Thiếp Thần Đặc Công

Chương 327: Q.1 - Chương 327: Mộ Dung Vãn Tình






Xuất thân tại Mộ Dung gia tộc, là một trong những danh môn vọng tộc, có thể nói Mộ Dung Vãn Tình trong cuộc sống không phải sợ bất luận một thứ gì, bất cứ thứ gì nàng cần chỉ cần duỗi tay ra là có ngay, hơn nữa với dung mạo có thể khiến 99% nữ nhân trong thiên hạ phải ghen tị, sự hiện hữu của nàng giống như là một vị công chúa vậy.

Bên cạnh lúc nào cũng có một đám người sẵn sàng phục vụ, mặc quần áo gấm vóc, ăn sơn hào hải vị, cuộc sống của nàng cứ vận hành theo một quỹ đạo ổn định không có gì phải lo lắng, cứ thể mà phát triển, cuối cùng tìm tới một gia đình môn đăng hộ đối, một hoàng tử đẹp trai mà gả đi, tiếp tục cuộc sống công chúa vốn có của nàng.

Nhưng mà đối với loại cuộc sống này, nàng hiển nhiên không có vui vẻ tiếp nhận, từ nhỏ đã mang tâm lý phản kháng trong lòng, không cam lòng để sự nghiệp của gia tộc cho đám nam nhân quản lý! Chẳng lẽ nữ nhân của Mộ Dung gia không thể trông nom sản nghiệp của gia tộc sao?

Quyền thế, cái cụm từ này hiện tại chính đang vang lên trong lòng nàng!

Bởi vậy sau khi tốt nghiệp Havard trở về, nàng được sự đồng ý của vài vị lão nhân Mộ Dung gia, cuối cùng cũng bắt tay vào công việc quản lý nghiệp vụ của gia tộc, kể cả Hoàng Quan đại tửu điếm cùng với một đống ngân hàng, cao ốc cũng tới tay nàng.

Cả đời này nàng cũng sẽ không quên, lần trước nàng tới trụ sở nghiệp vụ của một ngân hàng ở trên một cao ốc để lấy ý kiến cố vấn báo cáo công vụ của từng quý, khi đó nàng đã gặp thời khắc nguy hiểm nhất trong đời mình.

Một đám phần tử khủng bố thân thủ cao siêu, cực kỳ cuồng vọng xông vào trong cao ốc ngân hàng, chỉ trong trong nháy mắt đã khống chế toàn bộ ngân hàng, tất cả nhân viên quản lý kể cả nàng, toàn bộ đều bị dồn vào một gian phòng ở tầng cao nhất.

Giờ khắc đó nàng rất sợ hãi, đối mặt với đám phần tử khủng bố giết người không chớp mắt kia, lần đó chính là lần đầu tiên nàng cảm nhận được mình gần tử thần như thế.

Cũng là lần đầu tiên, nàng thấy qua tử vong cùng với máu tanh đầy đất.

Nguyên một đội cảnh sát đặc biệt chống khủng bố ở đó, thế nhưng đám khủng bố này vẫn giết người trước mặt mọi người cùng cảnh sát. Lần đầu tiên nàng lâm vào tình trạng tuyệt vọng, vận mệnh của nàng chỉ sợ sẽ bị tử thần mang đi, nhưng ngay lúc nàng tuyệt vọng nhất, một nam nhân như từ trên trời hạ xuống, cơ hồ là chỉ trong nháy mắt đã chế phục đám phần tử khủng bố kia!

Đúng là nhờ nam nhân bộ dạng có vẻ lười nhác phớt đời này bỗng dưng xuất hiện, mới có thể hóa giải nguy cơ khủng bố bắt cóc lần này, đồng thời đem tới tính mạng thứ hai cho nàng cùng phần đông người ở đây.

Giờ khắc này, nam nhân với khí phách hơn người ấy đang cùng với một nữ nhân ôn nhu nhã nhặn dùng cơm ở cách bàn của nàng không xa.

Vài ngày trước, nàng tại sản nghiệp của gia tộc mình, Hoàng Quan đại tửu điếm, mở tiệc chiêu đãi người nam nhân này. Khi đó nàng cũng không có lộ diện, lại cũng chưa từng nghĩ hôm nay sẽ gặp lại hắn!

"Là Phương Dật Thiên hay là Chiến Lang? Hắn thật sự là ai đây?" Trong mắt Mộ Dung Vãn Tình tựa hồ hiện lên một tia hứng thú cùng vui vẻ.

Nàng cố gắng bình ổn lại tâm trạng, nhàn nhạt đảo mắt nhìn Phương Dật Thiên, có lẽ là nàng đã quá quen thuộc khi nhìn làn da trắng nõn của mấy tên Tiểu Bạch Kiểm, mà Phương Dật Thiên này lại trông vô cùng kiên cường cùng với khuôn mặt hơi thô ráp cũng không làm cho nàng thấy phản cảm.

