Thiếp Thần Đặc Công

Chương 9: Q.1 - Chương 9: Tô Uyển Nhi tới cửa.






Tuy rằng đã đi vào thành phố này được ba tháng, nhưng Phương Dật Thiên luôn cảm thấy trong thành phố này có cái gì đó mới mẻ hấp dẫn hắn, ở cái thành phố có lịch sử lâu đời mà ngàn ngập sức sống này, kinh tế phát triển chóng mặt vẫn không che dấu được nét thăng trầm lịch sử của nó, bởi vậy ở trong một thành phố cần thời gian cùng dụng tâm lĩnh hội mới có thể hiểu được nét đẹp văn hóa ẩn dấu bên trong lòng của nó.

Về điểm này Phương Dật Thiên là thiên tài lĩnh hội. Ngày xưa, hắn giống như một người khách qua đường, lấy mỗi cái thành thị làm trạm dịch, lại lấy một thành phố làm điểm khởi đầu, liền như vậy phiêu bạt, lưu lạc, mỗi thành thị ở nhiều nhất là một tháng.

Hắn biết đây là hắn đang trốn tránh, bất quá cơ hồ trong mắt mọi người cái loại trốn tránh của hắn là ngu xuẩn gần như điên khùng, trên đời này có người nào được làm rể Lam Thị tập đoàn lại không thích, đưa cho gia sản ngàn vạn thì không cần, lại cố tình lựa chọn chạy trốn?

Huống hồ thiên kim của chủ tịch tập đoàn Lam Thị là một tuyệt sắc mĩ nữ, điên đảo đất trời, đóa hoa bách hợp nở rộ kia cũng vô pháp so sánh với sắc đẹp của nàng, cư xử lễ độ, cử chỉ tao nhã, khí chất bất phàm, cơ hồ không có nửa điểm tì vết nào, nhưng là Phương Dật Thiên lại trốn tránh!

Tất cả mọi người đều bất bình vì hành vi làm tổn thương nàng, đều thống hận Phương Dật Thiên, nhưng mà nàng lại điềm tĩnh thanh nhã cười, tiếp tục truy tìm nơi hạ lạc của Phương Dật Thiên.

Kỳ thật hàng đêm Phương Dật Thiên cũng luôn tự hỏi mình vì sao phải trốn tránh, chẳng lẽ vì hắn không thích nàng? Không, không phải. Có lẽ bởi vì điểm tự trọng nhỏ nhoi trong lòng hắn tác quái đi.

Phương Dật Thiên giờ này đang đi trên đường lớn ở giữa một đô thị phồn hoa, tiêu sái vui vẻ, nhưng hắn có biết không ở phương xa trong một cái thành thị một cô gái ôn nhu xinh đẹp đang vô cùng nhớ hắn?

Hắn có lẽ biết, chính là hắn cố tình tránh không nghĩ đến vấn đề này, hắn thích tiêu sái trên đường, nhìn dòng người qua lại, thỉnh thoảng nhìn ngắm vài muội muội xinh đẹp, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy là tốt đẹp, thậm chí hắn cho rằng sống như vậy cũng không có gì sai.

Bất quá hắn thật không ngờ chính là như vậy hắn lại đi làm nhân viên bảo an, nếu nhóm cẩu bằng hữu giang hồ của hắn mà biết khẳng định là không thể tin được, hoặc nếu nàng biết có lẽ sẽ vô cùng kinh ngạc đi.

Phía trước ngã tư đường có một sạp báo, thời điểm đi qua sạp báo Phương Dật Thiên khóe mắt đảo qua, cũng chỉ đảo qua mà thôi, nhưng cái đảo qua này lại làm cho hắn nhịn không được dừng cước bộ.

Sạp báo có rất nhiều báo mới, có Tin Tức Mỗi Ngày, Nam Hoa thời báo, Miền Nam đô thị báo..... ngay khi Phương Dật thiên đảo qua tất cả các báo cơ hồ đều đăng đầu bài viết anh hùng vô danh chế trụ bốn tên cướp, trở thành một sự kiện hot gần đây.

Phương Dật Thiên mua tờ tin tức mỗi ngày, nhìn nội dung đầu bài báo cùng với tờ báo lúc sáng của lão Vương không sai biệt lắm, đều là một vị anh hùng vô danh gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, chế phục bốn tên cướp, dũng cảm cứu Vương lão tiên sinh cùng tài sản an toàn.

Phương Dật Thiên xem xong cười cười, hắn cảm giác được hiện tại không có tin tức gì để viết hay sao? Lại làm cho việc này lên đầu báo, hơn nữa bất khả tư nghị chính là tất cả báo chí đều đồng thời một hồi tìm kiếm anh hùng vô danh, cái này càng nhàm chán.

"Xem ra ở cái thành phố này không lâu, ta cũng không giống cái gì mà anh hùng !" Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, nhìn đồng hồ, cũng là lúc nên trở về.

o l o

Lúc hắn về nhà đã là buổi tối, khi đi qua quán lão Vương lão còn cố ý hỏi kết quả phỏng vấn của hắn như thế nào, hắn trả lời một tiếng, làm một chân bảo an, hắn còn cố ý hướng bên trong quán gọi Tiểu Thiến, Tiểu Thiến chỉ hừ một tiếng, vẻ mặt kia giống như là hắn làm việc gì có lỗi với nàng vậy.

