Thiếp Thần Đặc Công

Chương 31: Q.1 - Chương 31: Làm vệ sĩ cho Lâm Thiên Tuyết?






Thành thật mà nói, nghe Lâm Chính Dương đưa ra yêu cầu vào lúc này Phương Dật Thiên không nhịn được bị dọa một cú shock, nhất thời hiểu ra dụng tâm của lão già này, thì ra muốn hắn lên lôi đài tỷ thí với Vương Hổ là thăm dò thực lực của hắn để đưa ra cái yêu cầu chết tiệt này...làm vệ sĩ cho Lâm Thiên Tuyết.

- Làm vệ sĩ?

Phương Dật Thiên cười khổ trong lòng, nói thật ra, thân là một trong những đặc công của Long Tổ, bình thường Long Tổ hay cấp cho hắn những nhiệm vụ cấp S tư mật, mà những nhiệm vụ cỡ đó...cũng chính là làm vệ sĩ, chuyên bảo vệ an toàn cho những nhân vật và thân nhân có địa vị lớn.

Bất quá, nhớ đến ánh mắt chết người đầy hận ý mà Lâm Thiên Tuyết nhìn hắn, cùng với cái liếc đầy oán khí....Ôi!. Một đại mỹ nữ không thèm nói lý, tính tình thì đáng sợ, mới nghĩ tới thì hắn liền cảm thấy đau đầu rồi. Nói thật ra, tận đáy lòng của hắn không những không muốn ở cạnh một đại mỹ nữ tính tình như mẫu bạo long này một giây một khắc nào cả chứ đừng nói đến chuyện làm vệ sĩ.

- Nếu làm vệ sĩ cho cô ta chỉ sợ chính mình đừng biết đến những ngày an bình là cái quái gì nữa, không chừng còn bị cô ta làm rối loạn mất cân bằng nội tiết-(DG:chắc bị abc xyz quá độ nên rối,hắc hắc)....mất nhìu hơn được ahh!

Phương Dật Thiên suy đoán, đồng thời cố gắng tìm ra những từ ngữ uyển chuyển khéo léo từ chối Lâm Chính Dương, nói thế nào thì nói ông ta cũng là chủ tịch, dứt khoát từ chối không biết cái mặt già nua của ông ta có bị bũng sữa không nữa?

Không đợi hắn mở miệng từ chối, Lâm Chính Dương nói tiếp:

- Dật Thiên, cuộc đời ta chỉ có một đứa con gái là nó, kỳ thật, ta cũng biết bên người nó cũng chẳng có nguy hiểm gì lớn, nhưng ta không yên tâm, tình thương của cha mẹ mà. Tôi nhờ cậu làm vệ sĩ cho Tiểu Tuyết là có mục đích, vài ngày nữa tôi sẽ ra nước ngoài khảo sát việc sinh ý làm ăn một chuyến, đồng thời cũng đi tìm nguồn đầu tư, có thể mất nửa tháng, trong khoảng thời gian này tôi không ở bên cạnh nó được, bởi thế nên có điểm không yên tâm. Tiểu Tuyết rất ham chơi, ta cứ lo những đêm khuya khoắt nó cứ chạy đi mấy cái nơi....quán rượu, hay là bar, vũ trường...những cái địa phương đó rất là phức tạp, thế nên ta mới mời cậu làm vệ sĩ cho nó, âm thầm bảo vệ.

Lâm Chính Dương nhìn chằm chằm vào mắt Phương Dật Thiên, dường như có thể nhìn thấu nội tâm của hắn và nói:

- Có phải cậu đang...lo lắng vì tính tình của Tiểu Tuyết quá...quá không an phận, bởi như thế sẽ không nghe lời cậu nói? Ài...điểm ấy thì cậu cứ yên tâm đi. Ta là phụ thân của nó nên mềm lòng không đành lòng la mắng nó, nhưng cậu đã làm vệ sĩ của nó nếu nó bướng hay đến những nơi không nên đến cậu cứ thẳng tay, cho dù dùng đến thủ đoạn khống chế cũng được-(DG:sướng nhá....hắc hắc gì cũng dc kìa) chỉ cần ngăn cản nó làm những việc dại dột là được. Đó là đặc quyền ta dành cho cậu.

Phương Dật Thiên nghe xong trong lòng khẽ động-(DG:dâm ý bừng bừng)thầm nghĩ nếu làm như lời ông ta nói thì..sau này chỉ cần cô ta không nghe lời, bắt cô ta đè xuống đất hung hăng tát vào mông cô ta vài cái nghĩ .... cũng phê, dù sao đây cũng là đặc quyền mà Ba ba cô ta cấp cho, nếu muốn khóc lóc thì tìm Ba ba cô ta mà khóc lóc kể lể, hắc hắc.

Bất quá ý tưởng này chỉ là...nghĩ chơi trong đầu mà thôi, trong tiềm thức hắn vẫn thích hợp với tiêu diêu tự tại hơn, mặc kệ nói như thế nào, một khi chấp nhận làm vệ sĩ thì...ăn chơi ngủ nghỉ không còn do mình quyết định nữa mà do...bà chủ quyết định!