Đương nhiên nàng cũng không phải loại nữ nhân ham ngoại hình, Phương Dật Thiên đã giải cứu nàng một lần, đối với hắn trong lòng nàng luôn cảm kích, nhưng cũng không nhiều lắm. Thậm chí trong tâm nàng còn cất giấu một bí mật, tương lai khi trong gia tộc cạnh tranh, nếu như có Phương Dật Thiên, một nhân vật dũng mãnh như vậy trợ giúp...

Ý nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu nàng, điều này càng làm kiên định thêm quyết tâm của nàng muốn kết bạn với Phương Dật Thiên, nhưng dùng phương thức gì đây?

Lúc này Phương Dật Thiên đang cùng Thư Di Tĩnh dùng cơm.

Nói thực ra Phương Dật Thiên hắn cũng không đói bụng, lúc ở chỗ Trương lão bản hắn đã chén một bữa no rồi, nhưng vì Thư Di Tĩnh hắn cũng ăn tiếp, vừa ăn vừa cảm thán dạ dày của mình thật đúng là có tiềm lực.

Nếu như hắn biết được vị nữ nhân thần bí lần trước mời hắn ăn cơm đang ngồi cách đó không xa, vậy không biết là sẽ có cảm tưởng gì đây?

"Mùi vị thế nào?" Phương Dật Thiên nhìn Thư Di Tĩnh đang say sưa ăn, cười hỏi.

Thư Di Tĩnh nhẹ gật đầu nói: "Còn muốn ăn nữa a, rất ngon."

Phương Dật Thiên không cho là đúng cười cười nói: "Ăn ngon? Anh không cho là vậy, nói là món ăn đặc biệt nhưng cũng không có gì đặc sắc lắm, anh xem ra còn không bằng tài nấu nướng của em đâu. Nhưng mà tới chỗ như thế này ăn cũng không phải vì đồ ăn mà là tới xem phong cảnh thôi, đành chấp nhận vậy."

"Em, em cảm thấy ăn rất ngon mà, anh cũng đừng mở miệng ra là trêu em, tay nghề của em cũng không làm được món ăn ngon như vậy." Thư Di Tĩnh vội vàng ôn nhu nói, trên mặt nổi lên một tia ửng đỏ, bởi vì Phương Dật Thiên vừa rồi khen trù nghệ của nàng tốt khiến nàng âm thầm mừng rỡ không thôi.

"Nói nhảm, em nấu ngon hay không chẳng lẽ anh lại không biết? Anh đã nói đồ ăn do em làm ăn rất ngon, chính là ngon!" Phương Dật Thiên trừng mắt nhìn Thư Di Tĩnh, nói.

Thư Di Tĩnh khẽ giật mình, rồi sau đó chỉ nhẹ nhàng lắc đầu không nói, nhu thuận ngoan ngoãn giống như con thỏ nhỏ, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía Phương Dật Thiên, chẳng qua là nhẹ nhàng mà cúi đầu mà thôi. Nàng phát giác giờ khắc này Phương Dật Thiên phảng phất giống như lúc sáu năm trước, khi đó Phương Dật Thiên chỉ cần trừng liếc mắt nhìn nàng, nàng sẽ ngoan ngoãn im lặng, phi thường nhu thuận.

"Vị tiên sinh này, có phải là thức ăn không hợp khẩu vị của ngài không? Nếu như ngài không hài lòng tôi có thể gọi đổi cho ngài một phần khác, dựa theo khẩu vị của ngài, thế nào?"

Một thanh âm ôn nhu thanh thúy cùng cao quý thanh nhã cực kỳ vang lên,, một hương thơm mê người tỏa ra, Mộ Dung Vãn Tình mang trên mặt vẻ nhu hòa vui vẻ đứng trước bàn ăn của Phương Dật Thiên.

Phương Dật Thiên giương mắt nhìn Mộ Dung Vãn Tình, ánh mắt bình tĩnh cùng hờ hững, cũng không bởi vì dung mạo như tiên của Mộ Dung Vãn Tình mà kinh ngạc, dù chỉ là nửa giây.

"Cô là?" Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày hỏi.

"Tôi là quản lý ở đây, vừa mới nghe được tiên sinh ngài bất mãn với đồ ăn trong quán chúng tôi, cho nên mới cố ý tới hỏi thăm." Mộ Dung Vãn Tình vẫn nhẹ nhàng cười, ưu nhã mà trang trọng, khiến Phương Dật Thiên có cảm giác nữ nhân này gần ngay trước mắt mà lại giống như nữ thần không thể với tới.

"Thế nào? Cô thân là quản lý thì không cho phép thực khách phát tiết bất mãn đối với món ăn của nhà hàng các cô sao?" Phương Dật Thiên thản nhiên cười cười, châm thuốc, rít một hơi rồi phả khói ra, bộ dáng giống như một tên du côn vô lại.

"Đương nhiên là có thể, thực khách chính là thượng đế của nhà hàng chúng tôi, tôi cũng rất hoan nghênh thực khách đưa ra những thiếu sót của nhà hàng, như vậy nhà hàng mới có thể tiến hành cải thiện, đã tốt còn muốn tốt hơn." Mộ Dung Vãn Tình chậm rãi nói, ngữ khí không nhanh cũng không chậm, bình thản mà thanh nhã, bộ dạng của nàng toát ra vẻ cao quý cực kỳ.

