Vương Hổ nhìn thấy bọn ngưới Lâm Chính Dương đang đi đến, một lúc sau hắn quăng bỏ tàn thuốc trong tay. Tay phải đè xuống sợi dây buộc xung quanh lôi đài, xoay người một cái liền nhảy ra khỏi chỗ đó.
- Lâm Tổng
Vương Hổ cung kính hướng về phía Lâm Chính Dương gọi, sau đó lại quay sang Lâm Thiên Tuyết cười khổ một tiếng, nói:
- Tiểu thư, Hổ thúc vô năng, không thể giúp ngươi giáo huấn tên tiểu tử này được.
Lâm Thiên Tuyết chu chu cái miệng, không thèm trả lời, trên khuôn mặt trắng noãn lộ ra vẻ băng hàn cao quý nhàn nhạt. Trong lòng nàng hốt hoảng, không biết phải làm thế nào. Càng thấy Phương Dật Thiên lợi hại, trong lòng nàng càng cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu!
Lâm Chính Dương mỉm cười không nói gì cả, đi về phía Phương Dật Thiên trên lôi đài, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.
Phương Dật Thiên đối với sự xuất hiện của bọn người Lâm Chính Dương không cảm thấy kinh ngạc nhiều lắm, hắn biết rõ khi nãy đang đối chiến với Vương Hổ trên lôi đài, bọn họ chắc chắn ở một nơi nào đó quan sát trận đấu.
Hơi nhíu nhíu mày, trong lòng có cảm giác khó chịu, có cảm giác rõ ràng là đang bị người khác đùa bởn trong tay.
Âm thầm hít một hơi thật sâu, làm cho nội tâm bình tĩnh lại. Hắn duỗi tay nắm lấy sợi dây hộ thằng-(DG:mấy sợi dây xung quanh đài boxing đó bà con), thả người nhảy xuống khỏi lôi đài.
- Chủ tịch, thật có lỗi. Biểu hiện của tôi đã khiến cho ngài thất vọng tồi.
Phương Dật Thiên cười nhẹ, xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết, nói:
- Lâm tiểu thư, tôi nghĩ tôi không có chuyện gì ắt hẳn trong lòng cô rất là không được thoải mái a? hắc hắc!”
Lâm Thiên Tuyết nghe Phương Dật Thiên cười xấu xa một lúc sau trong lòng giận dữ, đôi mắt lung linh thu thủy chớp động vẻ oán hận nhìn trừng trừng về phía Phương Dật Thiên, khuôn mặt đỏ lên, thở phì phì nói:
- Ngươi, ngươi....ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi không đắc ý được lâu đâu, ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!”
- Không để yên cho tôi?
Phương Dật Thiên trong lòng cười lạnh nhưng hai mắt tinh tế đánh giá Lâm Thiên Tuyết một phen. Không thể không thừa nhận, cô bé Lâm Thiên Tuyết này đương nhiên là một tiểu mỹ nhân, nếu như sinh ra trong thời cổ đại thì tuyệt đối có thể so sánh cùng với tứ đại mỹ nhân, cái này gọi là sở vị thanh thủy xuất phù dong, sắc đẹp của nàng so với hoa sen chớm nở còn thoát tục thanh lệ hơn.
Lâm Thiển Tuyết dùng ánh mắt đầy phẫn hận đang nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, bởi vì Phương Dật Thiên còn xích lõa thân thể, ban nãy lại cùng Vương Hổ đại chiến một hồi nên lúc này trên người hắn từng giọt mồ hôi đang chảy ra, cảnh này khiến cho nửa thân trên của hắn nhìn qua như mạ một thứ bột phát sáng , nhìn kỹ một chút thì thấy toát lên sức sống mạnh mẽ, cảm giác trên cơ thể lộ ra một tia dương khí mạnh mẽ bạo phát, chỉ mới một phần thân thể thô mà đã có thập phần mị lực.
- Đáng chết, hắn là tên hỗn đảng chết tiệt, hắn cho rằng cơ thể của hắn rất đẹp hay sao? Giờ còn không chịu mặc áo vào, thật là bực mình, tức chết đi được!
Lâm Thiên Tuyết hung hăng mắng chửi trong lòng một hơi.Từ nãy đến giờ, không biết nàng đã trù dập Phương Dật Thiên ở trong lòng không biết bao nhiêu lần rồi.
Hạ Băng đứng im lặng một bên không nói gì, khi lại gần nàng thấy rõ nửa người phía trên của Phương Dật Thiên vẫn hoàn toàn xích lõa ... Nàng có cảm giác hai tai đột nhiên nóng bừng lên, có cảm giác như nếu nàng chạm vào Phương Dật Thiên là có thể cảm nhận được tầng năng lượng mạnh mẽ đang ẩn nấp phía dưới từng bắp cơ. Với tính nhẫn nại và định lực của mình, đột nhiên trong tâm hồn thiếu nữ của nàng như có một con nai con đang chạy loạn trong đó.
Nàng không khỏi thầm nghĩ:
- Mình bị cài gì vậy? Không phải chỉ là một tên bảo an nho nhỏ hay sao, tại sao mình lại có cái ý nghĩ kì quái đó chứ?
- Ha ha, Phương Dật Thiên, ngươi nói biểu hiện của ngươi làm cho ta cảm thấy thất vọng, câu này là có ý gì đây? Ta nghe thế nào cũng không rõ được a? Lâm Chính Dương thản nhiên cười hỏi.
- Àh, ý của Chủ tịch là muốn Vương Hổ đánh bại tôi trên lôi đài, rồi hảo hảo giáo huấn ta một trận, nhưng cái kết quả này ngoài dự tính của Chủ tịch, đương nhiên cũng là ngoài dự tính của Lâm tiểu thư, đây chẳng phải là làm cho các người thất vọng rồi hay sao?
