Thiếp Thần Đặc Công

Chương 134: Q.1 - Chương 134: Tao sẽ giết mày!






Tòa nhà này trước cửa chính có hai tên bảo an.

Phương Dật Thiên bơcs từ xa vọt tới tòa nhà, hai tên bảo an kia thấy thế liền ngăn cản hắn, một tên hỏi: "Này, anh là ai? Giấy tờ đâu cho chúng tôi xme qua một chút."

Ánh mắt Phương Dật Thiên phát lạnh, đang muốn vọt qua người hai gã bảo an, nhưng sau đó hắn linh quang chọt lóe, ý thức được một vấn đề trọng yếu, hắn lập tức duỗi tay cầm tay áo một tên bảo an, trầm giọng hỏi: "Vừa rồi cóa ai rời khỏi đây không?"

Tên bảo an kia thấy thế vội lùi về sau, đống thời lấy bộ đàm ra, nhưng Phương Dật Thiên đã bóp lấy cổ họng hắn, sau đó nhìn tên bảo an bị mình túm áo trầm giọng hỏi: "Mẹ mày, tao hỏi vừa rồi có ai rời khỏi không?"

"Có, có một người đàn ông vừa đi ra, hắn rất kì quái, mặc áo gió màu xám trong tay cầm một chiếc túi công văn vừa rời khỏi." Tên bảo an kia sắc mặt hơi đổi, vội nói.

Phương Dật Thiên trong lòng chợt lóe, lại hỏi: "HẮn rời đi hướng nào?"

Tên bảo an chỉ về ngã bên phải một ngã tư đường phía trước nói: "Kia, chính là hướng đó."

Phương Dật Thiên nghe vậy buông lỏng hai tay, sau đó chạy về hướng tên bảo an kia vừa chỉ, căn cứ vào miêu tả, hắn hoài nghi tên vừa rời đi kia là tay bắn tỉa vừa ở trong tòa nhà tập kích, mà tên đó trong tay còn mang một túi công văn rất có khả năng là đựng súng ngắm.

Theo tốc độ của đối Phương bắn nổ chiếc Audi, Phương Dật Thiên phỏng đoán đối phương sử dụng súng hắn là M99 của công ti Barrett sản xuất, M99 chính là súng tỉa nòng lớn, có kết cấu đơn giản, độ chính xác cao, nên chỉ cần ba lần là có thể tháo ra, hoàn toàn tháo hết các bộ phận, bởi vậy tốn rất ít thời gian.

Cũng vì nguyên nhân này mà tay súng bắn tỉa có đủ thời gian mà tháo súng ngắm, sau đó ung dung đi ra cửa chính tòa nhà.

Phương Dật Thiên trong lòng biết một kẻ tinh thông ám sát đều cực kì ẩn nhẫn, bình thường mỗi lần nhiệm vị làm xong cũng không nóng lòng rời đi, mà cẩn thận núp ở chỗ không xa, khẳng định không lộ chút dấu vết mới rời di.

Phương Dật Thiên chỉ hị vọng tên sát thủ kia không đi quá xa, nêu skhoong hắn thật sự thất bại trong gang tấc.

Tốc độ chạy của Phương Dật Thiên cơ hồ ngang với một con báo săn, nhanh nhẹn, lặng yên không một tiếng động, chyaj trong bóng đêm, giống như một ám dạ ma vương, trong bóng đêm, hắn là vương giả duy nhất.

Đột nhiên, Phương Dật Thiên rùng mình, phía trước hắn năm mươi mét, qua thật có bóng dáng một kẻ mặc áo gió xám, hắn đi không nhanh không chậm, cước bộ nhẹ nhàng, tay phải cầm một chiếc túi công sở, trên uif mờ ảo phát ra một cỗ tà khí, lúc đi bộ thân thể hắn đều thẳng tắp, mỗi bước đều có quy luật cực kì tiêu sái.

Phương Dật Thiên vừa thấy liền biết người này tuyệt đối là m,ột cao thủ được huấn luyện bài bản, trên người hắn Phương Dật Thiên cảm giác mơ hồ thấy mùi tinh huyết, đây là kẻ hai tay dính nhiều máu tươi mới tản mát ra mùi huyết tinh như vậy.

