Sau khi thấy Tô Uyển Nhi quả thật mang theo Thi Thi đi ra ngoài chơi, Phương Dật Thiên mới thở phào một cái, bất quá khi nghĩ đến vẻ mặt Tô Uyển Nhi lúc tỏ ra cương quyết phó thác cả cuộc đời cho hắn liền cảm thấy một trận đau đầu.
"Ngọc tỷ, chúng ta đi thôi, em đưa chị đến chợ trước đã." Phương Dật Thiên nhìn khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp của Liễu Ngọc, nói.
"Nếu cậu vội thì cứ đi trước đi, để chị tự bắt taxi cũng được, cũng không phải xa lắm." Liễu Ngọc mặt hơi đỏ lên, tựa hồ trong lòng cũng không nghĩ như vậy.
"Haha, Ngọc tỷ đã nói không xa thì cứ để em đưa đi vậy." Phương Dật Thiên nói xong đi ra mở cửa xe, quay đầu nhìn về phía Liễu Ngọc cười cười.
Liễu Ngọc có chút ngẩn ra, sau đó chỉ có thể cười cười, đi tới ngồi vào trong xe.
Bên trong xe lập tức tràn đây một cỗ u hương, nương theo hơi thở có vẻ dồn dập mất tự nhiên của Liễu Ngọc mà từ từ tản ra.
Từ đêm đó cùng Liễu Ngọc ở trên giường vượt qua ranh giới, triền miên âu yếm thì Phương Dật Thiên đã nghĩ đến lúc hai người gặp lại sẽ có tình cảnh này. Bất quá sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngượng ngùng hiện tại của Liễu Ngọc.
Cảm thấy bầu không khí trong xe có chút nặng nề, Liễu Ngọc cười cười, nói: "Chuyện đêm đó còn chưa nói tiếng cảm ơn cậu."
"Không cần, sau này khi Ngọc tỷ đi dự tiệc một mình nên chú ý nhiều một chút là tốt rồi." Phương Dật Thiên cười cười, nói.
Liễu Ngọc gật gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi : "Sáng nay Thi Thi nói cái gì với cậu phải không?"
"Ách...Cũng không có chuyện gì, chỉ là tiểu hài tử nói đùa ấy mà, bất quá Thi Thi quả thật đúng là rất đáng yêu." Phương Dật Thiên nghĩ tới khi Thi Thi ghé vào lỗ tai hắn nói mẹ cô bé nhớ hắn thì tim lại nhảy lên thình thịch.
"Không có gì là tốt rồi" Liễu Ngọc mỉm cười sau đó mới bảo hắn "Đến phía trước quẹo phải là tới chợ bán nông sản, tới đó để chị xuống xe đi."
Phương Dật Thiên gật gật đầu, bất quá hắn có thể cảm giác được, Liễu Ngọc nói ra câu trước sắc mặt dường như có chút ảm đạm, hắn cũng không biết nói gì, lái xe quẹo phải, đến trước chợ nông sản liền dừng xe.
Liễu Ngọc nhìn về phía hắn, nói: "Cám ơn cậu, cậu cứ đi trước, không cần chờ chị. Cậu còn có việc, chị không tiện làm phiền lâu."
"Nếu không em chờ chị mua đồ xong đưa chị trở về, nhân tiện sửa giúp chị cánh cửa..." Phương Dật Thiên thật đúng là sợ Tô Uyển Nhi khi nhìn thấy Liễu Ngọc một mình trở về sẽ có sinh lòng nghi ngờ.
"Không cần đâu, nếu Tiểu Uyển có hỏi thì chị biết nên trả lời như thế nào. Hơn nữa, nàng dẫn Thi Thi đi chơi, trong một lúc không thể trở về nhanh như vậy được. Cậu không phải chờ chị, sau khi mua đồ xong tự chị đón xe về cũng được." Liễu Ngọc nói.
Phương Dật Thiên nghĩ nghĩ, quả thật hôm nay hắn có việc cần làm, sau đó nói :"Vậy được rồi, em đi trước vậy."
Liễu Ngọc gật đầu, mỉm cười một tiếng sau đó bước xuống xe.
Nhìn thấy bóng lưng với những đường cong mê người của Liễu Ngọc ngày càng xa, Phương Dật Thiên thầm than nhẹ một tiếng, quay đầu xe sang hướng khác sau đó phóng như bay mà chạy đi.
Phương Dật Thiên lái xe cũng không phải về trang viên Mân Côi mà là đi về phía ngoại ô. Nơi hắn muốn tìm chính là nhà máy gia công máy móc của ông chủ Trương.