"Nói như vậy là cô nghe lén tôi nói chuyện?" Hai mắt Phương Dật Thiên có chút nhíu lại, ngữ khí có điểm lạnh như băng.

"Tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi cũng là trùng hợp nghe được câu chuyện giữa hai người cho nên mới tới hỏi thăm thôi, xin ngài chớ trách." Mộ Dung Vãn Tình nói.

Phương Dật Thiên nhẹ gật đầu, bộ dạng vẫn ung dung, nói: "Quả không hổ là khách sạn năm sao, phục vụ rất tốt! Đúng rồi, vừa rồi cô nói cái gì? Tôi không hài lòng với món ăn này có thể đổi một phần khác sao?"

"Đương nhiên, tôi đã nói sẽ không bao giờ nuốt lời." Mộ Dung Vãn Tình vẫn ưu nhã cười, người khác rất khó tìm được một chút khuyết điểm trên người của nàng.

Phương Dật Thiên nghe vậy, sau đó nhìn về phía Thư Di Tĩnh, hỏi: "Tĩnh, em ăn no chưa?"

Thư Di Tĩnh khẽ giật mình, ngẩn đầu lên liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói: "No rồi, no rồi."

Phương Dật Thiên cười, ung dung nhìn về phía Mộ Dung Vãn Tình, nói: "Chúng tôi ăn no rồi, cho dù cô có đổi một phần cơm nữa tới cũng ăn không vô nữa. Nếu không như vậy đi, phần món ăn đó trước hết hãy nợ lại, lần sau tôi sẽ tới ăn nữa, cô nói có được không?"

Rõ ràng là bỏ qua cơ hội này đúng là thật đáng tiếc, hơn nữa nhà hàng năm sao, lại có một mỹ nữ quản lý kỳ lạ như vậy, sao lại không tới? Dù sao cũng là miễn phí a, không làm thịt không được!

Mộ Dung Vãn Tình nghe vậy, sau đó sắc mặt hơi đổi, nàng quả thực thật không ngờ da mặt của Phương Dật Thiên lại dày tới loại trình độ này, nhưng mà lời đã nói ra không thể thu lại, đôi mắt của nàng không chuyển cười nói: "Nếu như tiên sinh ngài xác định muốn làm như vậy, vậy tôi có thể cấp cho ngài một vé miễn phí, lần sau ngài tới, nhà hàng sẽ không thu một đồng phí tổn của ngài."

Bộp!

Phương Dật Thiên duỗi tay ra vỗ một tiếng, cười nói: "Đồng ý! Tôi cuối cùng cũng biết vì sao Hoàng Quan đại tửu điếm lại là khách sạn năm sao tốt nhất ở Thiên Hải rồi! Đúng rồi, mạo muội hỏi qua quản lý cô tên là gì vậy?"

Mộ Dung Vãn Tình nghĩ một lát, cười nói: "Tôi họ Mộ Dung, đợi lát nữa tôi sẽ viết cho tiên sinh một tờ phiếu miễn phí, hy vọng tiên sinh cùng vị tiểu thư đây có thể thoả mãn khi được chúng tôi phục vụ."

"Thoả mãn, đương nhiên là thoả mãn!" Phương Dật Thiên thoải mái cười, tiếp đó lại nói: "Đúng rồi, Mộ Dung quản lí, tôi nghĩ muốn thỉnh giáo cô một chuyện?"

"Mời nói!" Một đôi mắt thu thủy long lanh của Mộ Dung Vãn Tình chăm chú nhìn vào ánh mắt của Phương Dật Thiên, ưu nhã nhưng cũng không mất lễ tiết, nói.

"Lần sau tôi cầm phiếu ăn miễn phí tới dùng cơm, nếu như món ăn lại không hợp khẩu vị của tôi như ngày hôm nay, vậy tôi có thể có được một phiếu ăn miễn phí nữa không?" Sắc mặt Phương Dật Thiên nghiêm trang, rất chăm chú thành thật nói.

Hắn vừa nói xong, Thư Di Tĩnh đang ngồi đối diện miệng hơi hé ra, trên mặt nàng lộ vẻ vừa buồn cười lại pha lẫn tức giận, chính nàng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Mộ Dung Vãn Tình lại ngẩn người, nàng quả thực thật không ngờ Phương Dật Thiên lại không biết xấu hổ mở miệng nói như vậy, chiếu theo lời hắn nói, hắn cầm phiếu ăn miễn phí tới dùng cơm, ăn no rồi mà lại nói không hợp khẩu vị, vậy phải tặng hắn một phiếu ăn miễn phí khác? Nói cách khác hắn muốn mặt dày mày dạn ở Hoàng Quan đại tửu điếm ăn chực cơm a? Có phải là quá mức vô sỉ rồi không?

Bình thường quanh nàng có rất nhiều người, không phải là thân sĩ lịch sự cũng là người hào hoa phong nhã, thế nhưng chưa bao giờ gặp người vô sỉ tới trình độ này, da mặt quả thực so với da trâu còn dày hơn, Mộ Dung Vãn Tình có chút phản ứng không kịp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.