Cuối cùng thì Phương Dật Thiên cũng từ biệt Trương lão bản, lúc này trên người đã mang theo sáu bảy phần men say, chỉ trong thời gian gần hai giờ ngắn ngủi, hắn cùng với Trương lão bản đã uống sạch sẽ hai bình rượu Mao Thai (53°) năm mươi năm, muốn nói không có chút hơi men nào là không thể.
Trước khi đi Trương lão bản đã cấp cho hắn lời hứa hẹn “một tuần”, trong vòng một tuần, mọi tư liệu chi tiết về Cửu gia sẽ được giao tận tay hắn.
Cuối cùng, Trương lão bản còn rất nhiệt tâm yêu cầu cùng hắn tham dự lần hành động này, chỉ với mong muốn được hoạt động gân cốt một chút, đối với điều này, Phương Dật Thiên chỉ cười cự tuyệt (từ chối – để nguyên hay hơn).
Trương lão bản trợ giúp cung cấp thông tin là đã làm phiến nhiều lắm rồi, hắn không có lý do gì để đưa Trương lão bản từ cuộc sống quy ẩn an nhàn lại bị cuốn vào vòng xoáy này được, dù rằng hắn biết chỉ cần hắn mở miệng, Trương lão bản sẽ bất chấp hậu quả để cùng hắn đi chém giết thống khoái một hồi.
Thực ra trong tiềm thức của Phương Dật Thiên cũng không nghĩ đến sẽ quấy rầy Trương lão bản quá nhiều, huống hồ hắn cũng tự tin khi đối phó với Cửu gia, chỉ cần có đủ tư liệu chi tiết thì hết thảy không thành vấn đề.
Mang theo vài phần men say trong khi Phương Dật Thiên đang lái xe, chính vì hơi rượu nồng nặc trên người nên hắn cũng không muốn nhanh chóng trở về biệt thự Lâm gia. Sau khi lái xe tới nội thành Thiên Hải, hắn cũng chẳng có hứng thú dạo chơi chút nào mà chỉ vừa lái xe vừa hút thuốc lá để làm cho hơi men trên người từ từ bay bớt đi.
Không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà Phương Dạt Thiên chợt phát giác xe hắn chạy tới trước một khu dân cư, hắn giương mắt nhìn lại thấy khung cảnh nơi đây có chút quen thuộc, một mảnh ký ức trong trí nhớ của hắn đang mơ hồ hiện về, nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không nhớ đã tới đây khi nào.
Mang theo chút nghi hoặc, ánh mắt Dật Thiên thoáng nhìn, bỗng nhiên hắn thấy từ trong tiểu khu có một người phụ nữ đang từ từ bước đến, trong khoảnh khắc, hắn cảm giác được lòng mình bỗng kịch liệt nhảy dựng lên, toàn thân trở nên cương ngạnh, hắn không tự chủ được mà ngừng xe lại, đồng thời có chút sửng sờ nhìn người phụ nữ nọ, ký ức của hắn bỗng phảng phất lùi về tới quang cảnh mấy năm trước đây.
Nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào, mái tóc xanh mềm mại đang phiêu vũ, khuôn mặt nàng đầy nhã nhặn và ôn nhu, mang theo một vẻ tiều tụy có chút tái nhợt, ngay cả chiếc váy cũng không che hết được đường cong thân thể của nàng. So với hình ảnh sáu năm về trước, từ bộ dáng ngây thơ, trinh nguyên như một quả táo xanh tươi, giờ đây nàng trở nên thành thục mê người như một quả đào đỏ tươi chín mọng.
“Chính là nàng! Hình bóng mà trong sáu năm qua mình đã chôn dấu sâu trong trái tim nhưng chưa từng quên: Mối tình đầu -- Tĩnh Thư Di!”. Sau khi trải qua giây phút thất thần ngắn ngủi, Phương Dật Thiên phục hồi tinh thần lại, chợt ý thức được điều gì đó, hắn vội vàng khởi động xe hơi, muốn chạy đi.
“Phương Dật Thiên, thật… thật sự là anh ư? Anh… tại sao anh lại ở chỗ này?”
Phương Dật Thiên mới vừa khởi động xe hơi, tranh thủ thời gian chuẩn bị chạy gấp đi thì đột nhiên một thanh âm đầy âm nhu như gió mang theo mấy phần kinh ngạc chợt truyền tới.
