Phương Dật Thiên không nghĩ tới sẽ gặp Hạ Băng ở trước cửa văn phòng Vân Mộng, kỳ thật chuyện này cũng chẳng có gì, tạm thời cứ xem như là một cuộc gặp gở ngoài ý muốn thôi, nhưng vấn đề là hắn vừa mới cùng Vân Mộng điên đảo mập mờ với nhau xong, rồi ngay sau đó lại gặp Hạ Băng nên cũng có chút không được tự nhiên.
Khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của Hạ Băng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh cô đã khôi phục lại như bình thường, và hỏi một câu rất lạnh nhạt: - Phương Dật Thiên? Anh sao cũng ở đây?
- À! - Phương Dật Thiên nhất thời không biết nói cái gì cho phải, nhìn vẻ nghi hoặc trong mắt Hạ Băng khiến trong lòng hắn có chút xấu hổ như kiểu trộm tình bị phát hiện vậy.
Trong lòng Hạ Băng càng nghi hoặc càng kinh ngạc, cô biết Phương Dật Thiên là cận vệ của Lâm Thiển Tuyết, nhưng hắn không ở bên người Lâm Thiển Tuyết mà chạy tới đây làm gì? Có phải là cũng tới nói chuyện công việc gì không? Nhưng hắn với Vân Mộng thì có thể bàn công chuyện gì cớ chứ?
Khi Phương Dật Thiên vẫn còn đang xấu hổ, Vân Mộng khẽ mỉm cười đi tới, nói: - Hai người quen nhau ư? Giám đốc Hạ, để cô tự mình tới đây, thật ngại quá!
- Vân tổng, cô khách khí quá rồi. Hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ. - Hạ Băng cười cười rồi sau đó nhìn về phía Phương Dật Thiên, vẻ nghi hoặc trong mắt vẫn chưa biến mất.
- Hạ Băng, cô với Vân tổng nói chuyện đi. Tôi đi trước. - Theo kinh nghiệm hắn biết nếu cứ ở đây kẹp giữa hai nữ nhân này chắc chắn sẽ có chuyện rất xấu hổ, chi bằng chuồn trước cho nó lành.
- Phương Dật Thiên, tôi không tiễn anh nữa. Có rảnh thì liên lạc nhé. - Vân Mộng mỉm cười, giọng điệu có vẻ vô cùng gần gũi.
Phương Dật Thiên nghe thấy mà đầu cứ run lên bần bật. Ánh mắt hắn liếc nhìn Hạ Băng một cái. Quả nhiên, ánh mắt Hạ Băng có vẻ lạnh lành trừng lên nhìn thoáng qua hắn.
Hắn cười khổ một tiếng, nói: - Uhm, tôi không quấy rầy hai người nữa.
- Khoan đã! - Hạ Băng đột nhiên gọi hắn lại.
Phương Dật Thiên vừa bước được nửa bước nhưng không thể không dừng lại, hắn quay đầu nhìn Hạ Băng, cười nhạt nói: - Có việc gì sao?
- Đứng, có việc. Như vậy đi, anh cứ ở bên ngoài trờ tôi, sau khi tôi nói chuyện xong với Vân tổng sẽ ra tìm anh. Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, - Hạ Băng nhìn hắn một cái rồi đi vào văn phòng Vân Mộng.
Vân Mộng nhìn hắn cười một cách rất sâu xa, nói: - Phương Dật Thiên, vậy anh cứ chờ đi. Đứng lúc tôi cũng có chuyện tìm anh.
- Acb...xyz..¥%#¥¥※※.- Phương Dật Thiên á khẩu không biết nói cái gì nữa, thầm nghĩ, hai cô này không biết là có âm thầm nội đấu không nữa?
Mà kệ mợ nó, nội đấu thì nội đấu chứ sao, kéo mình vào làm gì, kẹp giữa hai người này tốt lắm à? Con mẹ nó, lão tử cứ vỗ mông chuồn trước.
