Tiểu Dã Quân trong Sơn Khẩu Tổ cũng là tay đã dính nhiều máu người .
Tối nay đến Đại Bài Đương ăn, hắn nhìn Tiểu Lệ bộ dáng xinh đẹp, đường cong nổi bật, hai tay không chút kiêng kỵ sờ mông của Tiểu Lệ, Tiểu Lệ không thích, cố ý tránh ra còn nói hắn một câu.
Lúc này hắn mượn lý do, trực tiếp đánh vào mông Tiểu Lệ rồi tát vào mặt, lại ăn vạ đòi chủ quán Đại Bái Đương đến nhận lỗi với hắn .
Ban đầu cục diện được khống chế theo ý hắn, Tiểu Dã Quân không coi A Minh vào đâu khi nhìn thấy chân hắn, nhưng mà, đang lúc này, Phương Dật Thiên là đột ngột xông ra, hơn nữa còn trực tiếp một cước gọn gàng cho một thủ hạ đá bay!
Tiểu Dã Quân hai mắt khẽ híp, trong mắt chớp động quang mang cuồng dã cực kì rét lạnh, giống mắt một con rắn độc rình mồi cực kì âm độc.
“ĐM, đồ heo nước Hoa, ngươi muốn tìm chết sao?” Tiểu Dã Quân dùng tiếng Nhật lạnh lẻo mà nói.
Đồ heo nước Hoa? Phương Dật Thiên ánh mắt lạnh lẻo, trên mặt là bất vi sở động, hướng phía tên gầy phiên dịch nói:“Ngươi là phiên dịch cho bọn họ phải không, bây giờ ngươi mang lời ta nói phiên dịch cho bọn chúng nghe, bảo tất cả bọn chúng quỳ xuống xin lỗi ta, nếu không, ta đập gãy chân của bọn chúng!”
Tên gầy mặt biến sắc, đôi mắt chuột nhìn Phương Dật Thiên một chút, rồi nói câu hắn không biết chết là như thế nào, sau đó nói Phương Dật Thiên đã nhắn với Tiểu Dã Quân như vậy.
Tiểu Dã Quân cùng với thành viên Sơn Khẩu Tổ còn lại nghe xong tất cả mặt liền biến sắc, từng khuôn mặt sắc trong nháy mắt dử tợn, trở nên hung thần ác sát lên, Tiểu Dã Quân ở ngoài, thành viên Sơn Khẩu Tổ còn lại cùng đưa tay vào trong vạt áo, tựa hồ âm thầm cầm vũ khí gì đó.
“ĐM, đồ heo nước Hoa ngu xuẩn, quả thực là muốn chết!” Tiểu Dã Quân nói xong vung tay, ba thành viên Sơn Khẩu Tổ cùng với tên bị Phương Dật Thiên một cước đá bay đã đứng lên, trực tiếp móc dao ra hướng phía Phương Dật Thiên!
“ĐM đúng là bọn chó, muốn chết!” Phương Dật Thiên trong mắt hiện vẻ thâm trầm bộc phát sát cơ, rồi sau đó hắn rống giận một tiếng, hướng phía thành viên Sơn Khẩu Tổ xông tới!
Động như lửa, không động như núi! Những lời này dùng để hình dung Phương Dật Thiên lần nữa cũng có chút thỏa đáng!
Phương Dật Thiên vừa động tựa như lôi đình phóng như, tựa mãnh hổ xuống núi, nhanh, sôi sục, đúng, giống như một con sói chiến xung phong liều chết vào một trong số đám sơn dương !
Khi những người xem nhìn thấy thành viên Sơn Khẩu Tổ rút dao ra đều hoảng loạn và ngạc nhiên, rối rít , vội vàng chạy trốn và tản đi, bọn họ không muốn mầm tai vạ phủ xuống trên người của bọn họ.
Chủy thủ trong tay một gã Sơn Khẩu Tổ đâm thẳng đến, Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, tay phải tựa như linh xà như thẳng dò về phía trước, 12 đường cầm long thủ cao thâm xảo diệu lập tức giữ tay phải tên Sơn Khẩu Tổ, rồi sau đó, Phương Dật Thiên dùng sức làm chấn động, nhất thời, một tiếng rất nhỏ vang lên, tên Sơn Khẩu Tổ vai phải bị Phương Dật Thiên kéo trật khớp!
Tên Sơn Khẩu Tổ không kịp đau kêu một tiếng, quả đấm to lớn của Phương Dật Thiên đã đánh vào mặt hắn, trong miệng hắn phát ra tiếng kêu bi thảm, rồi sau đó cả người bay ra ngoài.
Tiếp theo, Phương Dật Thiên thân thể linh động như vượn và khỉ chợt hướng phía bên phải , tránh thoát gã Sơn Khẩu Tổ thứ hai đang đánh bất ngờ, tiếp theo, hắn gầm lên một tiếng, hữu quyền như thiên binh vạn mã hướng về phía thân thể tên Sơn Khẩu Tổ !
Phương Dật Thiên ra quyền, trong không khí tựa hồ vang lên tiếng “Bùm bùm” , thanh long , phục hổ quyền, chính dùng để so sánh với sự hung mãnh cương liệt và trứ danh Pháo Quyền càng thêm uy phách, qua tay Phương Dật Thiên thi triển lại càng mang theo khí thế uy mãnh hung hồn, lực đạo dũng mãnh không thể ngăn cản này đánh vào ngưc bụng tên Sơn Khẩu Tổ!
Răng rắc! từng tiếng xương sườn gãy tiếng của tên Sơn Khẩu Tổ vang lên thân thể bay ngang ra ngoài!