Phương Dật Thiên ngữ khí lạnh nhạt, thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh như nước, hắn lắc lắc đồng phục bảo an trong tay, sau đó chậm rãi mặc vào.
- Ha ha, cậu cho rằng cậu thông minh lắm hay sao, chẳng lẽ cậu không nhận ra lời nói cũa cậu chỉ là đoán thôi hay sao? Lẽ nào cậu thực sự cho rằng Lâm Chính Dương ta là cái loại trừng mắt tất báo, tính toán chi li, lòng dạ tiểu nhân hẹp hòi hay sao?
Lâm Chính Dương cười, nhưng nói đến đoạn sau nụ cười chợt tắt thay vào đó là âm thanh trầm thấp lạnh lẽo.
- Chủ tịch ông làm cái gì không phải do tên bảo an nho nhỏ như ta bình luận. Nếu như ở trên lôi đài ta đánh không lại Vương Hổ, bị hắn đánh bán thân bất toại như vậy thì dù tôi có ra sao cũng phải tự mình nuốt xuống, phải không?
Phương Dật Thiên ngữ khí lạnh lùng.
Vương Hổ nghe thế trong lòng cảm thấy có dư vị khó chịu, tuy tại đáy lòng hắn bội phục thân thủ của Phương Dật Thiên, nhưng nghe lời nói của Phương Dật Thiên mang theo mọi thứ nói huỵch toẹt cả ra khiến trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, vì thế liền mở miệng ồm ồm nói:
- Phương Dật Thiên, ta kính cậu là một nam tử hán, những lời ngươi nói rất có khả năng xúc phạm đến người khác. Nếu ta không nhìn ra thân thủ của ngươi ta cũng không đánh một trận với ngươi ở trên lôi đài? Huống hồ, ta Vương Hổ là cái loại đánh người tàn bạo hay sao?”
Phương Dật Thiên trong lòng khẽ động, đảo mắt nhìn thoáng qua Vương Hổ, thầm nghĩ lời nói của mình khi nãy cũng có điểm hơi quá, hắn cười nhẹ, nói:
- Cứ coi như ta lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử đi, Vương Hổ, trước khi khiêu chiến ngươi nói ta và ngươi tỷ thí với nhau một trận, vô luận ai thắng ai thua điều bỏ qua, lời này là do Chủ tịch nói?
- Không sai, là do ta nói.
Lâm Chính Dương thẳng khái thừa nhận.
- Tốt lắm, phía trên lôi đài ta may mắn dành được thắng lợi, như vậy mọi chuyện điều được xí xóa a? Vậy...ở đây cũng không còn chuyện gì nữa, ta còn chưa ăn trưa, chắc chết đói quá!
Phương Dật Thiên vừa nói vừa nhích nhích đi ra ngoài.
- Còn muốn chạy? không có dễ như vậy đâu, ta, ta Lâm Thiên Tuyết không muốn bỏ qua cho ngươi, ta không để yên cho ngươi đâu!
Lâm Thiên Tuyết tức giận lớn tiếng nói.
- Tiểu Tuyết.
Lâm Chính Dương ngữ khí trầm thấp nói:
- Con vẫn còn tính tình trẻ con nhu thế à? Còn nữa, tính cách của con như thế không thể nào thay đổi được hay sao? Một nữ hài tử tính tình dữ như thế thì còn ra thể thống gì nữa?
- Cha….-Lâm Thiên Tuyết chu đôi môi nhỏ xíu ra, trong lòng tràn ngập ủy khuất, nàng không rõ vì sao tự nhiên phụ thân của nàng lại nói giúp cho gã bảo an nho nhỏ đó.
- Được rồi, được rồi con cùng Hạ Băng đi ra ngoài trước đi, cha còn có chút chuyện cần nói với Phương Dật Thiên, còn việc hiểu lầm lần trước con coi như chưa từng phát sinh qua, đó chỉ là chuyện hiểu lầm nho nhỏ thôi, nói rõ ra chẳng phải là không có chuyện gì hay sao?
- Con không làm được, trừ khi hắn hướng tới con xin lỗi,hừ!
Phương Dật Thiên lúc này xoay người lại, nhìn Lâm Thiên Tuyết, ánh mắt nhìn có vể kiên quyết thản nhiên nói:
- Lâm tiểu thư, trước kia ta đối với cô có điểm mạo phạm, nhưng, về chuyện chỉnh cô ở bãi đổ xe ta cảm thấy không có điểm nào sai cả.
- Ngươi….
Lâm Thiên Tuyết nhất thời bí thế, không biết phản bác lại Phương Dật Thiên như thế nào.
- Tiểu Tuyết, chẳng phải hai ngày tới con và đồng học của con muốn tổ chức một vũ hội hay sao? Cha chấp thuận đó, nếu như con còn không hiểu chuyện cha thay đổi quyết định là không kịp hối hận đó!
Lâm Chính Dương nghiêm mặt nói.
Lâm Thiên Tuyết vừa nghe, cả người nhảy nhót hoan hô, không giấu vẻ vui sướng hỏi:
- Cha, này, cha nói thiệt không? Cha đồng ý rồi à?
- Đồng ý rồi!
Lâm Chính Dương nhìn con gái với vẻ mặt tràn ngập yêu thương, rồi nói:
- Được rồi con cùng với Hạ Băng đi ra ngoài trước đi.
- Ân, cám ơn cha!hì hì!
Lâm Thiên Tuyết cao hứng cười, liền kéo Hạ Băng đi ra ngoài, khi đi ngang qua Phương Dật Thiên gương mặt nàng trầm xuống liếc liếc đôi mắt mang đầy vẻ oán hận nhìn Phương Dật Thiên.