cũng có uống một chút. . ."
"Cho dù uống cũng không thể uống nhiều như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao đây? Tiểu cô nương như em lại càng phải tự biết bảo vệ mình, sau này không được uống nhiều như vậy, biết không!"
Tô Uyển Nhi nhẹ nhàng cười, gật gật đầu, giọng khe khẽ, tựa hồ đang nói với chính mình: "Có Phương ca ca ở đây thì làm sao có chuyện gì xảy ra chứ, Phương ca ca sẽ bảo vệ em!"
Phương Dật Thiên khẽ thở dài : "Anh đưa em về nhà, nhìn em như thế này tốt nhất nên về nghỉ ngơi sớm đi!"
"Ân." Trước mặt Phương Dật Thiên, Tô Uyển Nhi ngoan ngoãn như một chú nai con nhút nhát, khiến cho những cô bạn của nàng ở đó kinh ngạc không thôi.
Sau đó Phương Dật Thiên xoay người, nói với các cô gái đang lén lút đánh giá hắn: "Các em cũng về đi, khuya như vậy có hát nữa cũng không hát thâu đêm được, dù thế nào thì cũng không thể đi sáng đêm, nghe lời anh về nhà đi."
Mấy cô gái nghe vậy thì tròn mắt nhìn nhau, từ trong đôi mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy của Phương Dật Thiên mang theo một cỗ áp bức không thể chống lại, những nữ sinh bình thường được nuông chiều chỉ biết đến trường này cũng không dám có điều gì dị nghị.
Âu Dương Toa Toa lúc này đi tới, trên khuôn mặt ôn nhu trắng nõn nở nụ cười tiễn khách: "Vậy được rồi, đêm nay cũng đã tới bến rồi, tất cả mọi người về đi thôi, hôm khác chúng ta lại đi chơi."
Những tiểu cô nương khác nghe vậy sau đều phụ họa gật đầu, chấm dứt một đêm tận hứng.
"Phương Dật Thiên, anh đưa Uyển Nhi về sao?" Âu Dương Toa Toa hỏi.
Phương Dật Thiên gật gật đầu nói: "Em thì sao? Nếu không ngại anh có thể đưa em về cùng."
"Không cần đâu, anh chiếu cố Uyển Nhi cho tốt, em cùng các nàng đi chung." Âu Dương Toa Toa nhẹ nhàng cười, đôi mắt long lanh như thu thủy nhìn Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên cũng không cưỡng cầu, dặn các nàng trên đường cẩn thận, sau đó liền nói với Tô Uyển Nhi: "Uyển Nhi, nhanh lên xe, Phương ca ca đưa em về."
Tô Uyển Nhi cố gắng dựng thân thể mềm mại vô lực đứng lên, nhưng cố gắng lắm cũng đứng không vững phải vịn vào sofa, mười phần đáng yêu, khuôn mặt đỏ ửng trong suốt như có nước, càng lộ rõ vẻ xinh đẹp động lòng người.
Phương Dật Thiên than nhẹ một tiếng, xem ra cô bé này uống rượu còn nhiều hơn hẳn bình thường, hắn vươn tay đỡ thân thể mềm mại của Tô Uyển Nhi. Âu Dương Toa Toa mang ba lô và laptop lại cho Tô Uyển Nhi, thấy vậy mới nói: "Phương ca ca, anh xem Uyển Nhi đi không nổi rồi, anh mau bế nàng đi thôi!"
Phương Dật Thiên rùng mình, thầm nghĩ ôm một tiểu cô nương như hoa như ngọc giữa chốn đông người có chút không ổn, nhưng hắn có thể xem Uyển Nhi như muội muội mà hành động thì cũng không có gì quá đáng, thế nên hắn ung dung bế thốc Tô Uyển Nhi lên đi ra ngoài.
Trong một khắc đó phương tâm của Tô Uyển Nhi nhịn không được mà thình thịch nảy lên, trên mặt nhiệt huyết lưu chuyển, đỏ bừng tới tận mang tai, nhưng trong nội tâm của nàng lại cảm thấy cực kỳ sung sướng tựa như có một cỗ nhu tình ấm áp đang bao bọc lấy nàng. Từ đó tới nay mới cảm nhận được sự ấm áp và kiện định của Phương Dật Thiên, thế nên hai tay nàng chủ động choàng lên ôm cổ Phương Dật Thiên, cả người rúc vào lòng Phương Dật Thiên, bộ dáng như một chú chim non cần che chở.
Phương Dật Thiên ôm Tô Uyển Nhi đi ra khỏi bar KTV, Âu Dương Toa Toa giúp Tô Uyển Nhi mang máy tính và ba lô bỏ vào trong xe, sau đó dặn dò Phương Dật Thiên đưa Tô Uyển Nhi về nghỉ ngơi cho tốt.
Phương Dật Thiên gật gật đầu nói: "Em và mọi người cũng về sớm đi, khuya như vậy không nên đi chơi chỗ khác nữa."
"Biết rồi, Phương ca ca..." Âu Dương Toa Toa nhướng mắt lên quyến rũ liếc Phương Dật Thiên, cuối cùng kéo dài một tiếng sau cùng "Phương ca ca” khiến Phương Dật Thiên cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Sau khi Âu Dương Toa Toa cùng mấy tiểu cô nương kia rời đi, Phương Dật Thiên mới mở cửa xe chuẩn bị đặt Tô Uyển Nhi vào ghế lái phụ, nhưng không ngờ hai tay Tô Uyển Nhi vẫn cứ một mực ôm lấy cổ hắn, một chút cũng không chịu buông ra.
Hắn nhíu nhíu mày nói: "Uyển Nhi, nhanh buông tay ra để Phương ca ca lái xe đưa em về."
"Phương ca ca, em thích anh ôm em, em không buông tay ra đâu!" thanh âm Tô Uyển Nhi mềm mại như gió mà lại nhẹ nhàng quanh quẩn trong tai Phương Dật Thiên, cùng với mùi hương thơm ngát trên người nàng, tự dưng làm cho tim người ta đập thình thịch.
Phương Dật Thiên trong lòng nổi lên một gợn sóng cực nhỏ, tâm tư cứng rắn chết lặng kia cũng mềm ra, hắn hít sâu một hơi nói: "Nghe lời anh buông tay ra, nếu không Phương ca ca sẽ đánh mông em!"
Tô Uyển Nhi trề môi, trong lòng tựa hồ là có điểm bất mãn, thầm nghĩ Phương ca ca thật sự là một tên đầu gỗ mà, người ta nói tới như vậy mà hắn còn không biết lãng mạn một lần!
Thầm nghĩ, đôi môi Tô Uyển Nhi bỗng áp sát tai Phương Dật Thiên, sau đó mở ra hé lộ hai hàm răng ngay ngắn trắng bóng cắn một cái bên tai Phương Dật Thiên như là để phát tiết bất mãn, lúc này mới cười một tiếng, buông lỏng hai tay.
Phương Dật Thiên bất đắc dĩ cười cười đem Tô Uyển Nhi đặt vào bên trong xe. Sau khi xong việc hắn mới vòng qua chỗ tay lái, nhằm hướng ngã tư mà phóng như bay.