Thiếp Thần Đặc Công

Chương 377: Q.1 - Chương 377: Ôn lại chuyện xưa






Nghe Mạc Vũ Phi hỏi thăm, Phương Dật Thiên thoáng mất tự nhiên rồi trả lời

-Đúng vậy, sáu năm trôi qua, bạn bè học chung khi xưa giờ phân bố khắp nơi rất khó liên lạc, tình cờ gặp ngươi tại đây cũng thật may mắn!

-Đúng vậy, đã sáu năm trôi qua, bây giờ đúng là cảnh còn người mất, ta cũng không nghĩ tới có thể gặp ngươi ở hoàn cảnh này!” Mạc Vũ Phi cảm khái cười nói.

-Ha ha, cái gì mà cảnh còn người mất, cho dù là vật đổi sao dời cũng không khoản thời gian tốt đẹp trước kia. Lúc này ta vẫn còn nhớ đến lão lớp trưởng nhiệt tình hăng hái trước kia, tất nhiên càng nhớ tới những lúc hắn luôn thúc giục ta nộp bài tập , khuyên bảo ta không nên về sớn, không nên trốn học…!

Phương Dật Thiên nói xong, khẽ thở dài :

-Đáng tiếc ta lại phụ lòng lão lớp trưởng!

Mạc Vũ Phi nghe hắn kể lại chuyện xưa cũng không nhịn được cười rộ lên, thiếu niên ngay ngô năm đó hiện nay đã trưởng thành rồi, nàng cười nói:

-Năm đó ngươi không an phận, trốn học về sớm không nói, còn thường xuyên chạy ra ngoài cùng người khác đánh nhau. Ngươi có biết đã nhiều lần có người bị ngươi cho ăn hành đến trước mặt ta khóc lóc không.

Nhắc đến Thư Di Tĩnh, Phương Dật Thiên trong lòng trầm xuống, sau đó cười nói:

-Lần này tới thành phố Thiên Hải có ở lại lâu dài không?

-Cũng không biết rõ, phải nhìn xem công ty điều động ra sao. Đúng rồi, ngươi còn ở cùng với Tĩnh Tĩnh không?

Mạc Vũ Phi chần chừ hỏi thăm.

Phương Dật Thiên khẽ giật mình, lạnh nhạt cười:

-Thực ra ta cũng đã sáu năm rồi không gặp nàng, nhưng cũng khéo lại vừa gặp nàng ở Thiên Hai cách đây vài ngày, nàng hiện đang làm giáo viên tại đại học Thiên Hải!

-Tĩnh Tĩnh cũng ở tại Thiên Hải? Tốt quá, ngươi có số fone của nàng không? Có thời gian ta muốn rủ cô ấy đi chơi.

Mạc Vũ Phi thoáng vui mừng sau đó chần chừ hỏi:

-Vậy ra sáu năm qua ngươi không liên lạc với nàng?

Không biết tại sao, lúc hỏi những lời này nội tâm Mạc Vũ Phi có chút rung động, đôi mắt như trăng rằm bên trong hàm chứa một tình cảm sâu đậm, một cỗ kí ức đã bị phủ đầy bụi lại hiện về trước mắt!

Có lẽ, chỉ có Mạc Vũ Phi biết đoạn hồi ức đã trôi qua theo năm tháng, mối tình khờ của một cô bé thầm yêu một cậu bé, nhưng cậu bé này đã có người mình thức, cô bé kia chỉ có thể lặng yên chôn giấu mối tình thầm kín của mình.

Cũng vì vậy cô bé này mới nhiều lần đối nghịch cùng cậu bé tại trường học, chỉ vì muốn được nhìn thấy cậu bé nhiều một chút, được nói chuyện với cậu nhiều một chút!

Thời gian trôi qua, nháy mắt đã tốt nghiệp, mọi người đều đã chọn cho mình một con đường, nhưng cô bé không thể biết được rằng cậu bé lại bất chợt biến mất suốt sáu năm như bốc hơi khỏi thế gian.

Nhưng hôm nay có lẽ lão thiên đã âm thầm an bài, hoặc là có lẽ do duyên phận, tóm lại, ở nơi sân tennis này không ngờ lại một lần nữa nàng gặp lại hắn, người nàng đã từng thầm yêu trộm nhớ: Phương Dật Thiên!

Khi đó Phương Dật Thiên rất xấu xa, du côn, vô luận lấy cái tiêu chuẩn gì để cân nhắc cũng không phù hợp, trên người của hắn tràn đầy một cỗ kiệt ngạo bất tuân, ở thời điểm đó hắn là một học sinh xấu.