Ông chủ Trương nửa đời đều lấy buôn bán vũ khí làm sinh kế, hơn nữa lại còn là người tàn nhẫn giết người không chớp mắt. Sau khi giã từ cuộc sống đen tối lúc trước mới gầy dựng một nhà máy gia công máy móc để làm ăn lương thiện, bất quá cái cỗ sát khí hùng hậu trên người lão cùng với mạng lưới tay chân dày đặc cũng không vì thế mà mất đi.
Mục đích Phương Dật Thiên tìm ông chủ Trương đương nhiên là vì đối phó với Cửu gia. Nếu như Cửu gia được gọi là hoàng đề ngầm của Thiên Hải thì đó chắc chắn không phải là hư danh, thế lực trong bóng tối khẳng định rất lớn, cao thủ bên người chắc cũng không ít.
Kỳ thật bấy nhiêu đó cũng chưa đủ để khiến hắn cảm thấy sợ hãi, chính là nếu chưa thăm dò kỹ lưỡng tình hình bên trong của Cửu gia thì hắn sẽ không tùy tiện hành động. Chỉ có hiểu rõ thế lực của Cửu gia sau đó căn cứ vào sự phân bố thế lực của Cửu gia mà vạch ra một kế hoạch phản kích, đồng thời cũng phải chuẩn bị tốt đường để rút lui, đây mới chính là tác phong trước sau như một của hắn, Chiến Lang!
Một người vô luận có mạnh mẽ đến đâu, mỗi lần hành động đều sẽ không thể đoán trước được những tình huống phát sinh ngoài ý muốn. Nếu lúc này không chuẩn bị sẵn một đường để rút lui thì khi tình huống phát sinh chắc chắn không thể vô sự trốn thoát, cái chính là nếu không điều tra tỉ mĩ tình hình của địch nhân thì khó có thể chuẩn bị trước được.
Hôm nay đi tìm ông chủ Trương như vậy chắc hẳn không kịp trở về Lâm gia biệt thự. Phương Dật Thiên sau khi nghĩ nghĩ liền cầm lấy điện thoại bấm số của Lâm Thiển Tuyết.
"Tiểu Tuyết, tôi là Phương Dật Thiên, hôm nay tôi có chút việc, có thể muộn một chút mới đến chỗ cô được."
"Biết rồi! Ah, nhân tiện nói cho anh biết một chuyện..."
"Chuyện gì?"
"Sáng nay ba của tôi có gọi điện về, ba nói kế hoạch đàm phán về các hạng mục mới có chút rắc rối, bởi vậy có thể không về sớm được."
"A? Nói như vậy tôi chỉ còn biết tiếp tục làm cận vệ cho cô nữa thôi sao?" Phương Dật Thiên thanh âm cười khổ, nói.
"Hừm anh không vui sao? Nếu cảm thấy không vui thì anh có thể lập tức rời đi, bổn tiểu thư đây cũng không có mặt dày mày dạn mà yêu cầu anh phải lưu lại !" Trong điện thoại Lâm Thiển Tuyết thở phì phì nói.
"Tôi nói thế nào cũng đã đáp ứng với ba cô giúp ông chiếu cố cô đến khi ông trở về mới thôi, sao tôi lại có thể nuốt lời được. Hơn nữa tôi cũng đã đáp ứng giúp cô mát xa ngực thì cũng không thể giữa chừng bỏ dở được, phải không?" Phương Dật Thiên tự nhiên nói.
"Anh...Hừ, không nói với anh nữa. Đúng rồi, anh không phải nói cái kia cần làm mỗi ngày mới có tác dụng sao? Ngày hôm qua..."
"A, được rồi, hôm qua tôi quên mất. Như vậy hôm nay tôi sẽ bù lại là được chứ gì."
"Bù lại? Ý anh là tăng thời gian mát xa lên gấp đôi để bù lại? Sao anh không đi chết đi, tôi xem rõ ràng là anh muốn câu giờ để lợi dụng thì có."
Phương Dật Thiên có chút ngượng ngùng vì ý đồ bị đối phương phát hiện, cười nói: "Cô cũng đừng có tự đề cao mình quá chứ, trước ngực cô ngay cả thịt cũng không có thì ttôi còn chiếm tiện nghi cái gì? Nói đùa gì vậy, tôi thật sự là lo cho cô mới đáp ứng giúp cô mát xa cho ngực lớn ra, không quan hệ tới việc có chiếm tiện nghi hay không."
"Phương Dật Thiên! Tên hỗn đản! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!" Lâm Thiển Tuyết tức giận tới mức cúp ngang điện thoại.
