Lâm Hiểu Tình thanh xuân xuân sắc gặp Phương Dật Thiên nam nhân xuất sắc trở về đô thị. Xung đột xảy ra há chỉ là đốm lửa nhỏ tí tẹo. Đơn giản như thế, giống hệt như là củi khô bị lửa đốt bốc cháy mãnh liệt.
Tối hôm qua bởi vì duyên cớ uống rượu say nên khi Phương Dật Thiên cưỡi Lâm Hiểu Tình không thể hảo hảo hưởng thụ thể nghiệm, vậy còn Lâm Hiểu Tình, bởi vì tối qua là nguyên do là lần đầu tiên, rất nhiều kỹ xảo phương diện đều lộ ra chút tình cảm, hơn nữa trong lần đầu tiên khó tránh khỏi có chút khủng hoảng e ngại.
Mà lúc này, khi hai người lại củi khô lửa cháy hết thảy lại hoàn toàn bất đồng. Phương Dật Thiên lúc này biểu hiện ra kỹ xảo cao siêu cùng với thủ đoạn thành thạo làm cho Lâm HIểu Tình càng khẳng định tên gia hỏa này trên phương diện này tuyệt đối là một tay lão luyện.
Thời khắc đó, trong lòng Lâm Hiểu Tình không khỏi có loại cảm giác mất mát, nhưng không thể phủ nhận được là, kỹ xảo cao siêu của Phương Dật Thiên cùng thủ đoạn thành thạo làm cho nàng đạt được khoái cảm mất hồn mà trước tới nay chưa về có, cùng cảm giác tối qua mà so sánh thì quả thực là không có cái nào hơn cái nào.
- Hèn gì người khác nói nham nhân càng già càng được ưa thích, hóa ra nam nhân có kinh nghiệm lại có mị lục như thế này !
Lâm Hiểu Tình sau khi liên tục đạt cao trào nằm trên giường, trong lòng âm thầm nghĩ. Nhìn về phía phía đại hãn của Phương Dật Thiên, cứ nghĩ như vậy.
Phương Dật Thiên giờ phút này cực kỳ sướng và thoải mái. Thân thể Lâm Hiểu Tình làm cho hắn thể nghiệm được khoái cảm cùng với lạc thú không giống nhau. Hắn cũng không có ngờ, bình thường nhìn qua Lâm Hiểu Tình xinh đẹp ngượng ngùng vậy mà ở phương diện này lại phóng túng mà lại còn mãnh liệt điên cuồng như vậy.
Không tồi, dựa vào năng lực của hắn, có thể hàng phục được Lâm Hiểu Tình tiểu yêu tinh này. Nếu như đổi lại năng lực hơi kém thì không chừng xấu hổ tới mức mặt không biết tìm cái khe nào mà chui xuống.
- Hóa ra, loại cảm giác này lại kích thích tuyệt vời như vậy, khiến người ta lưu luyến không thôi, quá tuyệt vời !
Lâm Hiểu Tình từ trong cao trào tỉnh lại, thở nhẹ ra một hơi, nói.
Phương Dật Thiên nghe xong trong lòng kinh động. Hắn đột nhiên phát giác, hắn trong lúc không lưu ý đã mở ra cánh cửa lớn dục vọng ở sâu trong nội tâm của Lâm Hiểu Tình!
Người thường nói dục vọng giống như mãnh thú hồng thủy, một khi mở ra thì sẽ vĩnh viễn không có chỗ tận cùng.
Thật ra, cánh cửa lớn dục vọng của một nữ nhân khi bị phá vỡ, thế thì sẽ không phải là một mãnh thú hồng thủy đơn giản như thế, mà một cái cái hang không đáy, một cái hang vĩnh viễn lấp không đầy.
Phương Dật Thiên tựa hồ như trong một ngày gặp phải sau này, Lâm Hiểu Tình sẽ sẽ luôn luôn chủ động cùng hắn hẹn hò, sau khi hẹn hò thì….. khụ khụ. Phương Dật Thiên cảm thấy mình không thể nhàn hạ được nữa rồi, nên rèn luyện thân thể nhiều hơn. Trước mắt mà nói, thỏa mãn một Lâm Hiểu Tình không thành vấn đề, nhưng nếu xuất hiện 2 , 3 Lâm Hiểu Tình thì sao đây?
Đây thật là một vấn đề hết sức đau đầu!
Lâm Hiểu Tình giống như đại đa số các nữ nhân khác. Sau khi xong việc khuôn mặt yêu kiều hạnh phúc vô lực rúc vào trong lồng ngực của nam nhân. Ngay cả động cũng lười chẳng muốn động lấy một cái.