Mà hết lần này tới lần khác, nàng lại yêu thích tên học sinh xấu này! Vốn đoạn hồi ức đã phủ đầy bụi trong tim nàng theo Phương Dật Thiên xuất hiện hôm nay lại bùng lên, giờ khắc này sắc mặt nàng vô cùng kích động.

Sáu năm trôi qua, nàng không biết Phương Dật Thiên đã trải ra chuyện gì, chỉ có điều trên người hắn đã không còn cỗ kiệt ngạo bất tuân, khí thế sắc bén như lúc ở trường học. Hiện giờ chỉ còn lại vẻ bình thản, cực kỳ hiền hòa cùng lười nhác, khuôn mặt hắn cũng không có biến hóa gì lớn, chẳng qua chỉ có thêm một phần thành thục cùng tang thương!

Sáu năm qua nhất định là hắn nếm khổ không ít , cũng không biết hắn đã làm gì, bằng không trên thân hắn cỗ ngạo khí kia biến mất đâu không thấy? Mạc Vũ Phi âm thầm suy nghĩ

Lúc này Phương Dật Thiên mở miệng gượng cười:

-Ta..ta cùng nàng sáu năm qua cũng không gặp lại nhau, nàng là một nữ nhân tốt, ta không thể cho nàng hạnh phúc!

Mạc Vũ Phi nao nao, kinh ngạc nhìn vào Phương Dật Thiên, từ trong lời nói của Phương Dật Thiên nàng nghe ra được Phương Dật Thiên cùng Thu Di Tĩnh đã chia tay, nhưng…

-Phương Dật Thiên, chẳng lẽ ngươi không biết Tĩnh Tĩnh cũng đang chờ ngươi sao?

Mạc Vũ Phi hỏi.

Phương Dật Thiên cười cười, hít sâu một hơi, phất phất tay:

-Không nói chuyện này nữa , lão lớp trưởng một khi đã tới thành phố Thiên Hải, như vậy dù thế nào cũng nên mời ta một bữa cơm nhé?

-Cái gì? Ta còn chưa bắt ngươi phải tận tình địa chủ , ngươi như thế nào lại bắt ta mời ngươi đây?

Mạc Vũ Phi buồn cười nói.

-Lúc trước trong trường học ngươi không ít lần tố cáo ta, ta còn chưa tính với ngươi , mời ta một bữa cơm lại không được sao?

Phương Dật Thiên cười cười.

Đôi mắt như trăng non của Mạc Vũ Phi khẽ xoay chuyển:

-Lúc trước ngươi không tuân thủ kỷ luật, ta là trực ban nên đươn nhiên phải quản ngươi! Được đi, người đã mở miệng ta cùng không thể không mời phải không? Có muốn…

Mới vừa nói được một nửa liền dừng lại, nàng vốn định hỏi có muốn gọi cho Thư Di Tĩnh cùng đi, nhưng nghe ý tứ của Phương Dật Thiên bọn họ hai người đã chia tay, gọi Thư Di Tĩnh tới có thể hay không khiến cho Phương Dật Thiên có chút xấu hổ?

Hơn nữa lần này là nàng mời Phương Dật Thiên ăn cơm, như vậy chỉ cần mời Phương Dật Thiên là đủ rồi, còn như Thư Di Tĩnh thì sau này tìm nàng đi chơi cũng được. Nghĩ xong, Mạc Vũ Phi cười nói:

-Vậy được rồi, tối nay được không?

-Tối nay?

Phương Dật Thiên nghĩ nghĩ:

-Được, đây là số điện thoại của ta, chờ chút ta đưa ngươi số điện thoại của Tĩnh Tĩnh.

-Tốt, đêm nay không gặp không về!

Mạc Vũ Phi nhìn Phương Dật Thiên nũng nịu.

Phương Dật Thiên cũng nhịn không được, thở dài:

-Ai nha, lão thiên gia thật sự rất không công bằng, ngươi sau sáu năm đã trở thành một đại mỹ nhân còn ta lại già đi… Thôi ngươi cứ tiếp tục chơi với bạn đi, ta còn có việc, tối nay gặp lại!

Phương Dật Thiên nói liến khoác tay chào Mạc Vũ Phi rồi chạy vào wc.

Mạc Vũ Phi nhìn vào bóng dáng Phương Dật Thiên rời đi, thần sắc cực kỳ phức tạp. Sáu năm trước chưa bao giờ nàng có cơ hội ở cùng một chỗ với Phương Dật Thiên. Chẳng lẽ sáu năm sau điều đó sẽ thay đổi? Sáu năm trước không có cơ hội nói ra được, đêm nay có thể hay không thực hiện?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.