Phương Dật Thiên mở máy tính tùy tiện xem vài trang web, theo thói quen lại mở hòm thư ra xem.
Trong hòm thư của hắn có tới mười lăm bức chưa đọc, mở ra xem, thì ngoại trừ năm sáu thư rác, còn lại đều không ngờ là cùng một người gửi.
Nhìn mấy bức thư Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, thần sắc trong mắt hắn từ thả lỏng lúc đầu dần tập trung, trong chốc lát ánh mắt hắn trở nên sắc bén như dao, hàn quang trong mắt bắn ra như cương châm càng thêm dày đặc!
Hắn quay đầu nhìn về phía Hạ Băng đang ở trong phòng tắm, rồi sau đó hít sâu một hơi quay đầu lại, mở trình duyệt gõ vào một địa chỉ, tải về rồi cài đặt, mở sau một ứng dụng chat trực tuyến mặt đối mặt.
Phương Dật Thiên đối với ứng dụng chat trực tuyến mặt đối mặt này rất quen thuộc, hắn nhanh chóng đăng nhập tài khoản tìm đến mục “Bạn chat của tôi”, bên trong chỉ có hình của một người, hơn nữa còn là khuôn mặt của một nữ nhân!
Tiếp theo, Phương Dật Thiên trực tiếp mở ra khung chat với nữ nhân đó, sau đó lại thiết lập truyền hình với bên kia, rõ rằng là hắn muốn nhìn thấy nữ nhân đang nói chuyện ở đầu bên kia.
Máy tính của Hạ Băng cũng có webcam với tay nghe, có thể trực tiếp đối mặt nói chuyện với đối phương.
Cuối cùng, sau khi thiết lập webcam thành công hiện ra một cửa sổ chiếm gần hết màn hình máy tính, nàng là một nữ nhân Tây phương gợi cảm, mặc một cái áo sơ mi trễ ngực màu bạch kim, hạ thân mặc một cái váy màu đen!
Trên người mỹ nữ Tây phương cao gầy khiêu gợi này hấp dẫn nhất không phải là thân hình ma quỷ với số đo ba vòng 90-60-89. Tuy rằng bộ ngực cao ngất số đo 36D kia thật to lại thật tròn, nhưng trên người nàng thì địa phương mê người nhất lại là khuôn mặt tinh xảo tai họa nhân gian kia!
Một khuôn mặt tinh xảo lãnh diễm lại tràn ngập nét dụ hoặc không sao kể xiết, lông mi mảnh mai cong vút ôm lấy đôi mắt to, mũi cao thanh tú, đôi môi hồng nhuận gợi cảm, trên người nàng lại có khí chất lãnh ngạo băng sương, tất cả tạo thành một vưu vật nhân gian!
Dù chỉ nhìn vào mắt nàng qua màn hình máy tính, ngươi cũng sẽ bất tri bất giác mà trầm luân, trầm luân trong ánh mắt tràn đầy ma lực mị hoặc, nếu trên đời thật sự tồn tại mị hoặc nữ thần, vậy thì nàng không thể phủ định chính là nữ thần!
Nữ nhân bên kia vừa nhìn thấy Phương Dật Thiên, trên mặt hiện lên nét kì quái rồi không kìm được hưng phấn bật thốt lên: "Chiến lang, là anh? Quả thật là anh? Oh my god, em không phải đang nằm mơ sao?"
Nữ nhân trong khi hưng phấn nói chuyện cực kỳ lớn tiếng, màng nhĩ Phương Dật Thiên gián tiếp qua tai nghe bị chấn động một lần, hắn vội vã vặn nhỏ âm lượng, thở sâu trầm thấp nói: "Monica, là anh, xảy ra chuyện gì? Sao lại tìm anh gấp như vậy?"
Phương Dật Thiên nói chính là tiếng Anh, là đặc công hàng đầu Long tổ, hắn tinh thông sáu loại ngôn ngữ khác nhau trên thế giới.