Phương Dật Thiên nghĩ thầm, liền đi thẳng ra ngoài, hắn quả thực không muốn kẹp giữa hai nữ nhân này, thằng ngu mới làm vậy, phải biết rằng có đôi khi con gái ám đấu với nhau rất là mãnh liệt và chỉ hơi chút không cẩn thận là mình mang vạ ngay lập tức, vì thế biện pháp tốt nhất bây giờ là chạy, không có hắn ở đây, hai cô gái này đấu nhau cũng chẳng làm nên cái gì.
Hơn nữa, hai nữ nhân này cũng không có lý do để mà ám đấu nữa đúng không?
Vân Mộng là nữ nhân của hắn, và đối với Vân Mộng hắn thích thân thể của nàng hơn. Nói trắng ra, đó chính là trò chơi của người lớn, không hề nói tới tình cảm.
Còn Hạ Băng thì sao? Bề ngoài giống như hai người không có quan hệ nà, bởi vậy hắn cần gì phải chen vào giữa hai người đó chứ?
- Tiên sinh, ở chỗ chúng tôi có chỗ nghỉ ngơi, nếu ngài chờ Vân tổng và giám đốc Hạ thì để tôi dẫn ngài tới phòng nghỉ chờ. - Giọng nói ngọt nào của Tiểu Trương, thư ký Vân Mộng, vang lên bên tai Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên quay đầu nhìn Tiểu Trương cười ảm đạm, đang định nói lời từ chối thì di động của hắn đột nhiên rung lên báo có tin nhắn:
" Phương Dật Thiên, tôi biết anh muốn chạy. Hừ, anh mà đi tôi sẽ nói với Vân tổng anh là bạn trai của tôi. Đúng rồi, tôi còn nói cho cả Lâm Thiển Tuyết nữa. Tôi tìm anh thật sự là có việc, không phải cố ý gây sự đâu. - Hạ Băng!"
-¥%#¥¥※※... - Đọc tin nhắn này mà Phương Dật Thiên chỉ biết câm nín không biết nói gì hơn, thầm nghĩ, nữ nhân này độc ác chết mất, con mẹ nó, uy hiếp lão tử sao? Xem ra phải cho nàng ta chút giáo huấn mới được, tốt nhất là khi vừa thấy mặt mình cô ta phải quỳ xuống hát bài ca chinh phục là được.
Mà thôi, để xem băng mỹ nhân này rốt cuộc có chuyện gì. Phương Dật Thiên thầm nghĩ, trong lòng hắn đối với Hạ Băng vẫn có chút thông cảm. Một nữ nhân, bề ngoài lạnh lùng như băng, nhưng dưới cường thế thì ngay cả hôn nhân của bản thân cũng không thể làm chủ, sự bất lực, thống khổ trong đó có thể tưởng tượng được.
Phương Dật Thiên cất di động rồi nói với Tiểu Trương: - Vật phiền cô đi trước dẫn đường.
Tiểu Trương mỉm cười gật gật đầu rồi dẫn Phương Dật Thiên tới chỗ nghỉ ngơi của công ty ngồi chờ, cô còn tự mình bưng tới cho hắn một tách trà. Cuối cùng còn nói với Phương Dật Thiên rằng nếu cần cái gì thì cứ gọi cô nàng.
Phương Dật Thiên ngồi đợi gần nửa giờ thì Hạ Băng và Vân Mộng mới đi ra khỏi văn phòng. Nhìn nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của hai người thì hình như là cuộc đàm phán hợp tác lần này tiến triển thật sự rất thuận lợi.
Phương Dật Thiên cũng đi ra khỏi phòng nghỉ tới chỗ hai nữ nhân này. Hạ Băng nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên tiếu ý tự đắc giống như là đã tính được trước Phương Dật Thiên không dám rời khỏi.
- Cứ vậy đi Vân tổng. Tôi cũng không quấy rầy cô nữa. Tôi và Phương Dật Thiên còn chút chuyện riêng cần nói nên đi trước. - Hạ Băng khẽ mỉm cười nói với Vân Mộng.
Vân Mộng cười hào phóng nhưng cũng không cam lòng yếu thế: - Vậy tôi cũng không tiễn hai người nữa. Phương Dật Thiên, tối tôi sẽ tìm anh. Anh biết chuyện gì rồi đó.
