Thiếp Thần Đặc Công

Chương 17: Q.1 - Chương 17: Gã bảo an kiêu ngạo (1).




Trên tầng 18 nhìn xuống Lâm Chính Dương phụ thân Lâm Thiển Tuyết trong lúc vô tình nhìn thấy nữ nhi của mình lại cùng một tên bảo an xảy ra tranh cãi, nhưng tranh chấp cái gì, hắn lúc này hơi sửng sốt, nữ nhi này của hắn điêu ngoa vô lý ai cũng biết, toàn bộ tòa nhà Hoa Thiên không ai không biết Đại tiểu thư tính tình dữ dằn?

Làm cho hắn cảm thấy tò mò chính là một tên bảo an nho nhỏ của công ty thế nào lại dám can đảm đi ngăn cản vị thiên kim tiểu thư này của hắn, hơn nữa còn phát sinh tranh cãi.

Toàn bộ tòa nhà Hoa Thiên thậm chí ngay cả hắn nhìn thấy Lâm Thiển Tuyết đều e tránh không kịp, ngược lại tên bảo an này lại dám ngăn Lâm Thiển Tuyết lại hơn nữa còn bộ dạng chống đối với nàng, tò mò đến cả Lâm Chí Dương cũng khẽ cười muốn nhìn xem rút cuộc chuyện gì xảy ra.

Lại nói đến Lâm Thiển Tuyết đang nổi giận đùng đùng lục lọi chiếc túi xách trong tay, muốn lấy ra di động để gọi điện cho phụ thân nàng ---

Nhưng lại không thấy bóng dáng di dộng đâu, nàng đột nhiên nhớ lại khi rời nhà mình quá vội vàng, quên mất di động ở nhà, nàng không khỏi một trận ảo não, đôi mắt đẹp hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, hận không thể xông lên cấp cho tên đáng ghét này hai cái bạt tai.

"Ngươi khá lắm, chủ tịch công ty này là cha ta, ngươi chỉ là một tên bảo an nho nhỏ cũng dám gây sự với ta, ta có thể nói cho ngươi, ngươi bị đuổi việc, mau cút khỏi đây !" Lâm Thiển Tuyết lửa giận công tâm lạnh lùng nói.

"Nữ nhi của chủ tịch?" Phương Dật Thiên đánh giá trên dưới Lâm Thiển Tuyết một lượt, lại kết hợp với thái độ ngang ngược cùng khẩu khí của nàng, thầm nghĩ, nàng có lẽ thật sự là nữ nhi của chủ tịch Hoa Thiên tập đoàn, bất quá điều này cũng không đủ lay động hắn, hắn cũng không có bị dọa, đáy lòng hắn không thích kẻ dùng danh hiệu nào đó đến áp bức nhân viên làm việc trái nguyên tắc.

Hắn lười biếng vươn vai, lại xoay xoay cổ, nói:" Ta rất hân hạnh, có thể nhìn thấy Đại tiểu thư xinh đẹp người, bất quá, cái lý do này cũng không đủ cho cô đỗ xe chỗ này! Cô nếu muốn trao đổi với ta vài chuyện bí mật, anh đây còn đang trong giờ làm việc, đương nhiên, tan giờ làm lại là chuyện khác !"

"Bí mật, bí mật trao đổi........ngươi, ngươi lưu manh, ngươi, ngươi đáng hận! " Lâm Thiển Tuyết trên mặt lúc trắng lúc đỏ, nàng nghe ra chút ẩn ý trong lời nói của Phương Dật Thiên, cái này rõ ràng là khinh nhờn vũ nhục nàng thôi!

Phương Dật Thiên nhún vai, nói: " Trước kia khi còn nhỏ, lão sư hỏi lý tưởng lớn nhất của ta là gì, ta nói muốn làm một cảnh sát, lão sư nghe xong liền khen tuổi nhỏ mà có tinh thần trượng nghĩa, kỳ thật lúc đó ý ta không phải như thế, chỉ vì khi còn nhỏ thấy mấy người bạn khi nhặt được ví tiền liền giao cho cảnh sát thúc thúc, khi đó ta nghĩ làm cảnh sát vậy có thể phát tài lớn. Lớn lên mới biết căn bản không phải thế, bất quá hiện tại cũng làm một gã bảo an vẻ vang, chân bảo an này cũng một phần giống như cảnh sát đi. Làm bảo an xong ta thầm nghĩ, nếu một ngày dưới ánh mặt trời chậm rãi tâm sự với một mĩ nữ về nhân sinh triết lý đó là tràng diện lãng mạn cỡ nào a, không ngờ nhanh như vậy đã được cùng cô !"

