Lâm Hiểu Tình cất điện thoại rồi từ từ ngồi dậy, trong lòng biết trong lúc đợi Phương Dật Thiên đến nàng vẫn còn hơi buồn ngủ, thực tế thì đêm nay nàng trằn trọc suy nghĩ không ngủ được mới gọi điện cho Phương Dật Thiên.
Nam nhân đầu tiên mà nữ nhân dâng hiến cũng trở thành hình bóng chiếm cứ trái tim nàng.
Lâm Hiểu Tình cũng thế, một đêm tình cảm mãnh liệt mặn nồng nàng khó thể quên, dù sao đó cùng là cái quý giá nhất của nàng, là lần đầu tiên của nàng.
Nhưng sau đêm đó Phương Dật Thiên không gọi điện dù chỉ một lần, việc này cũng là canh cánh trong lòng nàng, vài lần nàng không chịu nổi muốn gọi cho Phương Dật Thiên nhưng vì tức giận nên lại thôi.
Cho đến hôm nay bạn cùng nhà trọ nàng đi công tác, một mình nàng ở nhà thấy trống vắng tịch mịch, đêm nay không ngủ được nên đã gọi điện cho Phương Dật Thiên, không nghĩ tới Phương Dật Thiên còn đang ở bên ngoài và còn mua đồ ăn đến cho nàng, dù sao nàng cũng đói bụng thạt.
Khi nữ nhân cô đơn tịch mịch nam nhân mà nàng nhớ đến chính là người nàng yêu nhất, nam nhân không nhất định như thế, nữa nhân mà nam nhân nghĩ đến khi cô đơn tịch mịch không nhất định là người mà nam nhân yêu nhất.
Lâm Hiểu Tình đi ra phòng khách bật đèn, sau đó chỉnh lại thắt lưng, từng đường cong cơ thể hiện lộ rõ dưới bộ váy ngủ mỏng manh, lộ ra ngoài là từng mảnh da thịt trắng nõn mềm mại, bộ dáng lúc này của Lâm Hiểu Tình đầy mị lực, mê hoặc nam nhân.
Lâm Hiểu Tình đi đến sopha cầm điều khiển mở TV xem giết thời gian.
Nàng duỗi hai chân, nghiêng người nằm trên sopha, dây váy ngủ tùy ý rơi xuống, loáng thóng hiện ra hơn phân nửa bộ ngực sữa đầy đặn trắng ngần, vừa xem TV vừa nhìn đồng hồ, theo thời gian trôi đi trái tim nàng nhịn không được đập nhanh hơn, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Có lẽ, giờ phút này nàng mới biết nàng mong gặp Phương Dật Thiên biết chừng nào.
Bất tri bất giác đã hai mươi phút trôi qua mà Phương Dật Thiên vẫn chưa đến, Lâm Hiểu Tình có điểm sốt ruột, vài lần cầm lấy di động rồi lại thôi, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện tia oán hận.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Là Phương Dật Thiên? Trong lòng Lâm Hiểu Tình nhất thời vui vẻ, trực tiếp từ sopha chạy ngay ra cửa, quả thạt Phương Dật Thiên đang đứng ngoài cửa, lúc này, tim nàng đập nhanh như hươu chạy, nàng vội vàng mở cửa.
Trên mặt Phương Dật Thiên nở nụ cười nhẹ, nhìn thấy Lâm Hiểu Tình lòng hắn nao nao, đầu tiên là nhìn khuôn mặt xinh đẹp Lâm Hiểu Tình, sau đó ánh mắt di động ngắm nhìn toàn thân, trong lòng cũng không khỏi cười khổ, tình hình hắn lo lắng nhất đã xảy ra, cô nàng không ngờ ăn mặc gợi cảm như vậy.
“Nhìn cái gì? đáng ghét” nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Phương Dật Thiên Lâm Hiểu Tình mặt đỏ lên, tức giận nói.
Phương Dật Thiên không đổi sắc mặt nói “Dây váy em tuột xuống, có phải cố ý câu dẫn anh không?”
Lâm Hiểu Tình nghe vậy mặt nóng lên, vội vàng cúi đầu nhìn, quả thật bởi vì nàng kích động chạy ra không biết dây váy tuột xuống hơn nữa còn lộ ra hơn nửa bộ ngực, phải biết rằng bên trong váy ngủ nàng không mặc gì a!