Lúc này một tiếng chuông di động vang lên. Phương Dật Thiên vừa nghe, tựa hồ như là tiếng chuông di động của mình.
- Hình như là tiếng di động của anh. Ơ, quần của anh đâu rồi?
Phương Dật Thiên phìn bốn phía, giọng kinh ngạc hỏi.
- Em đâu có biết đâu, tối qua anh …..
Lâm Hiểu Tình sắc mặt đỏ lên, nói:
- Có khi nào là anh trực tiếp ném xuống đất không?
- Thông minh, trả lời đúng rồi!
Phương Dật Thiên cười, nhéo nhéo vào chiếc mũi tinh xảo của Lâm Hiểu Tình, sau đó xoay người lại đi xuống giường. Từ dưới đất lấy lên cái quần của mình, lấy di động trong túi quần ra.
Lâm Hiểu Tình nhìn Phương Dật Thiên thân thể hoàn toàn trần truồng. Đây là một thân thể trong cương có nhu, thân thể thôn tính hỏa lực cùng với sự mềm dẻo. Đúng là thân thể này gây cho nàng cao trào khoái cảm mà trước tới nay chưa hề có, nhìn nhìn, khóe miệng Lâm Hiểu Tình mỉm cười.
Nàng đột nhiên phát giác, nàng tựa hồ có chút không thể đè nén được cảm giác đã thích Phương Dật Thiên nữa. Vậy mà trong một đêm đã thích hắn, trên người hắn có một loại mùi vị đặc biệt, nàng thích nằm bò lên lồng ngực to rộng đó, thích …… thích cảm giác hắn cưỡi lên trên người mình.
Nghĩ đến khi cuối cùng nàng âm thầm mắng mình mê trai (nguyên văn: hoa si ). Thậm chí còn cho mình là một nữ nhân không nghiêm chỉnh. Làm sao có thể có loại ý tưởng “Thích hắn cưỡi lên trên người mình !” trong đầu như thế chứ?
Nữ nhân đối với nam nhân chiếm lấy lần đầu tiên của mình đơn giản chỉ có hai loại cảm tình. Một là Yêu, một loại khác là Hận.
Nếu như yêu thì nhất định là khắc cốt ghi tâm. Nếu như là hận vậy thì khẳng định là hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Hiểu Tình là người thuộc loại thứ nhất, cơ hồ có thể đoán được, nàng cảm thấy mình đang từng bước điên cuồng thích nam nhân này.
Nhưng mà vì sao nhỉ? Nàng lại tìm không ra được đáp án.
Phương Dật Thiên lấy điện thoại ra xem. Vậy mà là chủ tịch tập đoàn công ty hữu hạn Hoa Thiên Lâm Chính Dương gọi điện tới.
Hắn vội vàng nghe. Âm thanh của Lâm Chính Thanh truyền tới:
- Tiểu Phương, ngủ dậy chưa?
- Ưm. Tỉnh rồi. Lâm tổng (Lâm chủ tịch) thức dậy cũng sớm quá à.
Phương Dật Thiên cười nói.
- Không sớm nữa, đã mười rưỡi rồi. Tiểu Phương, còn nhớ hôm qua cùng anh thương nghị việc tốt không? Lâm Chính Dương cười ha ha hỏi.
- Nhớ, chỉ cần Lâm tiểu thư bên kia không thành vấn đề vậy thì ta có thể tùy lúc nhậm chức.
Phương Dật Thiên nói.
- Rất tốt, như thế này đi. Tiểu Phương, anh có thời gian thì chạy tới trang viên Mân Côi một chuyến, ta cùng tiểu Tuyết đều đang ở đây. Anh đến rồi cùng nhau hảo hảo nói chuyện nhé.
Lâm Chính Dương nói.
- Hưm, được rồi, vậy thì một tiếng nữa tôi sẽ tới, thế nào?
Phương Dật Thiên hỏi.
- Ừhm, được, đến đây rồi nói chuyện tiếp.
Lâm Chính Dương nói xong thì tắt điện thoại.
Lâm Hiểu Tình vẫn nằm ở trên giường giơ mặt lên, chậm rãi nhìn Phương Dật Thiên buông điện thoại, nhịn không được hỏi:
Phương Dật Thiên, vừa rồi Lâm tổng kia gọi điện thoại cho anh chẳng lẽ chính là chủ tịch tập đoàn Hoa Thiên của chúng ta.