Thiếp Thần Đặc Công

Chương 116: Q.1 - Chương 116: Sự lôi cuốn của Bikini.






Nắng hè chói chang, nhưng nếu có thể nhìn thấy gần mình có nhiều hơn hai mỹ nữ mặc bikini gợi cảm thì không những thỏa mãn con mắt mà còn cảm thấy rất mát mẻ nữa.

Phương Dật Thiên giờ phút này đang cảm thấn như thế, hắn rất biết nắm bắt cơ hội, tận tình ngắm thỏa thuê phong thái của mấy mỹ nữ này, thật hoàn toàn thỏa mãn sở thích rình coi của hắn.

“Này, Phương Dật Thiên, anh đã làm xong mấy món chúng tôi yêu cầu chưa?” Lâm Thiên Tuyết đang ở cách đấy năm sáu mét kêu lên.

“Lâm tiểu thư, tôi xin cô đấy, tôi chỉ có hai tay, các cô yêu cầu như thế làm thế nào tôi làm xong ngay được?” Phương Dật Thiên tức giận nói.

Lâm Thiên Tuyết nghe vậy liền cười giảo hoạt, nói: “Vậy anh cố nướng tiếp đi, chúng tôi đi bơi đây.”

Nói xong nàng liền cùng Chân Khả Nhân, Hứa Thiến, Vương Tư Miểu hướng bể bơi nhảy xuống. “Ùm,ùm” vài tiếng, từng đợt sóng nổi lên, dưới làn nước trong suốt thân hình yểu điệu của các nàng khi thì bơi qua bơi lại, khi thì chơi đùa với nhau ầm ỹ cả một góc hồ bơi.

Phương Dật Thiên ngoài việc nướng đồ, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc về phía bể bơi, nhìn về phía bộ ngực hơi lộ ra của Lâm Thiên Tuyết, hay là nhìn đôi chân thon đẹp của Chân Khả Nhân, hay là nhìn Hứa Thiến thoải mái lộ ra cơ thể, hay là nhìn bộ dáng xấu hổ khép nép như chim nhỏ của Vương Tư Miểu, thật là cảm thấy lòng thoải mái.

Đột nhiên, khóe mắt Phương Dật Thiên loáng thoáng nhìn thấy bóng Tiêu di đi tới, hắn vội vàng đảo mắt lại nhìn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn suýt nữa phun máu mũi!

Trên người Tiêu di là một bộ bikini màu da báo gợi cảm phủ lấy đôi gò bồng đảo của nàng.Thật sự con mẹ nó gợi cảm mà!

Tiêu di tuy là đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng vóc người được bảo dưỡng tương đối xuất sắc, làn da mềm mại trắng trẻo nhưng lại phong vận thành thục mê người, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân bóng loáng không thua bất cứ cô gái nào, bộ bikini da báo hoàn toàn đem cặp kiều đồn đầy đặn của nàng tôn lên gần như hoàn mỹ.

Theo từng bước nàng chậm rãi đi lại, để lộ ra phong tình vạn chủng, đem phong thái của một phụ nữ thành thục biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Tiêu di cũng không vội xuống bơi lội, mà bước về phía Phương Dật Thiên. Theo từng bước của nàng, trước ngực từng trận ba đào dâng lên, cực kỳ mãnh liệt, từng đường cong lộ ra tạo nên một bức tranh vừa xinh đẹp vừa cuốn hút làm Phương Dật Thiên ngây cả người.

Thấy Tiêu di đến gần hắn vội vàng phục hồi tinh thần, đem ánh mắt của mình đang dừng ở hai ngọn cự phong cao vút dời đi, thần sắc trở nên tự nhiên, nói: “Tiêu di, cô không xuống bơi à?”

Tiêu di cười nhẹ, là phụ nữ, tất nhiên là vừa rồi nàng cảm giác được ánh mắt của Phương Dật Thiên nhìn về phía cơ thể nàng, nhưng nàng cũng không cảm thấy phản cảm, ngược lại nàng lại cảm giác biểu hiện ra vẻ thản nhiên của Phương Dật Thiên giờ phút này có vẻ rất khó tin. Một giây trước còn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, một giây sau liền xem như không có chuyện gì, tâm cảnh như thế đúng là làm cho nàng không có lời nào để nói. (Mặt dày vô đối, đáng học tập :61: )

“Tất nhiên là tôi muốn xuống bơi rồi, nhưng tôi muốn nếm thử tay nghề của anh trước đã…” Tiêu di cũng không vạch trần việc Phương Dật Thiên mới dán mắt vào bộ ngực của nàng mà cười nói.

“Ách, những thứ này đều đã nướng chin rồi, Tiêu di, cô muốn ăn cái nào cứ lấy mà ăn.” Phương Dật Thiên chỉ vào một cái đĩa đang để bên cạnh nói.