Tiếp đó, Phương Dật Thiên lại cười nói:" Cô đừng nói, hôm nay trời nắng thật đẹp, chúng ta cùng nhau tắm nắng, trò chuyện những vấn đề nhân sinh sâu sắc, thật là một ý tưởng vĩ đại, tuyệt vời tuyệt vời a! "

Lâm Thiển Tuyết vừa nghe, mặt lại tái xanh, nói cái gì tắm nắng, lúc này là mùa hè gần giữa trưa mặt trời nóng bỏng, đã phải phơi nắng một lúc, nàng thầm nghĩ không thể cùng gã bảo an này dây dưa, hít sâu một hơi, áp chế nỗi tức giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Ta, Lâm Thiển Tuyết nói cho ngươi biết, ngươi bị đuổi việc, mau đến chỗ tài vụ nói Lâm Thiển Tuyết ta bảo ngươi đến lĩnh tiền lương bảo an, sau đó có thể cút !"

Lâm Thiển Tuyết nói xong cũng không thèm nhìn Phương Dật Thiên, dảo bước đi vào trong công ty.

Phương Dật Thiên tiến lên, đưa một tay ra ngăn trước mặt nàng, hắn bình tĩnh như nước ánh mắt dừng trên người tuyệt sắc mĩ nữ khiến người khác hít thở không thông này, bình thường vừa thấy mĩ nữ cũng không muốn đụng chạm, hắn đối với cực phẩm trong cực phẩm mĩ nữ này cũng phải giữ ý chí kiên định, giữ bình tĩnh, sau đó chậm rãi nói:" Mĩ nữ, à, Lâm Thiển Tuyết tiểu thư, ta có nguyên tắc, chỉ cần ta còn mặc bộ đồng phục bảo an này một giây sẽ không để cô đi vào, trừ khi cô lái xe đến bãi để xe quy định. Hoặc cô gọi lãnh đạo công ty ra xa thải ta, bằng không ta vẫn tuân thủ nguyên tắc của mình !"

Phương Dật Thiên nói tuy bình thản nhưng lại toát ra một cỗ khí thế trấn nhiếp, cùng với ngữ khí kiên định khiến Lâm Thiển Tuyết không khỏi ngẩn ra, sâu trong nội tâm có chút giật mình, nàng lần đầu tiên gặp nam nhân lập trường kiên định như vậy hay có thể nói là nam nhân bá đạo.

"Ngươi không cho ta đi vậy đừng trách bổn tiểu thư độc ác !" Lâm Thiển Tuyết hung hăng nói, liền nhấc chân bất ngờ đá tới mệnh căn của Phương Dật Thiên !

Nếu là người khác, đối mặt với Lâm Thiển Tuyết khoảng cách gần lại bất ngờ động cước như vậy sớm đã bị đá trúng, sau đó ôm tiểu gia hỏa mà lăn lộn.

Nhưng Phương Dật Thiên trên mặt cũng không chút hoang mang, hắn đột nhiên như vô tình, thân thể di động một chút, chút di động không ngờ xảo diệu tránh được một cước như chớp này.

"Di ?" Lâm Thiển Tuyết kinh ngạc kêu một tiếng, bất quá nàng luyện võ cũng tới cấp bốn đai xanh cũng không thèm để một tên bảo an nho nhỏ vào mắt, nàng cũng không cố kị thân phận Đại tiểu thư, giơ chân đá ra, một mảnh đùi thon dài trắng như tuyết liền bị lộ ra ngoài!

Đối với cú đá chính diện này, Lâm Thiển Tuyết tin tưởng mười phần đá trúng bỗng phía trước Phương Dật Thiên buông tiếng thở dài:" Một nữ hài tử, lại vô cùng xinh đẹp sao lại phải động thủ cước? Cái này thật không nhã nhặn a! Nếu trên giường ngươi động thủ cước như vậy hẳn là, nhưng bây giờ thì......."