Phương Dật Thiên nhún vai, khẽ thở dài, đối với nữ nhân thật đúng là không thể nói thật a!
Phương Dật Thiên nhấn ga tăng tốc nhanh hơn nữa, chừng 20 phút sau đã thấy phía xa xa vị trí của nhà máy gia công máy móc. Lúc lái xe đến gần thì thấy phía trên có treo biển "Xưởng gia công máy móc Đông Hưng", đây đúng là nhà máy của ông chủ Trương.
Xưởng gia công máy móc này kích thước không lớn cũng không nhỏ, vừa ở bậc trung, về chuyên môn thì có: hàn gia công, gia công máy công cụ, các loại máy cỡ vừa, cỡ nhỏ, đồ đúc, máy bộ, linh kiện...
Ông chủ Trương nhờ có mối quan hệ rộng, bởi vậy gia công ra sản phẩm nào cũng có con đường tiêu thụ ổn định. Nhờ đó mà cuộc sống sau này của hắn cũng có chút dễ chịu, chí ít không cần phải hàng ngày tiếp xúc với súng ống đạn dược nguy hiểm như lúc trước.
Phương Dật Thiên dừng xe ở trước xưởng, sau đó hướng vào trong nhà đi vào. Bên trong xưởng âm thanh của các máy cắt gọt kim loại chói tai truyền đến, ở mỗi phân xưởng công việc đêu bận rộn, ánh mắt của hắn đảo mấy vòng cũng không nhìn thấy ông chủ Trương đâu cả.
"A? Phương ca, thật là anh sao Phương ca, anh đã đến rồi." Một thanh niên trẻ tuổi gầy gò vẻ mặt kích động cười nói, hướng Phương Dật Thiên đi tới.
"Haha, Tiểu Hậu,tôi đã nói ngươi không cần gọi Phương ca, cứ kêu tên là được rồi." Phương Dật Thiên cũng cười, nhận ra thanh niên đang đi tới chính là Trần Hậu, cũng chính là tên trộm mà lần trước hắn bắt được.
"Tôi, tôi đã thành thói quen, trong nhất thời cũng không thể đổi được." Trần Hậu gãi đầu, nhìn về phía Phương Dật Thiên trong ánh mắt tràn đầy vẻ cảm kích xen lẫn cung kính.
Lại nói, hắn còn muốn cảm tạ Phương Dật Thiên lần trước bắt được hắn chẳng những không giao cho đồn công an mà còn giới thiệu hắn đến xưởng này làm việc. Ở đây hắn theo sư phụ từng bước học nghề lại có thu nhập ổn định, có thể nói hắn xem Phương Dật Thiên như cha mẹ tái sinh, trong lòng đối với Phương Dật Thiên cảm kích không thôi.
"Đúng rồi, Tiểu Hậu, ông chủ Trương đâu?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Ông chủ hẳn là đang tập thể hình trong phòng, để tôi dắt Phương ca vào đó." Trần Hậu nói.
"Không cần, ngươi mau đi làm việc đi, cố gắng làm cho tốt, đừng có nhân cơ hội mà lười biếng đấy!" Phương Dật Thiên cười cười, vỗ vai Trần Hậu.
Trần Hậu nghe vậy cũng thật thà nở một nụ cười, liều mạng gật gật đầu.
Phương Dật Thiên liền hướng về phía sau xưởng mà đi đến. Ở đó ngoài khu vực dành cho công nhân nghỉ ngơi còn có một số khu vực giải trí, phòng tập thể hình chính là một trong số đó.
Phương Dật Thiên đẩy cửa phòng tập đi vào. Sau khi vào trong liền nghe truyền đến một trận âm thanh "Phanh phanh phanh!". Hắn giương mắt nhìn đến nơi phát ra âm thanh, liền thấy một nam nhân ngoài 50 tuổi đang cởi trần đánh quyền anh trên võ đài ở giữa phòng tập, thân thủ nhanh nhẹn dũng mãnh, mỗi quyền phát ra lại tràn đầy uy lực mạnh mẽ.
Phương Dật Thiên hơi hơi nheo mắt lại, cười cười, nam nhân trước mặt chính là người hắn muốn tìm, ông chủ Trương. Mỗi ngày đều phải luyện quyền anh tựa hồ đã trở thành qui tắc bất di bất dịch của ông chủ Trương, bởi vậy mỗi lần hắn đến đây vào thời điểm này không sai biệt lắm đều nhìn thấy ông chủ Trương ở trên võ đài đang ra sức đánh đấm.