Thiếp Thần Đặc Công

Chương 143: Q.1 - Chương 143: Hứa Thiến kinh hoảng!






Căn cứ vào địa chỉ do Lâm Thiên Tuyết cung cấp thì Hứa Thiến hiện đang ở một tiểu hoa viên, vốn dĩ lúc Hứa Thiến gọi điện thoại có nói là muốn Lâm Thiên Tuyết cho xe qua đón nàng, nhưng Lâm Thiên Tuyết nghe xong cũng quên không gọi, bởi vậy Phương Dật Thiên mới có thể thay nàng đi đón Hứa Thiến.

Phương Dật Thiên đang lo không có cơ hội để được ở một mình với Hứa Thiến, sau khi được đi thay Lâm Thiên Tuyết hắn liền chủ động lấy xe tới đón Hứa Thiến.

Hoa viên tiểu khu cũng không cách trang viên Hoa Hồng xa lắm, ước chừng nửa giờ đi xe, Phương Dật Thiên đã đến trước cửa hoa viên tiểu khu, hắn dừng xe, móc điện thoại ra bấm số của Hứa Thiến.

"Alô" Qua điện thoại truyền đến một thanh âm kiều mị, đúng là giọng của Hứa Thiến.

- Là tôi, Phương Dật Thiên, tôi thay Lâm Thiên Tuyết qua đón cô, tôi lúc này đang ở ngoài cửa, cô đi ra ngoài đi! - Phương Dật Thiên thản nhiên nói.

- Oh, anh tới rồi sao, Tiểu Tuyết lúc trước cũng có gọi điện cho tôi nói qua, anh đang chờ ah, tôi xuống ngay đây. - Hứa Thiến vừa nói xong liền cúp điện thoại.

Phương Dật Thiên đem của sổ xe quay xuống, rút một điếu thuốc chậm rãi châm lửa hút, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong ánh mắt tựa hồ như không có gì cả, vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại đang âm thầm nghĩ tới nên ứng phó với Hứa Thiến thế nào, từ từ hỏi Hứa Thiến hay trực tiếp chấn nhiếp nàng khiến nàng nói.

Đang nghĩ, chợt ánh mắt hắn nhìn thấy Hứa Thiến đang tiến tới, không thể không nói cô gái nhỏ này phát triển thật sớm a, trước ngực hai quả tuyết lê cực đại so với tuổi của nàng quả là vô cùng không tương xứng.

Cái áo trắng cộc tay bó sát người đem một nửa bộ ngực sữa của Hứa Thiến lộ ra ngoài, có lẽ cái áo thun này hơi chặt, và cũng có lẽ do bộ ngực quá to khiến cho cái áo bị co lên, hở ra cả vùng bụng thon và rốn, nàng cũng không có để ý mà vẫn bình thản đi ra.

Nàng vận một cái quần bò bó với thắt lưng màu lam làm tôn nên đôi chân dài, kiều đốn căng tròn, no đủ hiện rõ mồn một, vô luận là đằng trước hay đằng sao đều có thể gọi là sát thủ với nam nhân.

- Chào anh! - Hứa Thiến mỉm cười bắt chuyện rồi liền ngồi vào bên cạnh cabin, nàng liếc mắt nhìn Phương Dật Thiến một cái, ánh mắt tựa hồ có chút gì đó kỳ quái, như đang đánh giá cái gì đó.

Nguyên lai, lúc Phương Dật Thiên chạy xe đến đón Hứa Thiến thì Lâm Thiên Tuyết đã gọi điện cho nàng, có nói là Phương Dật Thiên sẽ thay nàng tiếp Hứa Thiến, hơn nữa trong điện thoại Lâm Thiên Tuyết cũng không có nói là Phương Dật Thiên có ý tứ với Hứa Thiến, nhưng lời nói của nàng lại vô cũng mập mờ, làm cho Hứa Thiến cũng đoán ra được một chút.

Hứa Thiến nghe xong trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, bởi vậy khi lên xe nàng cũng hướng về Phương Dật Thiên đặc biệt nhìn kỹ.

- Hi! - Phương Dật Thiên thản nhiên trả lời, sau đó liền khởi động xe, chậm rãi rời đi, cũng không hề đi nhanh mà lại chậm rãi như rùa bò, bộ dáng vô cũng nhàn nhã.

Hứa Thiến trong lòng âm thầm cười, nghĩ chẳng lẽ những lời Tiểu Tuyết nói là sự thật? hắn đi xe chậm như vậy không phải là muốn được ở cùng mình lâu một chút?

Nghĩ vậy nàng liền hơi động thân một chút, làm cho bộ ngực sữa của mình lộ thêm ra một chút, nhìn qua cảm giác như bộ ngực như muốn phá áo chui ra, thật là kinh tâm động phách!