Ngay lúc đó, Phương Dật Thiên một cước bước trên mặt đất, rồi lăng không xoay người, một cước quét ngang, phảng phất như không phải ngoài ý muốn mà là trải qua sự tính toán tinh tế đá ngay vào cổ gã Sơn Khẩu Tổ thứ ba, tên Sơn Khẩu Tổ kia lúc này một tiếng đau đớn vang lên rồi ngã xuống đất!
Một cước này, nếu như Phương Dật Thiên không cố ý giảm bớt lực đạo ở chân, cổ tên Sơn Khẩu Tổ kia đã bị hắn trực tiếp đá gãy!
Hiện trường nhất thời an tĩnh lại, yên lặng làm người khác phát sợ,dường như có một áp lực cường đại ở giữa sân vô hình chung áp bách trong lòng mọi người!
Tiểu Dã Quân không thể tin vào hai mắt mình, cặp mắt bén nhọn và sát cơ lành lạnh mơ hồ dần hiện ra một chút do dự và sợ hãi, trong nháy mắt, ba người thủ hạ của mình đã bị nam tử nhìn qua cực kỳ tầm thường kia xử lý?
Tên phiên dịch gầy gò cũng giật mình , giọt mồ hôi lạnh từ trên trán không ngừng xông ra, nhìn về phía Phương Dật Thiên với ánh mắt như nhìn thấy một con quái vật.
Ngoài Tiểu Dã Quân đang ở ngoài ra bên trong chỉ còn dư lại một tên Sơn Khẩu Tổ , hắn trong tay nắm chủy thủ giờ phút này tay cầm đao của hắn khẽ phát run , có chút kinh khủng mà nhìn Phương Dật Thiên, thân thể đột nhiên cứng đờ !
“Đảo quốc của ngươi heo chó còn không bằng còn dám đến nước Trung Quốc này của chúng ta mà làm loạn sao? Một đám ĐCM trông như chó động đực, ở trong nước quen kêu gào rồi lại chạy tới nơi này, nơi này ngươi có thể càn rỡ không?” Phương Dật Thiên gầm lên tiếng, cả người hướng phía Tiểu Dã Quân vọt lên!
Tên Sơn Khẩu Tổ nắm chủy thủ phục hồi lại tinh thần, hắn cắn răng, hét to một tiếng cũng đã hướng phía Phương Dật Thiên vọt lên, chủy thủ trong tay hung hăng đâm về phía cổ họng Phương Dật Thiên!
Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống,thân thể đột nhiên thay đổi, tránh khỏi chủy thủ đâm tới của tên Sơn Khẩu Tổ,sau đó dùng hết tốc độ lao vào, vai trái hung hăng va vào than thể tên Sơn Khẩu Tổ !
Một khắc kia, tên Sơn Khẩu Tổ trong miệng phát ra một tiếng kêu rên , hắn cảm thấy thân thể giống như bị một chiếc chiến xa khổng lồ đụng phải , trong cơ thể hắn cảm thấy một trận khí huyết cuồn cuộn nổi lên, cả người cũng đã bay ra ngoài!
Mà lúc này Phương Dật Thiên đã vọt tới trước mặt Tiểu Dã Quân , sắc mặt bình tĩnh, ra quyền hướng vào mặt Tiểu Dã Quân . Tiểu Dã Quân cũng có chút thân thủ hơn bốn người thủ hạ cường hãn rất nhiều.
Thấy Phương Dật Thiên một quyền đánh tới , hắn vội vàng lui về phía sau né tránh, rồi sau đó bay lên một cước đá về phía Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên hừ lạnh một tiếng, tay trái vượt qua cánh tay vừa đỡ, lần nữa đến gần phía trước, lực đạo hung mãnh, quyền mang khí thế thanh long ,phục hổ mang theo lôi đình xu thế hướng về phía bộ ngực Tiểu Dã Quân!
Một quyền này cực nhanh hơn nữa lực đạo cực kỳ hung mãnh, bằng vào tiếng quyền thế làm cho người ta lầm tưởng một chiếc xe tăng đi tới, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi!
Tiểu Dã Quân trong lòng ngạc nhiên, một quyền này hắn căn bản không thể né tránh, cho nên hắn cắn răng, kiên trì dùng cánh tay che trước ngực! Phanh!
Một tiếng vang lên, Tiểu Dã Quân khuôn mặt trắng bệch, rồi sau đó thân thể của hắn bị lực đạo hung mãnh của Phương Dật Thiên làm cho liên tiếp lui về phía sau, chật vật không chịu nổi.
Không chờ hắn đứng vững cước bộ, Phương Dật Thiên đã thoáng như u linh như vọt đến bên người hắn sau đó cánh tay phải dùng sức , trực tiếp đánh vào mặt Tiểu Dã Quân, nhất thời, một búng máu từ trong miệng hắn phun ra.
Ngay sau đó, Phương Dật Thiên đưa tay nhấc thân thể Tiểu Dã Quân, lăng không giơ lên, rống gầm lên một tiếng, hướng phía bàn ăn trong quán đập xuống! Phanh!
Thân thể Tiểu Dã Quân bị nện ở trên bàn ăn,cả người giống như cá chết như rớt xuống, người vẫn còn đang co quắp , trên mặt hiện lên vẻ thống khổ không chịu nổi , cực kỳ sợ hãi và hoảng loạn.
“Phi! ĐCM Con chó này, ta nói , không quỳ xin ta đánh gãy chân của ngươi!” Phương Dật Thiên hung hăng nói ra từng chữ lạnh lùng, lần này, hắn nói tiếng Nhật!