Tiếp theo, Tĩnh Thư Di chạy vội đến phía trước, rồi nàng đứng ngay trước đầu xe của Dật Thiên, vẻ tái nhợt và cực kỳ ôn nhu trên khuôn mặt nàng mang theo một tia mừng rỡ và kích động, đôi mắt long lanh như ánh sáng phản chiếu vào mảnh thủy tinh của nàng chợt lặng yên trên người hắn, trong ánh mắt phảng phất mang theo một tia thương cảm.
“Thật sự là khéo léo mà, anh… anh vô tình tới nơi này.” Phương Dật Thiên miễn cưỡng nặn ra một tia cười khan trên khuôn mặt, nhẹ nhàng nói.
Tĩnh Thư Di trong lòng có chút ảm nhiên (buồn lòng), nàng còn tưởng rằng Phương Dật Thiên xuất hiện ở đây là vì đi tìm nàng, nhưng thực ra chỉ là trùng hợp mà thôi.
“Nếu đã gặp nhau rồi, anh có muốn đi với em uống chén trà không?” Tĩnh Thư Di nhẹ nhàng nói, trên nét mặt tái nhợt phớt lên một tia ửng hồng. Bởi vì khi nhìn thấy Phương Dật Thiên nàng luôn vô pháp khống chế tâm tình của mình, vẫn luôn kích động, mừng rỡ như thế, giống như cái cảm giác của mối tình đầu năm xưa.
“Không cần đâu, em có việc phải ra ngoài à?” Phương Dật Thiên điềm tĩnh nói, làm cho trái tim hắn đang đập kịch liệt chậm rãi dẹp loạn trở lại. Nhiều năm qua đi, Dật Thiên vốn tưởng rằng hắn có thể thản nhiên trước tình huống này, nhưng mà khi đối mặt Tĩnh Thư Di, hắn mới phát giác lòng mình cũng không thua không kém nàng mà không thể khống chế được lòng mình, y như rằng trái tim lại nhảy lên dồn dập.
Tĩnh Thư Di yên lặng không lên tiếng, hai tay đan xen vào nhau, đầu khẽ cúi thấp, lời nói đạm mạc của Phương Dật Thiên tựa như một chiếc dao găm sắc bén hung hăng cứa rách trái tim nàng, có lẽ vì yêu càng sâu nặng thì vết thương lòng cũng càng thêm đớn đau.
Thân thể nhu nhược của nàng cứ quật cường đứng đó như chết lặng, tới gần buổi trưa, từng tia nắng gắt rừng rực chiếu lên thân thể nàng, từng ngọn gió tùy ý thổi tới làm khô đi mái tóc xanh mềm mại của nàng. Người mà nàng thương yêu bao nhiêu năm từ trước đến nay đang ở ngay trước mắt, nhưng hai người chỉ nhìn nhau không nói, cái cảm giác yên lặng và đau xót này có lẽ chỉ có nàng mới có thể cảm nhận được, nỗi thương cảm trong lòng nàng mỗi lúc chợt dâng lên, dâng lên...thành những giọt nước mắt đầy xót xa trên mi mắt đượm buồn. (DG: TV có thêm vài chi tiết cho thêm cảm động, xin mọi người đừng ném gạch)
“Anh… nếu anh có việc bận thì anh… cứ đi trước đi!” Nàng nhẹ nhàng nói ra thành tiếng, nàng tận lực khắc chế ngữ khí của mình, hết sức duy trì sự bình tĩnh, tuy nhiên lời nói tiễn Phương Dật Thiên đi hàng vạn hàng nghìn không hợp mới mong muốn của nàng, làm cho người ta nghe xong mà cảm thấy tan nát cõi lòng.
Lúc này, Phương Dật Thiên thật sự hy vọng mình có thể có tâm ngoan độc một chút, là người có tâm địa sắt đá một chút, thì có lẽ hắn sẽ không than một tiếng mà lái xe rời đi.
Khi đối diện với địch nhân, kẻ thù của mình, Dật Thiên có thể mặt không đổi sắc mà cắt đứt cổ họng của đối phương, nhưng khi đối mặt với mối tình đầu, đối diện với người con gái ngây thơ vẫn si ngốc yêu thương hắn qua bao nhiêu năm tháng, hắn làm sao có thể đành lòng mà vô tình như thế?