Phương Dật Thiên tay phải nhẹ vươn ra, không có chút động tác hoa mĩ, hắn chỉ là nhẹ vươn tay, cú đá của Lâm Thiển Tuyết vừa tới liền bị hắn bắt lấy mắt cá chân.

Lúc này Lâm Thiển Tuyết sắc mặt đại biến, nàng chỉ cảm thấy chân mình tê rần, sau đó thân thể dần mất đi khí lực, nàng có biết đâu Phương Dật Thiên..........đã điểm một chút âm huyệt trên mắt cá chân nàng, bởi vậy nên nàng mới lâm vào tình trạng vô lực.

Bởi vì một chân đã bị Phương Dật Thiên nắm chỉ có thể dùng chân còn lại duy trì cân bằng, lại không may hôm nay nàng đi một đôi giày cao gót 8 phân, vậy nên nàng sao có thể đứng vững?

Nàng nhảy lò cò vài cái duy trì cân bằng cơ thể, nhưng vẫn loạng choạng, mắt thấy sắp ngã sấp xuống, nàng theo bản năng liền bắt lấy cánh tay Phương Dật Thiên, nhờ tay hắn bảo trì cân bằng thân thể.

Trái lại, giờ phút này lại tiện nghi cho Phương Dật Thiên tiểu tử này, bởi thân thể Lâm Thiển Tuyết ngã về trước, hàng bảo thạch màu lam bao chặt lấy bộ ngực sữa kia lại bị ánh mắt hắn chiếu từ trên xuống, hắn có chút nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thấy nếu Lâm Thiển Tuyết không cố ý bó chặt bộ ngực của mình, vậy sẽ là một phen sóng biển cuộn trào a?

Hơn nữa mắt cá chân mềm mại tinh xảo kia còn đang bị hắn dùng tay miết vài cài cái, tùy ý đùa bỡn, cuối cùng có thể ngay sát thưởng thức người đẹp chân dài, hắn phát hiện ra, thực ra làm bảo an cũng tốt, có thể nói là công việc tốt nhất trên đời a!

Ít nhất, đối với hắn hiện giờ là thế!

Lâm Thiên Tuyết vạn lần không ngờ xuất hiện tình huống như vậy, tên bảo an chết tiệt này lại dám bắt lấy mắt cá chân nàng, ghê tởm hơn lại còn tận tình thưởng thức, trời chứng giám, giờ phút này nàng ngay cả ý muốn giết người cũng xuất hiện trong đầu!

Càng đáng chết hơn chính là, một chân nàng bị chế trụ, chân khác lại không thể giữ thăng bằng, vì vậy mà phải bám lấy cánh tay tên bảo an, hai người thân thể đã rất gần nhau, chỉ còn thiếu va chạm da thịt mà thôi.

Trên người Lâm Thiên Tuyết truyền tới hương hoa lài thoang thoảng, Phương Dật Thiên ra sức hít vào, thật là thấm vào ruột gan a, bất quá có đi có lại, hắn cũng đem mùi mồ hôi trên người truyền cho đối phương, hắn là một nam nhân tốt, không muốn chiếm tiện nghi của người khác. ( DG: Ha ha vậy cường bạo cũng không tính là chiếm tiện nghi rồi )

"Ngươi hỗn đản, lưu manh, mau buông tay, vô lại......." Lâm Thiên Tuyết không nhịn được chửi ầm lên, nàng còn muốn băm têm bảo an vô sỉ này thành ngàn mảnh.

"Buông tay? Tôi buông tay cô lại đá tới bảo bối nối dõi tông đường của tôi thì sao? Cô cảm thấy tôi sẽ ngu như vậy à? Trở lại vấn đề chính, cô đáp ứng đem xe rời đi tôi liền buông tay, băng không..... hắc hắc........" Phương Dật Thiên hắc hắc cười lạnh hai tiếng, làm cho ai cũng có thể thấy ngữ khí không chút hảo ý của hắn.

"Ta không đem, ngươi có thể làm gì?" Lâm Thiên Tuyết tức giận, nếu bản thân đem xe rời đi, vậy chẳng phải là khuất phục hắn sao? Chuyện đó không thể nào !