Nói xong Vân Mộng còn ra sức gửi về phía Phương Dật Thiên một nụ cười nhu tình bách mị, thằng ngốc cũng nhìn thấy nụ cười của cô nàng là có ý gì.
Da đầu Phương Dật Thiên lại run lên, rồi cười như thế không có chuyện gì xảy ra với Vân Mộng, nói: - Vân tổng, tôi và Hạ Băng đi trước. Tạm biệt!
Vân Mộng thấy Phương Dật Thiên tỏ vẻ không nhìn thấy nụ cười kia của cô thì cũng hơi chút giận dữ, cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt đầy thi vị báo hiệu một trận thanh toán vào lần sau.
Phương Dật Thiên cùng Hạ Băng rời khỏi công ty quảng cáo Mộng Thành đi tới thang máy xuống lầu. Khi ấy, hắn đã không nhịn được nữa bèn mở miệng hỏi: - Hạ Băng, rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì quan trọng đó?
Hạ Băng cũng rất muốn hỏi quan hệ giữa hắn và Vân Mộng là cái gì nhưng cuối cùng co vẫn nhẫn lại được, lạnh lùng nói: - Trước đây không phải tôi đã nói cho anh biết người nhà tôi đã an bài cho tôi một cuộc hôn nhân rồi sao? Bây giờ vị hôn phu kia cứ quấn lấy tôi không tha, hắn không tin tôi đã có bạn trai, lại vừa đúng lúc gặp anh, vì thế nên quá tốt rồi.
- Cái gì? - Giọng Phương Dật Thiên vì kinh ngạc mà tăng lên không biết bao nhiều đềxiben, hỏi: - Cô tìm tôi là để tôi đóng giả bạn trai của cô à?
- Cần chi phải giật mình như vậy? Chuyện thế này đâu phải làn đầu tiên chứ? - Hạ Băng nhàn nhạt nói.
- Tôi...... - Trong đầu Phương Dật Thiên giờ chỉ muốn cho Hạ Băng một trận, hắn thở sâu nói: - Cô thích cảm giác bị người ta kéo tới làm lá chắn sao hả? Làm lá chắn còn chưa tính, tôi tới một chút chỗ tốt cũng chẳng có nữa.
- Anh muốn chỗ tốt gì? - Đôi mắt đẹp của Hạ Băng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Dật Thiên hỏi.
Phương Dật Thiên quan sát trên dưới Hạ Băng vài lượt, không thể không nói, dáng vẻ của nữ nhân này khi mặc bộ trang phục công sở rất là đẹp. Những đường cong lung linh lộ hết ra ngoài không bỏ sót một chỗ nào, mà thần sắc lạnh lùng của cô nàng lại càng cổ vũ dục vọng chinh phục có trong một thằng đàn ông.
- ..... Ách, dáng của cô cũng không tệ........ - Phương Dật Thiên nói một câu rất khó hiểu.
- Anh.... đi chết đi! Đừng mơ tưởng tới chuyện có chủ ý tới tôi! - Hạ Băng lạnh lùng đốp lại một câu.
- Được rồi, vậy cô nói xem tôi vì cái gì mà phải liều mạng làm lá chắn của cô? Cô cũng chẳng dùng tiền để thuê tôi, đáp ứng mời tôi một bữa lại mãi chẳng thấy đâu, sờ nhẹ tay cô thì cô lại kích động giận dữ như thể tôi lấy đi cái tấm màng kia của cô vậy. - Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
- Anh.... xem ra anh cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Đàn ông tất cả đều như vậy. - Hạ Băng cũng chẳng tức giận nói.
- Nếu tôi đã chẳng phải là thứ tốt đẹp gì thì cô cứ quấn lấy tôi làm chi? Xin cô đó, bà cô của tôi ạ, tha cho tôi đi. Tôi không có phúc phận được hưởng đặc ân của cô đâu. - Phương Dật Thiên nói với vẻ "cực kỳ bi thương".
Hạ Băng nhìn thần sắc giả bộ của Phương Dật Thiên mà không nhịn được cười khẽ một tiếng rồi buông một câu xanh rờn sau đó bước ra khỏi thang máy: