Phương Dật Thiên thấy sắc mặt của Tiêu Di có chút xuất thần, tựa hồ là đang có tâm sự, hắn không khỏi cảm thấy có chút khó xử, đi cũng không được, không đi cũng không được. (BG: Đi thì dở, không đi thì bở)
Hắn khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Di, rút ra một điếu thuốc, hút một hơi, hỏi: "Tiêu Di, có tâm sự gì sao?"
Tiêu Di phục hồi tinh thần thì thấy Phương Dật Thiên đã ngồi xuống bên cạnh nàng, nội tâm của nàng khẽ run lên, cảm giác này có chút vi diệu, để che giấu ý nghĩ trong lòng mình, nàng liền thuận theo Phương Dật Thiên nói: "Uh, chỉ là nhớ lại mấy chuyện cũ thôi mà."
"Chuyện cũ? Ha ha, chuyện cũ của Tiêu Di chắc chắn là rất đặc sắc a." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Sao lại nói như vậy? Nhưng tôi nghĩ rằng chuyện cũ của anh mới đặc sắc a, tôi từ trước đến nay đều không nhìn ra được anh là người như thế nào."
"Tôi là người như thế nào?" Phương Dật Thiên cười, nhìn có chút cô đơn, thành thật mà nói chính hắn cũng không biết hắn là người như thế nào, trước đây là Chiến Lang không gì không làm được trên chiến trường, hiện tại lại là một lãng tử tại đô thị, đến tột cùng là cái gì hắn cũng không biết.
"Tiêu Di nói đi, tôi là người như thế nào?" Phương Dật Thiên nhìn Tiêu Di, trên mặt còn mang theo điệu cười lười nhác.
"Tôi mà biết còn phải hỏi anh à!" Tiêu Di tức giận liếc xéo hắn một cái, lại nói thêm: "Muốn nói thì tôi cảm thấy anh là một nam nhân che giấu rất sâu, buổi tối hôm đó nếu như anh không có nói ra một ít chuyện cũ thì tôi cũng không biết anh đã kinh lịch (trải qua) qua những chuyện như vậy, nhưng có đôi khi tôi lại thấy anh như một lãng tử, như một gốc lục bình trôi dạt, nhìn như là đang lưu lạc, nhưng thực ra là đang trốn tránh chuyện gì đó, đúng không?"
Phương Dật Thiên sửng sốt, không nghĩ tới Tiêu Di lại nhìn hắn một cách thấu triệt như vậy, hắn cười cười, nhàn nhạt nói: "Có thể, có thể cả đời này tôi phải lưu lạc, không cố định ở đâu cả."
"Nhưng anh chỉ là thiếu một cái nhà, có nhà thì anh cũng sẽ bám rễ ở đó thôi!" Tiêu Di đột nhiên ôn nhu nói.
"Gốc rễ? Tôi cũng mong đến ngày đó! Tiêu Di, gốc rễ của cô là ở đâu?" Phương Dật Thiên hỏi ngược lại.
Tiêu Di hơi sửng sốt, khẽ thở dài, trong ánh mắt trở nên sâu thẳm, cũng không có nói.
"Tôi cũng không biết ở nơi nào, tôi chỉ hưởng thụ sinh hoạt như hiện nay, một người cũng tốt mà, phải không?"
"Một người? Ha ha, Tiêu Di, còn có tôi nữa mà, cô quên sao?" Phương Dật Thiên cười cười.
Tiêu Di sửng sốt, nhãn thần quyến rũ quét sang Phương Dật Thiên, nói rằng: "Khó mà được lắm, anh sau này chung quy cũng phải thành gia lập nghiệp."
Thành gia lập nghiệp? Phương Dật Thiên nghe vậy thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh tựa như tiên tử, hắn lại cười, dập điếu thuốc trong tay nói với Tiêu Di: "Tiêu Di, thân thể cô khó chịu nên nghỉ ngơi nhiều một chút, tôi xuống trước, nếu có chuyện gì cứ gọi tôi."
Phương Dật Thiên liền đứng lên, bỗng nhiên cánh tay hắn bị Tiêu Di kéo lại, trong lòng hắn hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Tiêu Di thì thấy khuôn mặt của nàng hơi đỏ lên, nàng lúng túng nói: "Ở, ở lại với tôi thêm chút nữa!"
Phương Dật Thiên trong lòng khẽ động, nhìn khuôn mặt tươi đẹp động lòng người của Tiêu Di, trong lòng hắn liền nổi lên một cỗ xung động, dưới sự xui khiến của cỗ xung động đó, hắn ma xui quỷ khiến như thế nào lại quay người ngồi xuống, sau đó hai tay ôm lấy Tiêu Di.
Bất ngờ là Tiêu Di lại không có phản ứng, trái lại nàng thuận thế ngã vào trong lòng Phương Dật Thiên, trong miệng "ưm" một tiếng rất nhỏ.
Tiêu Di thuận theo lại vô hình cổ vũ cho cỗ xung động trong lòng Phương Dật Thiên, hắn biết nàng đã ngả vào lòng mình nhưng hắn vẫn mơ ước đến Tiêu Di thành thục, khêu gợi, hai tay hắn nhẹ nhàng vỗ về trên lưng của Tiêu Di, tâm tình chậm rãi trở nên kích động.
Tiêu Di ghé vào lồng ngực của Phương Dật Thiên, nhắm hai mắt lại, ở sâu trong nội tâm, nàng khát vọng được vòng tay ấm áp, rộng rãi của Phương Dật Thiên ôm lấy mình, lúc này, nàng đã từ bỏ thân phận giữa hai người, sự khác biệt về tuổi tác, tựa như giữa băng thiên tuyết địa, hai thân thể lạnh lẽo ôm lấy nhau, mong muốn được hưởng thụ sự ấm áp từ trên người đối phương.
Nàng muốn hấp thu (ở đây là cảm nhận) cảm giác ôn nhu, ấm áp, từ trên người Phương Dật Thiên, trong đầu không hề có một ý nghĩ khác.
Quanh năm sinh hoạt tại hải ngoại đã làm lòng nàng trống rỗng, nhưng sự ấm áp của Phương Dật Thiên lại từ từ, từng giọt từng giọt lấp đầy sự trống trải trong lòng nàng, làm cho sức sống thanh xuân của thời thiếu nữ trong nàng sôi sục.
Ôm Tiêu Di, trong lòng Phương Dật Thiên như co thắt lại, bộ ngực cực đại của Tiêu Di gắt gao ép sát vào ngực của hắn, hắn có thể cảm giác được sự mềm mại và to lớn, khiến hắn toàn thân thú huyết sôi trào!
Hai tay Phương Dật Thiên chậm rãi từ eo của Tiêu Di đi xuống, xoa xoa trên kiều đồn đẫy đà của Tiêu Di, nhẹ nhàng vuốt ve, hai bàn tay hắn cảm giác được sự co dãn mềm mại, đầy tay trùng kích phòng tuyến trong nội tâm hắn.
Tiêu Di cũng không phản kháng, không hề có ý oán trách, cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi mở, phát ra âm thanh yêu kiều.
Âm thanh rất nhỏ đó tựa như là âm thanh tân sinh của Tiêu Di, ti ti lũ lũ (BD: dòng nước nhỏ chảy mãi), khấu nhân tâm huyền, rõ ràng là sự khiêu khích mê người, làm toàn thân muốn ngừng mà không được.
Hai tay Phương Dật Thiên rất phối hợp, luồn qua áo của Tiêu Di đi vào bên trong, chạm tới da thịt mềm mại, co dãn của Tiêu Di, khẽ vuốt vuốt vòng eo trơn tuột, nhẵn nhụi của nàng, tâm trí Phương Dật Thiên đã lung lay.
Lúc này, Tiêu Di chậm rãi mở đôi mị nhãn của nàng, mị nhãn như tơ, mang theo một tia hờn dỗi nhìn Phương Dật Thiên, tựa như trách hắn được một tấc lại muốn tiến một thước. (BG: Được đằng chân lân đằng đầu, mới là bản lĩnh sắc ma)
Phương Dật Thiên nhìn Tiêu Di xinh đẹp động nhân trước mắt, đôi môi anh đào hơi mở tựa như cánh hoa hồng dính sương sớm, đỏ tươi, toả ra một hương thơm nhàn nhạt, ở trước mặt hắn xuy khí nhược lan.
Trong lòng Phương Dật Thiên khẽ động, cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, sau đó không ngừng mút lấy mút để.
"Đừng..."
Tiêu Di thở gấp một tiếng, hai tay nàng vô ý thức ôm lấy cổ Phương Dật Thiên, tựa như đắm chìm trong nụ hôn mềm mại, triền miên với Phương Dật Thiên.
Hai tay Phương Dật Thiên tham lam tiến vào trong áo của Tiêu di, hướng về phía hai ngọn thánh sơn cao vút, ngạo đĩnh xông đến, khi tay hắn nắm được một vật cực lớn, mềm mại, hắn tưởng như hô hấp cũng đã đình chỉ.
Rất lớn, rất tròn, đầy đặn mà lại cực kỳ mềm mại, Phương Dật Thiên chăm chăm nắm lấy, vuốt ve, hắn có cảm giác mềm mại, tiêu hồn mà trước đây chưa từng có.
Lúc này, Tiêu Di cũng không có kích động như lần trước hắn khinh nhờn đôi thánh nữ tuyết phong của nàng, hay thậm chí là thương tâm đến rơi lệ, hô hấp của nàng trở nên gấp gáp, khuôn mặt diễm lệ ửng đỏ, yêu kiều thở gấp.
Thân thể mê người của nàng cũng hơi phập phồng, phòng tuyến tâm lý duy nhất trong lòng dường như cũng đã tan vỡ!
Cảm giác đầy đặn, mềm mại ở hai tay khiến Phương Dật Thiên không thể kiềm chế, hắn bỗng nhiên ôm chặt Tiêu Di, thân thể đè xuống, đặt Tiêu Di dưới thân mình, môi điên cuồng hôn lên khuôn mặt, cổ của Tiêu Di, tất cả đều có vết tích của hắn.
Mà Tiêu Di tựa hồ đã thuận theo những chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, hàm răng trắng khẽ cắn môi dưới, mày liễu cau lại, khuôn mặt thì ửng hồng.
Lúc này, từ cầu thang truyền lại tiếng bước chân, tiếp theo là âm thanh của Lâm Thiên Tuyết vang tới:
"Tiêu Di, Tiêu Di..."
Thân thể Phương Dật Thiên và Tiêu Di nhất thời giật mình. (DG;Moá con LTT nhá, đang hay…ta xử mi luôn giờ)