Nói một cách khác là một bàn ăn toàn các món sơn hào hải vị mà lại ăn ở cạnh gầm cầu, chẳng phải làm cho người khác cảm thấy ngu ngốc và vô vị hay sao? Một phần cơm đơn giản chỉ gồm các món rau dưa mà được bày ở phòng làm việc tại Nhà Trắng của Tổng Thống Mỹ tình huống chẳng phải rất phi phàm?
Một cách khác để bàn về bữa ăn trưa hôm nay của Phương Dật Thiên, không có thịt cũng không có tôm hùm hay sơn hào hải vị, chỉ là một phần cơm đơn sơ giản dị được đựng trong lồng đựng cơm, nhưng Phương Dật Thiên lại ăn rất ngon.
Làm trợ lý cho Chủ tịch, Đường Di Hồng cũng là một nữ nhân rất xinh đẹp và có phần lạnh lùng, theo quan sát của nàng thì từ trước đến nay được mời cùng ăn trưa với Chủ tịch tại văn phòng này cũng không được mấy người, chỉ chừng này thôi thì cũng đã vinh hạnh lắm rồi!
Bất quá trên khuôn mặt Phương Dật Thiên vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, lạnh nhạt không vui vẻ, không hề sợ hãi hay siễm nịnh làm cho Đường Di Hồng thấy ngạc nhiên, nàng cứ nghĩ được đãi ngộ như thế này chẳng phải sẽ làm cho Phương Dật Thiên có cảm giác thủ trọng nhược khinh?
Nhưng điều đó không xảy ra, Phương Dật Thiên vẫn giữ vẽ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh giống như đây chỉ là việc bình thường.
Chuyện đó cũng bình thường, nếu Đường Di Hồng biết được những chuyện trước kia mà Phương Dật Thiên đã làm, biết được những nhân vật mà Phương Dật Thiên từng tiếp xúc, thấy những thành tựu vinh quang mà Phương Dật Thiên đã nhận thì nàng sẽ lý giải được vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt thường trực của Phương Dật Thiên.
Sau khi dùng cơm xong Phương Dật Thiên liền từ biệt Lâm Chính Dương đi ra ngoài, hắn liếc qua đồng hồ, bất tri bất giác hiện giờ đã hai giờ chiều rồi, đã đến lúc làm việc rồi.
Khi cùng Lâm Chính Dương đạt thành thỏa thuận làm vệ sĩ cho Lâm Thiên Tuyết thì hắn đã từ bỏ cái chức trách làm bảo an nho nhỏ này rồi, lại không thể tiếp tục làm những công việc nhàn hạ, nhàm chán như trước nữa, nhưng hắn vẫn làm nhiệm vụ của mình cho hết ngày hôm nay, cho dù là làm bảo an thì hắn cũng phải làm cho xong nhiệm vụ của một bảo an ngày hôm đó.
Huống hồ hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, khi đã làm vệ sĩ cho Lâm Thiên Tuyết thì..sau này chắc sẽ không làm bảo an cho tòa nhà Hoa Thiên nữa?
- Làm vệ sĩ cho Lâm Thiên Tuyết chỉ là việc làm tạm thời mà thôi, chờ đến khi Lâm Tổng xuất ngoại trở về không biết có còn làm vệ sĩ nữa hay không, hờ không biết lúc đó có thể nhận luôn phần tiền một tháng hay không đây!
Hắn chậm rãi đi về phía thang máy, lúc này cửa phòng làm việc của chủ tịch Lam Chính Dương mở, Đường Di Hồng bước ra.
Phương Di Hồng đẩy cửa đi ra vừa nhìn thấy Phương Dật Thiên trên khuôn mặt lạnh như băng của nàng chợt xuất hiện một tia kinh ngạc, dù chỉ lóe qua, nhưng vẫn bị Phương Dật Thiên thu vào trong mắt.
- Phương tiên sinh!
Đường Di Hồng lần đầu tiên phá lệ, gật đầu chào hỏi gọi một tiếng.
- Đường tiểu thư!
