Thiếp Thần Đặc Công

Chương 374: Q.1 - Chương 374: Mỹ nữ đánh cầu






Phương Dật Thiên nhìn Tiêu Di đang oán hận bước lên lầu, trong lòng tuy hơi mờ mịt nhưng đã trút được gánh nặng. Hắn cũng không nghĩ rằng quan hệ giữa mình và Vân Mộng sẽ dấu được Tiêu Di, nếu đã như thế thì cứ để nàng biết trước, chuyện này càng kéo dài lâu sẽ càng rắc rối. Vân Mộng có lẽ cũng đã bắt đầu nghi ngờ Tiêu Di rồi.

Mặc kệ vậy, cùng lắm thì đứng trước mặt hai người thú nhận tất cả rồi ra sao thì ra. Cũng có khi hai đại mỹ nữ này thay đổi quan niệm theo ta song phi 3P cũng không chừng…Nghĩ đến việc này, khóe miệng Phương Dật Thiên không nhịn được cười dâm, tình cảnh song phi cùng hai mỹ nữ Tiêu Di, Vân Mộng này quả là kích thích vô cùng.

Còn đang tự sướng thì từ cầu thang đã truyền xuống tiếng bước chân, Phương Dật Thiên vội tắt ý dâm, điều chỉnh khuôn mặt nghiêm trang. Lâm Thiên Tuyết đang bước xuống lầu, nàng mang một chiếc quần bò cực ngắn, thân trên cũng là một chiếc áo bó sát người để lộ hẳn áo lót và phần eo, vừa bước xuống lầu nàng liền mang vào một đôi hài trắng, phối hợp với trang phục trên người tạo nên một thân thể thanh xuân xinh đẹp tràn đầy nhựa sống.

-Ây da, cô đang cố tình câu dẫn ta phải không?

Phương Dật Thiên thoáng ngây người buộc miệng hỏi.

-Câu dẫn ngươi?

Lâm Thiên Tuyết vừa mang hài vào nghe tiếng hỏi của Phương Dật Thiên suýt nữa xịt máu mũi. Nàng quay lại hung hăn lườm Phương Dật Thiên:

-Lần sau làm ơn vào wc nhìn lại khuôn mặt mình đi rồi hãy tự kỉ nhé!

-Ta không hề tự kỉ, cô ăn mặc lộ liễu như thế ngoại trừ muốn câu dẫn ta thì ta không còn nghĩ được lí do nào khác!

Phương Dật Thiên nghiêm trang trả lời.

-Hừ, ta muốn mặc như thế, xem như là muốn câu dẫn ngươi đó, ngươi có mắc câu không?

Lâm Thiên Tuyết buồn cười trả lời.

-Mắc câu? Cô cho ta dễ động lòng thế sao? Hay là cô hạ thấp ánh mắt thẩm mỹ của ta?

Phương Dật Thiên khẽ nhún vai. Lâm Thiên Tuyết lập tức rùng mình, nàng hiểu Phương Dật Thiên chê bản thân mình xấu xí, thật đáng giận!

-Ngươi có ý gì? Ngươi nhìn ta thấy chướng mắt sau?

Thanh âm Lâm Thiên Tuyết lạnh đi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

-Uầy uầy, ta là vệ sĩ của cô, chức trách của ta là bảo vệ cô nhưng không có nghĩ là phải nịnh nọt cô đúng không? Hay cô xem ta là một vệ sĩ nhỏ nhoi dễ bắt nạt?

Khuôn mặt Phương Dật Thiên lúc này đã tràn đầy vẻ bi thương, hắn lại nói tiếp:

-Lâm đại tiểu thư, ta nói cho cô biết, cho dù cô ép buộc thì cũng chỉ có thể có được cơ thể ta, còn tâm hồn ta vẫn sẽ luôn trong sáng không bao giờ vẩn đục!

-Ngươi… ngươi nói gì!

Cuối cùng Lâm Thiên Tuyết cũng nổi giận hét to, tên hỗn đản này mặt dày vô đối rồi, cuối cùng lại hóa thành mình thèm muốn cơ thể hắn!

Phương Dật Thiên ung dung bịt chặt lỗ tai:

-Chà chà, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cô phải khống chế được bản thân, không nên nóng giận như thế, không tốt đâu!

-Ngươi…ngươi nói lại xem? Ai muốn thân thể ngươi? Tâm hồn ngươi thì thế nào? Thật không biết xấu hổ!

Lâm Thiên Tuyết vừa thở phì phì vừa mắng, hai tay quơ lên như muốn xông đến sống chết với Phương Dật Thiên!