Mà cũng chỉ có loại trải qua huấn luyện nghiêm khắc như Phương Dật Thiên hơn nữa nhiều lần trải qua sinh tử mới cảm thụ ra mùi huyết tinh trên người đối phương.

Một cao thủ chân chính trong mắt người thường có lẽ không có gì độc đáo, nhưng trước một cao thủ khác có thể cảm ứng hơi thở cao thủ trên người đối phương.

Phương Dật Thiên nhất thời trong lòng khẳng định gã mặc áo gió màu xám trước mặt chính là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, hắn tốc độ chợt nhanh hơn trong khoảng cách một trăm mét ngắn ngủi hắn đã tăng tốc độ lên cực hạn bản thân.

"Tám mươi mét....."

"Năm mươi mét."

Gần, ngày càng gần.

"Hai mươi mét"

Mười mét.

Cùng lúc đó nam tử áo gió xám cũng cảm thấy được dị thường phía sau, trong mắt hắn hàn quang chợt lóe, xoay người tay phải văng chiếc túi xách về phía sau.

Bốp!

Phương Dật Thiên sau khi tới gần cả người bay lên tung một cước cùng chiếc túi của nam tử áo gió xám chạm nhau, lực lượng cường đại khiến thân thể nam tử áo gió thối lui hai bước, nhưng không đợi hắn đứng vững, Phương Dật Thiên liền giống như mãnh hổ vọt tới.

Phương Dật Thiên tình bĩnh, thân thể lại một lần nữa áp sát tung quyền vào mặt nam tử áo gió, nam tử áo gió, thoáng cả kinh, thân thể tránh sang phải, đồng thời cong người quét ngang một cước về phía Phương Dật Thiên.

Phương Dật Thiên cười lạnh, hai tay sử ra "Thập nhị cầm long thủ" hai tay trực tiếp bắt được chân phải nam tử áo gió quét tới, nam tử áo gió lại một lần nữa cả kinh, tya phải đánh tới mặt Phương Dật Thiên, tay trái Phương Dật Thiên chắn mặt, đồng thời tay phải dùng sức đánh lên chân phải nam tử áo gió.

Nam tử áo gió sắc mặt thoáng co rút, hắn nhịn đau thoái lui vài bước, mà Phương Dật Thiên cũng như hình với bóng áp sát hắn, hắn rống giận một tiếng trầm thấp, vai phải thoáng trầm xuống, một khửu tay đánh về phía bụng nam tử áo gió.

Nam tử áo gió vội vàng lấy túi chắn, "Bộp!" một tiếng, lực đạo thật lớn đánh vào thân thể nam tử áo gió bị đánh bay, liên tục thối lui vài bước, thân hình rút cuộc không đứng vững.

Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, đang muốn tiếp tục xông lên, lúc này hắn chỉ muốn oanh tạc nam tử áo gió xám dưới nắm tay mình.

Chính lúc này, một chiếc xe con màu đen đột nhiên lao vút tới, Phương Dật Thiền trừng mắt dư quang rõ ràng nhìn thấy bên trong chiếc xe thò ra một họng súng đen sì, Phương Dật Thiên cả kinh, thân thể vội vàng lăn một vòng, ẩn thân sau một thân cây ven đường.

Phành!

Ngay khi Phương Dật Thiên lăn mọt vòng, mặt đất chỗ hắn vừa đứng đã ghim một viên đạn.

"Lên xe!" Bên trong chiếc xe vang lên một tiếng quát trầm thấp.

Nam tử áo gió lập tức chạy vào xe, chiếc xe màu đen tức thời lao vút đi như bay.

Phương Dật Thiên trong lòng giận dữ, ra sức đuổi theo, nhưng hắn dù có cố sức đi chăng nữa cũng không thể bắt kịp tốc độ của chiếc xe.

Cuối cùng hắn dừng chân, nhìn về bóng chiếc xe màu đen đang dần xa, hai tay bày ra một thủ thể bắn súng, hắn tin rằng kẻ ngồi trong xe nhìn thấy thủ thế này, cũng hiểu được ẩn ý của hắn chính là

Gặp lại, tao sẽ giết mày!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.