"Không rời đi? Quá tốt, tôi còn đang muốn tiếp xúc thân mật hơn một chút." Phương Dật Thiên cười, nói tiếp:" Không thể phủ nhận, chân của cô rất đẹp, lại bóng loáng mềm mại, so với trước kia ta gặp trắng hơn nhiều lắm. Oh, cô không cần cười đến gập cả lưng như vậy, cô không để ý mình mặc áo cổ trễ sao? Vẫn còn cố ý khom người, định dụ dỗ ta? Cô nghĩ thế là sai lầm rồi, ta không phải người tùy tiện !" ( DG: câu này mấy thằng cầm thú hay nói ^.^)

"Ngươi, ngươi......." Lâm Thiên Tuyết thở hổn hển, cặp mắt như hồ thu kia không nhịn được hiện ra một tầng hơi nước, hai mắt đẫm lệ nàng oán hận nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, tựa hồ hận không thể đem hắn lột da xẻo thịt mới cam tâm.

Phương Dật Thiên nhìn đến cặp mắt to tròn ngân ngấn nước mắt kia cả người giật bắn, hắn sợ nhất là nước mắt nữ hài tử, ngẫm lại lời nói giỡn lúc trước, đang chuẩn bị buông tay đột nhiên thấy từ đại môn công ty ầm ầm đi ra một đám người.

Đi đầu là một trung niên nam tử khoảng 40 tuổi không giận mà uy, phía sau hắn là một nam nhân cường tráng khoảng 30 tuổi, ngoài ra, còn có Hạ Băng vẻ mặt khẩn trương đi phía sau, trưởng ban bảo an Triệu Thiên cũng kinh sợ đi theo.

Lâm Thiên Tuyết nhìn trung niên nam tử đi phía trước cái miệng nhỏ nhắn chu lên, đầy ủy khuất nói:" Ba ba......"

"Ba ba? Chả lẽ người này là chủ tịch Hoa Thiên tập đoàn? Phương Dật Thiên thầm nghĩ, nhìn những người này hùng hổ chạy tới hắn quên luôn cả thả chân Lâm Thiên Tuyết ra.

Đám người đến gần Triệu trưởng ban vội vàng đến cạnh hắn, mặt lạnh, trầm giọng nói:" Phương Dật Thiên, cháu còn không buông tay!"

"A." Phương Dật Thiên sắc mặt bình tĩnh như thường thả tay ra.

Bởi Lâm Thiên Tuyết đang đứng một chân, hơn nữa Phương Dật Thiên bất ngờ buông tay, bởi vậy nàng một trận lảo đảo, tùy thời có thể ngã xấp xuống---

Ngay lúc đó một thân ảnh lóe lên, thân thủ ôm lấy vòng eo tinh tế mềm mại kinh người kia, lúc này nàng mới đứng vững.

Sau khi ổn định thân thể không nhịn được vỗ vỗ ngực, vừa rồi đúng là kinh sợ, tiếp đó quay đầu thấy rõ người ôm vòng eo của nàng, lại chính là cái tên bảo an kia, nàng vung eo thoát ra, khẽ quát mộ tiếng "Lưu manh" liền vươn tay tát tới má phải Phương Dật Thiên.

Đáng tiếc tay nàng vung lên lại bị Phương Dật Thiên bắt được.

"Tiểu Tuyết, đừng bát nháo nữa, dừng tay." Trung niên nam tử trầm giọng nói.

Phương Dật Thiên thả tay nàng ra, Lâm Thiên Tuyết nghe được phụ thân nói vậy hừ một tiếng, bước nhanh đến trước mặt phụ thân phẫn hận nói:" Ba ba, tên bảo an này rất đáng ghét, hắn quả thật là tên lưu manh, vừa mắng con, lại khi dễ con, ý đồ gây rối, quả thật vô cùng đáng giận. Ba ba, con muốn người lập tức đuổi việc hắn!"

Trung niên nam tử cũng chính là chủ tịch Hoa Thiên tập đoàn trầm giọng nói:" Rút cuộc chuyện gì xảy ra mau nói cho ta biết."