Tiêu di nghe vậy liền cầm một xiên thịt dê nướng lên ăn, vừa ăn vừa khen kĩ thuật nấu nướng của Phương Dật Thiên rất tốt.

Phương Dật Thiên vội vàng nói vài câu khiêm nhường, rồi hắn liền phát giác quả thật Tiêu di mặc một bộ bikini da báo gợi cảm đứng bên cạnh mình quả là một sự hấp dẫn lớn, bất quá hắn biết đối với chính bản thân mà nói chắc hẳn đây là một khảo nghiệm lớn.

Vài lần hắn không nhịn được muốn đứng gần Tiêu di một chút, sau đó sẽ cố ý để bàn tay “Không cẩn thận” buông tay xuống chạm vào cặp kiều đồn căng tròn của Tiêu di.

Nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn được, vạn nhất lộng xảo thành chân(giả thành thật), lỡ xảy ra điều gì lại uống phí hết công lao hắn tạo dựng hình ảnh bấy lâu nay.

Bất quá hắn cũng lấy làm kì lại, tại sao Tiêu di thay đồ bơi xong lại không xuống bơi lội mà lại đứng tán dóc với hắn, lại ăn thịt của hắn nướng nữa?

May mắn là đầu óc Phương Dật Thiên cũng không phải thuộc dạng ngu lâu dốt bền, vừa suy nghĩ liền một tia sáng lóe lên, thầm nhủ: Tiêu di mặc xinh đẹp gợi cảm như vậy không phải mục đích là muốn cho người khác ngắm sao, tốt nhất là mình nên khen nàng một chút, đối với phụ nữ còn có gì khác ngoài lời khen đến từ một nam nhân làm cho nàng cảm thấy tự hào nữa?

Nghĩ như vậy xong, Dật Thiên âm thầm hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Tiêu di, cô mặc bộ bikini da báo này thật sự xinh đẹp.”

Đang quay lung về phía Phương Dật Thiên, Tiêu di nghe được những lời này sâu trong nội tâm liền run lên, có chút kích động khó đè nén, bất quá nàng vẫn ra vẻ bình thản hỏi: “Thật ư?”

“Đương nhiên, thật ra không phải ai cũng có thể mặc được bikini da báo, hoa văn da báo tượng trưng cho dự gợi cảm cùng cuồng dã, cứ thử nghĩ xem, một người phụ nữ vóc dáng không đẹp thì làm sao mặc áo tắm vân báo đẹp cho được? Không thể! Ví dụ như Lâm tiểu thư và Chân Khả Nhân các nàng, nếu các nàng mặc bộ bikini da báo của Tiêu di khẳng định sẽ không gợi cảm được như cô mặc, vì các nàng thiếu một ít khí chất thành thục, ngoài ra thì vóc người của các nàng cũng chưa đủ đẹp như cô.” Phương Dật Thiên giả vờ nghiêm túc nói.

Không thể không nói, những lời này của Phương Dật Thiên cũng quá trắng trợn đi, nhưng Tiêu di nghe xong lại âm thầm cảm thấy mừng rỡ. Nàng quay đầu lại liếc Phương Dật Thiên một cái, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, nghe Phương Dật Thiên nói trắng trợn như thế nàng cũng hơi bối rối, bất quá nàng cười một tiếng nói: “Đúng là miệng đầy dầu mỡ, trơn tuột.Được rồi, tôi đi bơi đây.”

Vừa bước đi được hai bước, Tiêu di như nghĩ ra cái gì, liền quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, chẳng lẽ cậu không định xuống bơi một chút sao?”

Phương Dật Thiên nghe vậy liền sửng sốt. Bơi lội? Cùng Tiêu di, Lâm Thiên Tuyết, Chân Khả Nhân các nàng cùng nhau tại bể bơi uyên ương hí thủy? Con mẹ nó chứ, còn hỏi nữa sao, tất nhiên là muốn rồi! Nhưng vấn đề là hắn không có quần bơi. Chẳng lẽ lại mặt dày mặc cái quần đỏ chói kia cùng các nàng bơi lội sao?Mặc chiếc quần màu đỏ đấy không ổn lắm, đến khi ướt rồi chẳng phải kích cỡ “..” của mình bị lộ ra hết sao.

Phương Dật Thiên hơi nhụt chí nghĩ, cuối cùng đành đáp “Tiêu di, nói thật với cô là tôi không có quần bơi à.”

“Hi hi!”

Tiêu di không nhịn được, cười cười nói : “Trong biệt thự thì đồ bơi nam nữ đều có cả, anh ngốc quá đi.Đi nói với Ngô mẫu ấy, Ngô mẫu sẽ dẫn cậu đi lấy.”

Phương Dật Thiên nghe vậy đầu tiên là hơi ngẩn ra, tiếp theo là hết sức vui vẻ, lòng thầm nghĩ, như vậy là lão tử có thể hưởng thụ cám giác chúng tinh phủng nguyệt rồi, cảm giác như là ngôi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.