Phương Dật Thiên cũng gật gật đầu lên tiếng bắt chuyện. Cả hai giống như giống như là đường thẳng song song không bao giờ tương ứng nhưng bây giờ lại bất ngờ giao nhau tại một điểm.
Trên đời này cái gọi là nữ thần, hay là nữ thần trong khung để cho nam nhân ngước nhìn thì cũng chỉ là nữ nhân, nam nhân gọi nàng là nữ thần là vì bọn họ chưa nắm được nàng trong tay để mà chế trụ nàng, khi ngươi nắm được trái tim của nàng trong tay thì ngươi sẽ phát hiện ra cho dù là nữ thần thì ở trên giường cũng chỉ là nữ nhân mà thôi!
Phương Dật Thiên đi thang máy trực tiếp xuống tầng trệt, công việc chủ yếu của một bảo an là trông coi bảo vệ khu tầng trệt phía ngoài tòa nhà Hoa Thiên, đối với hắn chuyện này cũng không tệ, thỉnh thoảng còn được ngắm nhìn mỹ nữ Lâm Hiểu Tình cũng rất vui vẻ và thoải mái.
Thang máy đến tầng một kiêu “Đing” một tiếng trong trẻo, Phương Dật Thiên đi ra, ánh mắt theo thói quen nhìn về phía đại sảnh vừa khéo nhìn thấy Lâm Hiểu Tình và Cao Hân đứng ở quầy tiếp tân chuẩn bị làm việc.
Hắn lúc lắc loay hoay hai vòng sửa sang lại hình tượng, cảm thấy không có gì không ổn, thoáng nhìn đến phía đại sảnh, không có nhân viên, cũng không có khách nhân đến tư vấn, hắn cười cười, lập tức đi đến phía Lâm Hiểu Tình và Cao Hân.
- Hi, đã dùng cơm chưa?
Hắn nhiệt tình bắt chuyện.
- Ân, dùng rồi, à… sau khi ăn cơm xong ở căn tin ta còn lưu lại chờ ngươi tới, sao ta không gặp ngươi?
Cao Hân vô cùng kinh ngạc hỏi.
- Ách....thật không dám giấu, ta vừa định đi xuống căn tin dùng cơm thì bị Lâm Chủ tịch và Đường trợ lý dẫn đi đương nhiên là ngươi không nhìn thấy ta rồi.
Phương Dật Thiên cười cười nói.
- Anh, anh bị Đường trợ lý dẫn đi? Vì sao vậy?
Cao Hân kinh ngạc hỏi.
Phương Dật Thiên không chút để tâm liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Tình một cái, phát giác ra nàng cũng đang lắng nghe, ánh mắt nàng tràng ngập vẻ nghi hoặc nhìn hắn.
Phương Dật Thiên cười cười, hắn hiện giờ không định đem chuyện Lâm Chính Dương cố ý tìm hắn dùng bữa và càng không nhắc đến chuyện ước định làm vệ sĩ của Lâm Thiên Tuyết nói ra, hắn chỉ cười cười nói:
- Vấn đề này cô cũng không nên hỏi tôi, chẳng biết tại sao tôi bị cô ta mang đi dạo một vòng, sau đó xuống đây.
- A?!!
Vài tên phía trước đại sảnh mở to mắt như hận không nhét cả quả trứng vào đó được.
“Đính”một tiếng, cánh cửa thang máy trước đại sảnh mở ra, đi tới trước chính là trưởng phòng Triệu Thiên với thân thể to cao mập mạp, hắn xoay chuyển ánh mắt thấy Phương Dật Thiên liền tiến tới nói:
- Tiểu Phương, thì ra cháu ở đây, Hạ quản lý có việc tìm cháu, giờ cháu có thời gian thì đi lên đó gặp đi.
- Hạ quản lý?
- Đúng vậy, chính là quản lý nhân sự Hạ quản lý, thôi, đi, đi mau, mau đi gặp đi.”
Triệu Thiên thúc giục.
- Cái này..Băng mỹ nhân tìm cháu có việc gì a?
Phương Dật Thiên trong lòng thầm nghĩ, bước về phía thang máy.