Lúc này Hạ Băng đi lên, trên mặt vẫn tận lực duy trì vẻ bình tĩnh tươi cười, hi vọng có thể hóa giải bầu không khí khẩn trương, nàng nói:" Phương Dật Thiên, vị này là chủ tịch công ty chúng ta Lâm Chính Dương tiên sinh. Chủ tịch, hắn hôm nay vừa mới đi làm bảo an, rất nhiều chuyện còn không biết."

"A." Lâm Chính Dương nghe nói xong hai mắt sắc bén nhìn Phương Dật Thiên, hỏi:" Người trẻ tuổi, vừa rồi cậu cùng nữ nhi của ta tranh chấp cái gì?"

"Thưa Lâm chủ tịch, nữ nhi ngài dừng xe trước đại môn công ty, nhưng công ty có quy định chỗ này không thể dừng xe, tôi nhiều lần khuyên bảo Lâm tiểu thư đi vào hầm để xe, nhưng Lâm tiểu thư không nghe, bởi vậy mới........" Phương Dật Thiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Nga, nguyên lai là như vậy." Lâm Chính Dương uyển chuyển nói:" Vậy ngươi đã biết trước nàng là nữ nhi của ta sao?"

"Không biết, bất quá Lâm tiểu thư cũng nói với tôi nàng là nữ nhi của chủ tịch, lấy cái này để áp chế ta." Phương Dật Thiên thản nhiên nói. T

"Nếu nàng là nữ nhi của ta cậu vẫn muốn công bằng làm việc?" Lâm Chính Dương tựa hồ đối với Phương Dật Thiên cảm thấy hứng thú, liền hỏi.

"Đúng vậy. Tình huống vừa rồi 10 người thì 9 người sẽ nhắm mắt cho qua, tùy ý Lâm tiểu thư thích làm thế nào cũng được, trong mắt mọi người đây mới là lựa chọn sáng suốt. Đáng tiếc, tôi tựa hồ không phải người thông minh." Phương Dật Thiên nhún vai, cười tự giễu.

"Người trẻ tuổi, ta nghe ra trong lời cậu có chút không cam lòng, nói ra xem." Lâm Chính Dương thản nhiên nói.

"Được rồi, dù sao công việc này cũng không giữ được, tôi nói cũng không sao cả." Phương Dật Thiên cười cười, nói tiếp:" Chúng ta dân tộc trung hoa các mối quan hệ cũng thật phức tạp, nói như Lâm tiểu thư là nữ nhi chủ tịch thân phận này cũng có thể dàn xếp thuận lợi với nhiều người, lúc này quan hệ liền cao hơn quy chế công ty. Nói ví dụ, Lâm tiểu thư trái với quy định đỗ xe chỗ này, bởi thân phận nàng đặc thù cho nên khẳng định...........không ai đứng ra chỉ trích ngăn cản nàng, vậy công ty cũng coi là việc nhỏ không đáng kể. Nhưng nếu đổi lại là người khác, một người bình thường, hắn cũng đỗ xe ở đây, như vậy có thể sao? Không có khả năng, khẳng định bảo an sẽ đuổi hắn đi, lúc này quy định của công ty mới được thực thi."

Đừng một chút Phương Dật Thiên ngữ khí trầm xuống:" Một công ty, nếu muốn phát triển toàn diện vậy không thể rời bỏ quy chế, không có quy chế hoàn hảo công ty sẽ lộn xộn. Mà Hoa Thiên lại là một tập đoàn nổi danh trong quốc nội, vậy tất nhiên phải có một quy chế vô cùng hoàn hảo, nhưng là, tôi nghĩ cái quy chế hoàn hảo kia có thể công chính vô tư thực thi sao? Vẫn có thể quy tắc ẩn dành cho nhưng người thân phận đặc biệt? Vậy quy chế công ty vì các mối quân hệ mà thay đổi còn gọi là quy chế sao?"

"Chủ tịch nói quy định ngầm cho phép nữ nhi mình dừng xe trước đại môn công ty, sao người khác không được hưởng đại ngộ như vậy? Người ngoài sẽ cảm thấy Hoa Thiên tập đoàn thế nào? Nhân viên trong công ty nghĩ gì về chuyện này?" Phương Dật Thiên lời nói sắc như dao, nhìn chằm chằm Lâm Chính Dương, trầm giọng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.