-Định dùng tay không đánh ta sao? Thân thủ ta cô không biết hay sao? Hay định nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta?

Phương Dật Thiên cười đểu. Lâm Thiên Tuyết tức giận nhìn Phương Dật Thiên, cuối cùng tiến thoái lưỡng nan chỉ biết hung hăng chà chân xuống thềm. Ngô mụ vừa đến, thấy tình cảnh này vội vàng làm hòa:

-Buổi sáng đã chuẩn bị xong rồi, mời đại tiểu thư dùng.

Lâm Thiên Tuyết ừm một tiếng, bước ngang qua Phương Dật Thiên còn trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng rất không cam tâm.

Lúc Lâm Thiên Tuyết dùng điểm tâm, Phương Dật Thiên nói chuyện với Ngô mụ mới biết vì sao nàng ăn vận như thế. Thì ra buổi sáng nàng có hẹn với Chân Khả Nhân, Hứa Thiến và Vương Tư Miểu đi đánh tennis. Khó trách lại ăn vận như thế, hóa ra là trang phục tennis! Ánh mắt Phương Dật Thiên chăm chú nhìn vào đôi chân thon dài cân xứng của Lâm Thiên Tuyết, lại âm thầm nhìn lên cao tí nữa, thầm đánh giá cặp đùi săn chắc của nàng!

Một khi Lâm Thiên Tuyết ra ngoài, Phương Dật Thiên tất nhiên phải đi theo, đây là công việc của hắn. Vì thế khi Lâm Thiên Tuyết dùng xong điểm tâm hắn đã lập tức nói:

-Tiểu Tuyết, để ta lái xe đưa cô đi!

Cơn giận còn chưa tan, Lâm Thiên Tuyết lườm hắn:

-Còn đứng đó làm gì, mau lên đi!

-Rồi rồi!

Phương Dật Thiên cười cười, dúi tắt điếu thuốc trên tay, bước đến cửa xe mời Lâm Thiên Tuyết bước lên, sau đó chiếc xe chậm rãi rời khỏi biệt thự Lâm gia.

Nơi các nàng tập trung chính là một hội quán tennis ở Thiên Hải tên Kim Thai. Lúc trước các nàng thường chơi ở đây, lại còn đăng kí thẻ Vip nên được hưởng rất nhiều ưu đãi!

Lâm Thiên Tuyết im lặng ngồi ở ghế phụ, nàng cố gắng tự nhắc mình không nên cùng Phương Dật Thiên nói chuyện, nếu không chịu thiệt chính là mình.

Vì thế cả xe đều im lặng.

Cuối cùng Phương Dật Thiên chịu không nổi phải lên tiếng:

-Tiểu Tuyết à, chiếc vòng đeo trên tay phải cô nhìn rất đẹp, lại rất phù hợp với cô, cải hai phối hợp lại với nhau thật tuyệt vời! Là vừa mua à? Trước kia ta chưa từng thấy qua.

Lâm Thiên Tuyết khẽ liếc nhìn Phương Dật Thiên:

-Vòng tay này ta đeo từ lâu lắm rồi! Phương Dật Thiên, ngươi muốn nói cũng không cần tìm đề tài như thế đâu!

-Ấy, cái này… Ta thấy cô có vẻ không vui, ta lại theo chủ nghĩa nhân đạo nên muốn giúp cô giải sầu thôi!

-Hừ, ngươi không chọc tức ta là tốt lắm rồi, ta không cần ngươi giúp giải sầu đâu!

Lâm Thiên Tuyết buồn cười nhìn hắn.

-Ấy, cô nói thế cũng không đúng rồi! Không phải ta đang giúp cô mát xa ngực đó sao?

Phương Dật Thiên cười nói. Vừa nhắc đến chuyện này khuôn mặt Lâm Thiên Tuyết lập tức đỏ ửng, hai má cũng nóng lên, nàng oán giận nhìn Phương Dật Thiên:

-Ngươi cũng không vĩ đại đến thế đâu, lúc ngươi mát xa ngực cho ta cũng đã nhân cơ hội chiếm tiện nghi rồi!

Phương Dật Thiên nghe thế lập tức giật mình, sau đó cười gượng vài tiếng, đang muốn nói tiếp đã nghe Lâm Thiên Tuyết chỉ đường. Phương Dật Thiên nhìn ra xa liền trông thấy một hội quán tennis, trước cổng hội quán là ba cô gái: Chân Khả Nhân, Hứa Thiến và Vương Tư Miểu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.