"Chiến lang, là anh! Đúng là anh! Anh rốt cục cũng xuất hiện ... Trời ạ, từ từ, em phải ổn định tâm tình của mình lại..." Monica có vẻ cực kỳ kích động, nội tâm không không chế được mà kích động thở gấp, theo nhịp hô hấp của nàng bộ ngực ngạo nhân dưới làn áo sơ mi trễ xuống lại càng khoa trương căng lên, tuyệt đối kích thích ánh mắt nam nhân!
Sau khi cảm xúc ổn định, ánh mắt mị hoặc của Monica toát lên một tia u oán, trên mặt biểu tình càng cực kỳ ủy khuất, nhịn không được lớn tiếng chất vấn đủ điều: "Chiến lang, vì cái gì, vì cái gì anh biến mất cả một năm? Cả một năm am không có cách nào liên lạc với anh, em gửi một đống thư cho anh nhưng lại không có lấy một dòng hồi âm, tại sao như vậy :48:? Anh có biết hay không, em còn tưởng rằng anh...anh đã… đã chết!"
Phương Dật Thiên thoáng trầm mặc, không có trả lời.
Monica tiếp tục nói xong, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm sâu kín nói: "Từng có một lần, em thật sự nghĩ rằng anh đã chết, không còn ở nhân thế, đoạn thời gian này em thực sự chống đỡ không được, nếu không phải vì em tin tưởng vào khả năng của anh sẽ không dễ dàng chết đi như vậy thì em cũng không biết em dựa vào đâu để sống tới bây giờ! Anh từng rằng trên đời trừ khi anh tự sát nếu không sẽ không ai giết được anh. Quả thật, anh chưa chết, thật là tốt! Nhưng vì sao anh không trả lời thư của em? Vì cái gì cắt đứt liên lạc với em :48:?”
"Anh... Monica, anh đã từ bỏ, anh trở về đô thị, anh chỉ nghĩ tới cuộc sống bình thường yên ổn ở đô thị, không muốn lại gợi nhớ quá khứ, cho nên mới..." Phương Dật Thiên không khỏi nhẹ giọng giải thích.
"Từ bỏ? Nhưng ... đây là lý do anh không liên lạc với em sao? Em hận anh, hừ!" Monica nhịn không được tức giận nói, "Cho dù anh muốn từ bỏ, nhưng chẳng lẽ anh không thèm nói với em một tiếng? Nếu như vậy em cũng an tâm hơn, em thực muốn nhìn thấy anh, mỗi ngày đều thấp thỏm lo cho an nguy của anh? Anh tại sao lại tàn nhẫn như vậy!"
"Anh, là anh sai, Monica, là anh quá mức ích kỷ." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Ích kỷ? Hừ, đáng chết, em tức giận là đúng, nhưng cứ nhìn thấy anh thì em lại không thể giận nữa, thật là đáng chết!" Monica cuối cùng nhịn không được nhụt chí nói.
Thông qua màn hình hìn những đường cong mê người trên thân thể Monica, Phương Dật Thiên ảm đạm cười, càng nhìn nàng càng nhớ lại những ký ức tuyệt vời trong quá khứ đã từng cùng nàng trải qua.
Hắn càng không thể quên hai năm trước, chính nữ thần gợi cảm này đã chân chính biến hắn thành nam nhân. Một đêm triền miên đó đến nay hắn vẫn không quên những cảm giác tuyệt với mà nàng đã mang lại cho hắn, cùng với kỹ xảo tuyệt vời của nàng khiên hắn như say đắm, như mê muội, mà dục tiên dục tử, mà trầm luân như thế.
"Anh cười cái gì, em biết trong lòng anh chưa từng có em, em không đáng gì ở trong lòng anh nên anh mới không thèm để ý đến cảm thụ của em!" Monica tức giận nói xong, trong ánh mắt mị hoặc hiện rõ tia thương cảm.
Phương Dật Thiên rùng mình, khẽ thở dài: "Monica, em sai rồi, bất kể anh còn sống hay đã chết, em thủy chung vẫn có một vị trí quan trọng trong lòng anh, anh cũng không quên được chính em là người biến anh thành nam nhân!"
Monica nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ nhịn không được có chút ửng đỏ, nàng nở nụ cười thổ lộ: "Thật sự là hoài niệm lại khoảng thời gian trước đây của chúng ta đúng là tuyệt vời, nhưng từ ngày anh rời xa em, em cũng nghĩ sẽ quên được anh, sẽ không khổ sở mà sống như vậy, nhưng là. . . em không làm được!"