“Lên xe!” Phương Dật Thiên chợt nói.
“Hả?”
Thân thể Tĩnh Thư Di thoáng như bị điện giật mà khẽ run lên, nàng không thể kìm lòng vội ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt của nàng trở nên lung linh như hoa nước.
“Lên xe!” Phương Dật Thiên lại nói nhưng không dám nhìn vào đôi mắt Tĩnh Thư Di, hắn đẩy tay mở cửa xe cạnh ghế tài.
Trong lòng Tĩnh Thư Di xẹt qua một tia mừng rỡ, khuôn mặt đang ảm nhiên của nàng bỗng nhiên nở rộ một nụ cười tươi sáng như ngọc, trong một khắc đó, phảng phất như tất cả mọi tinh hoa của trời đất đều tề tụ trên khuôn mặt nàng.
Nàng trừng mắt nhìn rồi sau đó chạy tới chiếc ghế bên cạnh tay lái.
Phương Dật Thiên giẫm chân ga, chiếc xe hơi lao vút đi. Bên trong xe, Tĩnh Thư Di có chút thận trọng, lén nhìn về phía Phương Dật Thiên, trong ánh mắt có chút né tránh, nhưng nhiều hơn cả là sự mừng rỡ.
Cả đời này, Phương Dật Thiên cảm giác mình nợ Tĩnh Thư Di nhiều lắm, hắn không thể tưởng tượng được năm đó hắn ra đi không từ biệt đã gây cho Tĩnh Thư Di bao nhiêu thương tổn. Cho tới hôm nay, hắn chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với một ai, chỉ trừ Tĩnh Thư Di.
Tĩnh Thư Di không nói gì, nàng cũng không hỏi Phương Dật Thiên muốn đưa nàng đến nơi nào, điều đó đối với nàng mà nói cũng không trọng yếu, quan trọng là giờ khắc này đây, nang đang ở bên cạnh Phương Dật Thiên.
Một phụ nữ đã thành thục, nhưng trong lòng vẫn duy trì một viên thủy tinh _tình đầu trong lòng, nữ nhân như vậy đến tột cùng có bao nhiêu mê người đây?
Trong mắt rất nhiều người, có lẽ đây là loại phụ nữ ngu ngốc, nếu không, có người phụ nữ nào lại sống cô quạnh trong sáu năm trời chỉ vì chờ đợi một người đàn ông bặt vô âm tín?
“Em ăn cơm không? Đi, anh đưa em đến khách sạn Hoàng Quan, anh mời em! Trước kia anh đã từng nói, chờ sau này anh có tiền thì khi đó em sẽ không phải ăn rau và đậu hũ nữa, mỗi ngày anh đưa em đi khách sạn năm sao ăn sơn hào hải vị. Bây giờ tuy rằng vẫn anh vẫn chưa giàu có nhưng anh vẫn có thể mời em ăn bữa cơm này được!” Phương Dật Thiên cười nói.
Tĩnh Thư Di nghe xong, hai tròng mắt đảo quanh, nước mắt không cầm được chợt rơi xuống.
Thời gian trước kia khi ở cùng nhau, hoàn cảnh nhà nàng rất nghèo khó, ba ngày không có một bữa thịt, hồi đó những lúc Phương Dật Thiên đi dự tiệc theo chủ nhà, nhiều khi bí mật gọi món ăn rồi chạy đến cùng ăn với nàng, khi đó, hắn đã nói một câu đầy yêu thương và dũng cảm:
“Yên lặng, chờ anh sau này làm ra tiền, mỗi ngày anh sẽ đưa em đi khách sạn năm sao ăn sơn hào hải vị tùy ý em chọn lựa!”
Khi đó nàng nghe xong, chỉ biết báo đáp hắn bằng một nụ cười nhẹ nhàng, khi đó trong lòng cũng có một câu mà nàng không nói ra nói cho hắn biết – “Dật Thiên, chỉ cần có thể ở cùng với anh một chỗ, em không cần ăn vật ngon của hiếm, em chỉ cần anh vui vẻ là em đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi!”.