Lâm Hiểu Tình sắc mặt đỏ lên, liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên “Sắc lang, ánh mắt xấu xa” tuy nói như vậy nhưng nàng không có ý muốn kéo dây váy lên.
Phương Dật Thiên cười gượng đi vào nhà, đưa hộp thức ăn cho Lâm Hiểu Tình nói “Nha, đây là bữa khuya của em”
“Cảm ơn anh” Lâm Hiểu Tình nói xong liền cười hì hì nhận lấy đưa hộp thức ăn Phương Dật Thiên đưa cho, đi đến phòng khách ngồi xuống sopha liền đặt hộp thức ăn trên bàn không chút khách khí ăn liền.
“Anh có đói bụng không? Có muốn ăn cùng không?” Lâm Hiểu Tình ngẩng mặt hỏi Phương Dật Thiên đang đứng cạnh.
Lúc nàng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nóng rực của Phương Dật Thiên đang dừng lại trên thân thể nàng, nàng giật mình cúi đầu xuống mới phát giác khi nàng cúi xuống ăn để lộ toàn bộ cặp song phong tuyết trắng, hết thảy đều bị Phương Dật Thiên nhìn thấy hết.
“Anh…” sắc mặt Lâm Hiểu Tình đỏ rần, nhìn lại thấy Phương Dật Thiên như không có chuyện gì ngồi xuống cạnh mình, phảng phất như chuyện vừa rồi không xảy ra.
“Có gì đâu, sao bên trong em không mặc gì, nên biết khi gặp mặt nam nhân thì không thể như vậy” Phương Dật Thiên cười cười, nhàn nhạt nói.
“Anh … thật là đáng giận mà” Lâm Hiểu Tình nói xong co tay ngắt véo một hồi trên người Phương Dật Thiên.
“Được rồi, em ăn đi, từ giờ anh đảm bảo nhìn không chớp mắt” Phương Dật Thiên tựa người trên sopha lười biếng nói.
Lht hờn dỗi trừng mắt nhìn, lại cúi xuống ăn tiếp, một lúc sau nàng lại hỏi :Anh không đói bụng sao?”
“Đói” Phương Dật Thiên đáp rõ ràng.
“Vậy sao anh không ăn” Lâm Hiểu Tình khó hiểu hỏi.
“Ăn cũng không đỡ đói, ăn cũng vô dụng” Phương Dật Thiên đột nhiên cười, nụ cười đầy dâm ý.
“Vậy anh ăn cái gì mới hết đói?" Lâm Hiểu Tình hiếu kỳ hỏi.
Trong lòng Lâm Hiểu Tình nhất thời run lên, ánh mắt nóng bỏng Phương Dật Thiên, từ người hắn phát ra mùi vị quen thuộc… Hết thảy trong lòng nàng lại suy nghĩ đi đâu.
“Em…em không biết” sắc mặt Lâm Hiểu Tình ửng đỏ, bộ mặt thẹn thùng ướt át, hơn nữa thân thể nàng dưới bộ váy ngủ như ẩn như hiện, không khí nhất thời nóng lên.
Tình cảnh này Phương Dật Thiên cũng không khống chế được mình, hơn nữa hắn đã có lần đầu với Lâm Hiểu Tình, liền giơ tay đỡ lấy thân thể mềm mại Lâm Hiểu Tình kéo nàng hướng về lòng ngực mình.
“Úc…”
Lâm Hiểu Tình nhịn không được rên lên. Bộ vị mẫn cảm mềm mại tiếp xúc bộ ngực Phương Dật Thiên, tâm thần nàng rung động nhịn không được nhảy lên.
Mới đầu nàng còn giãy dụa, nhưng khi Phương Dật Thiên thò tay vào hướng tới ngực nàng nhào nặn, toàn thân Lâm Hiểu Tình như nhũn ra vô lực dán trên người Phương Dật Thiên, thậm chí đôi môi nàng nhịn không được hôn lên cổ Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên phấn khởi không nhịn được, đặt Lâm Hiểu Tình lên sopha, váy ngủ bị vén lên cặp đùi thon dài trắng mịn quấn quanh người Phương Dật Thiên.