"Em... còn ở tổ chức U Linh sao?" Phương Dật Thiên né tránh ý tứ của Monica, đổi để tài khác.
Monica gật gật đầu, đôi mắt mị hoặc mê người mở to si ngốc nhìn Phương Dật Thiên, nhìn xem Phương Dật Thiên biến mất cả năm nay có gì thay đổi, nàng phát giác Phương Dật Thiên ngoại trừ tăng thêm một tia thành thục cùng tang thương thì vẻ ngoài không có gì thay đổi, vẫn khuôn mặt kiên cường, vẫn đôi mắt có thần, vẫn cơ thể cường tráng đầy tính bùng nổ.
Nhớ tới Phương Dật Thiên cơ thể tràn ngập lực lượng bộc phát của Phương Dật Thiên, Monica có chút thất thần, không khỏi nhớ tới một đêm điên cuồng hai năm trước, khuôn mặt xinh đẹp nhin không được mà nóng lên.
"Như vậy lão đại Đan Ni Nhĩ hắn thế nào? Vẫn như cũ chứ? Địa bàn của hắn có tăng lên hay không?" Phương Dật Thiên cười hỏi.
Nhắc tới Đan Ni Nhĩ, tại Mỹ chính là một tổ chức cực kì nổi tiếng trong hắc đạo, hắn một tay sáng lập U Linh tổ chức, trải qua hai mươi năm kinh doanh, hôm nay đã là một trong năm tổ chức hình thành thế chân vạc tại Mỹ.
Mà Phương Dật Thiên quen Đan Ni Nhĩ có thể nói là cực kỳ trùng hợp. Hai năm trước hắn đến nước Mỹ làm nhiệm vụ, lại gặp phải Đan Ni Nhĩ lúc này đang bị Ms-13 là một thế lực hắc bang lớn tại Mỹ mưu sát, lúc ấy tình huống cực kỳ hiểm trở, vốn Phương Dật Thiên gặp phải trường hợp như vậy hắn cũng sẽ không nhiều chuyện nhùng tay vào.
Khéo làm sao, nhiệm vụ lần đó của và tố chức Ms-13 có quan hệ, thế nên Phương Dật Thiên liền ra tay âm thầm nổ súng bắn chết hơn mười người thuộc Ms-13, khiến bên Ms-13 rơi vào thế hạ phong, bị nhân thủ bên phía Đan Ni Nhĩ tiêu diệt!
Chính vì Phương Dật Thiên vô ý cứu Đan Ni Nhĩ một mạng, Đan Ni Nhĩ đối với hắn tự nhiên là cực kỳ cảm kích, hôm đó lôi Phương Dật Thiên đến địa bàn của hắn uống rượu, hơn nữa còn cùng Phương Dật Thiên kết bái, là huynh đệ ngang hàng.
Một ngày nọ, Phương Dật Thiên theo Đan Ni Nhĩ đi tới căn cứ của tổ chức U Linh rồi quen Monica, lúc ấy Monica chính là nhân viên thu thập tình báo của tổ chức U Linh.
Hai người vừa thấy nhau thì như bị sét đánh trúng, sau đó nảy sinh một số chuyện.
"Đan Ni Nhĩ lão đại cũng vừa nhắc tới anh, nói anh như là biến mất rồi vậy, còn nói hắn hoài niệm thời gian trước đây cùng anh uống rượu." Monica nhẹ nhàng cười nói.
Phương Dật Thiên cũng cười. Lúc này trong phòng tắm vang ra tiếng nước chảy như nhắc nhở hắn, nếu như hạ Băng tắm xong bước ra lại thấy hắn cùng với Monica nói chuyện trực tuyến như thế này thì thật không tiện, hắn cũng muốn biết Monica gửi thư cho hắn là có chuyện gì, hắn liền trầm thấp hỏi: "Monica, em gửi mail cho anh nói là có chuyện quan trọng, đến tột cùng là chuyện gì?"
Monica nghe vậy sau cả người thở sâu, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp nhất thời trở nên ngưng trọng.