- Ách....chuyện đó, Lâm chủ tịch, muốn làm cận vệ nhất định phải thật là lợi hại, đúng không? như thế mới đảm bảo được an toàn cho lâm tiểu thư, ta không có một chút bản lĩnh cũng chỉ là khoa chân múa tay nếu muốn ta bảo vệ cho Lâm tiểu thư...không giỡn được đâu!

Phương Dật Thiên uyển chuyển từ chối.

- Tiểu phương, cậu thật là khiêm tốn. Vương Hổ đi theo ta bao nhiêu năm rồi, năm đó ở giới Mafia hắn cũng là một đại nhân vật, nhưng vẫn không phải là đối thủ của cậu, bằng vào chừng đó bản lĩnh cũng đã đủ cho ta cảm thấy an tâm rồi.

- Lâm Chính Dương cười cười đổi cách xưng hô từ Lâm Dật Thiên lên Tiểu Phương ngày càng thân mật, hắn tiếp tục nói:

- Chẳng lẽ cậu không chấp nhận yêu cầu này của ta? coi như Lâm Chính Thiên ta cầu xin cậu không được hay sao?

Từ lúc Lâm Chính Dương làm thương nhân đến nay tự mình gây dựng nên những thành tựu như thế này, hắn chưa từng cầu xin qua một ai, mà hôm nay lại hướng về phía Lâm Dật Thiên thỉnh cầu, vì lúc này cần một người đáng tin cậy để bảo vệ con gái cho hắn và cũng vì hắn cảm thấy Phương Dật Thiên không phải là một thanh niên đơn giản nên tìm cách lưu hắn lai.

Đường đường là một chủ tịch tập đoàn mà lại thỉnh cầu một gã bảo an nho nhỏ nếu được truyền ra ngoài sẽ chẳng ai tin tưởng và con bị mắng là chém gió...có lẽ tình huống bây giờ y như vậy.

Lâm Chính Dương nói như thế mà Phương Dật Thiên còn từ chối thì rõ ràng là không cho hắn một xíu mặt mũi nào nữa nên hắn cũng chỉ có thể thở dài một hơi, nói:

- Chủ tịch, ngài không phải không thấy ánh mắt của lâm tiểu thư nhìn tôi sao, hận a, nếu tôi đi làm cận vệ cho nàng khẳng định nàng sẽ quậy tưng bừng luôn, không có chấp nhận đâu.

- Ha ha… Lâm Chính Dương sảng khoái cười, nói:

- Nguyên lai đây là vấn đề mà cậu lo lắng, điểm đấy thì cậu không cần phải lo, tự ta có biện pháp, bảo đảm tiểu Tuyết sẽ không cự tuyệt, như vậy cậu sẽ không còn gì để lo nữa chứ?

“Tôi...tôi” Phương Dật Thiên cảm thấy khó xử, hắn cảm thấy thịnh tình của Lâm Chính Dương, từ đáy lòng của hắn không đành lòng cự tuyệt, nhưng làm bảo vệ cho cô nàng điêu ngoa vô lý đó thì lại....

- Như vậy..có đúng hay không sau khi chủ tịch xuất ngoại trở về ta sẽ từ bỏ không làm vệ sĩ nữa?

Phương Dật Thiên thăm dò hỏi.

Nghe vậy Lâm Chính Dương trong lòng mừng thầm, hắn thấy Phương Dật Thiên hỏi như thế nghĩa là đã gần như đồng ý yêu cầu của hắn, bất quá hắn không muốn Phương Dật Thiên chỉ làm vệ sĩ có nửa tháng mà làm lâu dài một chút.

Thế nhưng trong lòng Lâm Chính Dương hiểu rõ rằng nếu như bậy giờ đề nghị với hắn thì nhất định hắn sẽ khéo léo cự tuyệt, điều kiện hiện nay là trấn an Phương Dật Thiên trước tiên bắt hắn làm vệ sĩ trước đi rồi hãy tính tiếp.

Vì thế hắn cười cười-(DG:cáo già):

- Tốt, ta đồng ý, khi ta xuất ngoại cậu sẽ phụ trách bảo vệ Tiểu Tuyết khi ta trở về thì cậu muốn đi hay ở ta không ép buộc, được chưa nào?

“Ân!” Phương Dật Thiên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ. Cùng lắm thì làm vệ sĩ cho đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng kia nửa tháng, xem như bán cho lão Lâm Chính Dương một cái nhân tình đi, nữa tháng sau lại trở về làm bảo vệ.

Chỉ là, Phương Dật Thiên ngàn vạn lần không ngờ đến lần đáp ứng này mở ra một mặt khác nhiều nguy hiểm và kích thích xảy ra trong cuộc đời hắn.

- Sảng khoái, vậy đi ta cùng với cậu cùng nhau bàn bạc một ít về điều kiện làm vệ sĩ đi.

Lâm Chính Dương cao hứng cười ha gả nói.

- Điều kiện? điều kiện gì?

Phương Dật Thiên kinh ngạc nhìn Lâm Chính Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.