Vừa đúng lúc, Phương Dật Thiên quay đầu nhìn nàng một cái, tự nhiên đem động tác ưỡn ngực của nàng để vào mắt, nhìn lướt qua bộ ngực cao vút của nàng, cười cười nói:

- Lâm Thiên Tuyết đối đãi với cô như là chị em ruột a, cô muốn tìm nàng, nàng liền ngay lập tức nhờ người đến đây tiếp cô.

Hứa Thiến hơi ngẩn ra một chút, yêu kiều cười nó:

- Đương nhiên là như vậy, chúng tôi coi nhau như chị em mà.

- Như vậy, cô nói xem, nếu bán đứng chị em thân thiết của mình như vậy thì có phải là đáng bị thiên lôi đánh chết hay không? - Phương Dật thiên cười, khẽ khàng hỏi.

Hứa Thiến trong lòng ngẩn ra, tựa hồ bị cái gì đánh trúng, trên khuôn mặt diễm lệ xẹt qua một chút hơi mất tự nhiên, nàng chớp động ánh mắt, cười cười muốn đem chút không tự nhiên kia dấu đi, tiếc rằng mặt mũi của nàng cũng chưa luyện được như Phương Dật Thiên đến mức lô hỏa thần thanh nên chỉ cần hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra vẻ mặt kinh hoàng của nàng.

Phương Dật Thiên lại coi như chưa nhìn thấy gì, thản nhiên nói:

- Có một số việc có thể dấu mọi người, nhưng tuyệt đối sẽ không dấu được lòng mình, cô nói xem có đúng không?

Vẻ mặt của Hứa Thiến lập tức trầm xuống, nhìn về phía Phương Dật thiên lạnh lùng hỏi:

- Anh nói thế có ý tứ gì?

- Không có ý tứ gì đâu, cô việc gì phải khân trương như thế! - Phương Dật thiên thản nhiên cười, nhìn Hứa Thiến nói:

- Sắc mặt cô tựa hồ có chút hổ thẹn, chẳng lẽ trong tâm có quỷ sao?

- Anh… anh trong lòng mới có quỷ đấy! - Hứa Thiến hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn về chỗ khác, đôi vai gợi cảm không nhịn được run lên nhè nhẹ, tựa hồ đang vô cùng cố gắng để khống chế bản thân, trong lòng nàng đang vô cùng bối rối.

- Cũng không thể tin được cô lại là cái loại người này, đến chị em của mình cũng có thể bán đứng, bằng không Lâm Thiên Tuyết cũng sẽ không ở cùng một chỗ với cô đúng không? - Phương Dật Thiên nói.

- Phương Dật Thiên, tôi trịnh trọng cảnh cáo anh, anh không được chia rẽ tình cảm của tôi và tiểu Tuyết. - Hứa Thiến lạnh lùng nói.

- Chia rẽ? tôi cũng không cần làm việc ấy.... được rồi, cô có biết là hôm qua Lâm Thiên Tuyết tí nữa thì bị bắt cóc không? mà tên bắt cóc nàng lại là một gã có sẹo trên mặt. - Phương Dật Thiên nói.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hứa Thiến chợt biến đổi, sau đó nàng ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Tiểu Tuyết bị bắt cóc sao? Như thế nào lại có thể. Tối qua tôi gọi điện cho nàng thì nàng nói đã về đến biệt thự của Lâm gia mà.

- Oh, tôi quên mất không nói, gã mặt sẹo kia cũng không có bắt cóc được nàng.

Phương Dật Thiên cười, cho xe đi lòng vòng, cũng không có hướng về phía trang viên Hoa Hồng mà là đi đến một khách sạn trước mặt.

Hứa Thiến sửng sốt, hỏi:

- Anh, anh tới nơi này làm gì?

- Tôi nghĩ, tôi cần phải cùng cô hảo hảo nói chuyện. - Phương Dật Thiên đột nhiên nói.

- Tôi , tôi với anh đâu có gì cần nói? - Hứa Thiến lạnh lùng nói.

- Tôi với cô đương nhiên là không có gì để nói cả, nhưng chuyện tôi muốn nói là chuyện về gã mặt sẹo, hắn có nói là hắn nhờ cô nên mới nhận ra được ai là Lâm Thiên Tuyết, đúng không? - Phương Dật Thiên vừa nói vừa đem xe đỗ tại của khách sạn.

Lúc này, trên mặt Hứa Thiến nhất thời biến sắc, trở lên vô cùng tái nhợt, thân hình gợi cảm cũng không kiềm chế được, có chút run lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng.

- Xuống xe đi, tôi không có ý đồ gì khác, cô nếu trong tâm không có quỷ, vậy thì theo tôi nói chuyện. - Phương Dật Thiên nhìn Hứa Thiến, lạnh lùng nói.

Hứa Thiến nhìn về phía Phương Dật Thiên, ánh mắt thoáng hiện lên chút trống rỗng, cuối cùng, nàng cũng đi xuống xe, đi theo Phương Dật thiên hướng đến khách sạn đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.