Phương Dật Thiên lấy ra chìa khóa mở cửa phòng theo thói quen gương mắt nhìn sang bên phải, nhìn thấy phòng bên phải tầng hai bên trong phòng đèn sáng hắn không khỏi " Di? " một tiếng, thì thào nói:" Hôm nay không phải cuối tuần, như thế nào trong phòng Uyển Nhi lại sáng đèn? Hay nàng hôm nay lại về nhà?"

Tuy có rất nhiều nghi vấn nhưng hắn cảm thấy trước hết nên lấp đầy bụng trước rồi tính sau, mở cửa ra hắn vội vàng đặt nồi nước lên bếp, định nấu mì để ăn.

Làm hết thảy công việc bỗng nghe được ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa, hai mạnh một nhẹ, rất có quy luật, hắn không cần mở cửa cũng biết đó là Tô Uyển Nhi gõ cửa, từ khi ở chỗ này tiếng gõ cửa như vậy hắn đã nghe không dưới trăm lần.

Ngoài ra còn một kiểu gõ cửa khác, mỗi lần liên tục ba cái, đều rất nhỏ, rất thú vị, đó là cách gõ cửa của vị quả phụ trẻ tuổi mĩ mạo nhà đối diện.

Phương Dật Thiên mở cửa, thấy Tô Uyển Nhi như hoa đào nở rộ xinh đẹp thuần khiết đang đứng trước cửa, bởi thời tiết oi bức, trên người Tô Uyển Nhi chỉ mặc có một kiện quần soóc ngắn bó sát cùng một chiếc áo phông T-shirl mỏng manh, hoàn toàn đem thân hình duyên dáng, yêu kiều lả lướt của nàng lộ ra.

"Là Uyển Nhi a, em hôm nay sao không ở lại trường học?" Phương Dật Thiên nhìn xuống cái cổ trắng nõn của nàng, hỏi.

"Em, em về nhà ai cần anh lo a?" Tô Uyển nhi ngẩng mặt nói.

Phương Dật Thiên nghe vậy ngẩn ra, lập tức cười nói:" Không dám không dám, vả lại anh cũng không quản em ! Vào đây, ngồi đi, em đừng nói hôm nay em hứng thú ở nhà để qua đây chơi nha ?"

"Đương nhiên không phải, em còn có việc hỏi anh." Tô Uyển Nhi nói xong, cũng không chút tị hiềm ngồi ngay trên giường ngủ của Phương Dật Thiên, hai mảnh trắng như tuyết trước ngực kia lộ ra gần nửa, dưới ngọn đèn vô cùng bắt mắt, tựa hồ không hề kiêng kị Phương Dập Phương ở đây.

Có đôi Phương Dật Thiên rất buồn bực, như thế nào Tô Uyển Nhi mỗi lần tìm hắn lại ăn mặc thanh thuần gợi cảm như vậy?

Mỗi lần đều đem những địa phương mê người trên cơ thể chớm nở của nàng che đậy nửa kín nửa hở, hơn nữa tựa hồ không chút kiêng kị sự tồn tại của hắn, hắn có khi còn hoài nghi Tô Uyển Nhi có phải hay không quá mức đơn thuần cho nên không biết trên đời có thứ gọi là ' sắc lang ' tồn tại ?

"Có việc hỏi ta? Ách, hỏi đi." Phương Dật Thiên nói.

"Anh hôm nay vì sao dậy sớm như vậy? Hơn nữa, đầu tóc lại chính tề như vậy? Râu ria cũng cạo sạch sẽ, còn mặc âu phục? Nói mau, có phải hay không đi làm.............chuyện xấu xa gì?" Tô Uyển Nhi cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, liên thanh hỏi.

Phương Dật Thiên nghe xong quả thực dở khóc dở cười, lập tức hắn cười khổ giải thích:" Anh có thể làm chuyện xấu gì a? Em cũng đừng có nói lung tung !"

"Hừ, còn không thừa nhận, em xem ngươi ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề như vậy khẳng định là ra ngoài tìm mĩ nữ, đúng hay không?" Tô Uyển Nhi bĩu môi hỏi.

"Uy, em rốt cuộc không thể nói thế a, anh một không kết hôn hai không bạn gái, cho dù là đi tìm mĩ nữ cũng là bình thường a, vì kéo dài hậu đại nhà ta thôi !" Phương Dật Thiên cười nói.

"Không được, chính là không được !" Tô Uyển Nhi phản ứng tựa có điểm hơi quá.

"Vì sao ? Em không nên làm cho nhà anh tuyệt tử tuyệt tôn mới cam tâm a?" Phương Dật Thiên kinh ngạc nói.

"Anh, anh, anh hiện tại hai bàn tay trắng, sự nghiệp chưa có, không nên vội vàng nghĩ chuyện tư tình nữ nhi, hừ !" Tô Uyển Nhi mặt đỏ lên, cũng nói ra một lý do.

"Cáp, em tiểu thí hài cũng giáo huấn anh !" Phương Dật Thiên cười cười, nói: '' Anh hôm nay đi phỏng vấn."

"Phỏng vấn? Anh, anh lần trước không phải nói đang thử việc trong một xí nghiệp tư nhân sao, mới vài ngày đã bị đuổi sao? Như thế nào lại đi phỏng vấn tìm việc?" Tô Uyển Nhi kinh ngạc hỏi.

"Lần trước ở cái xí nghiệp kia có anh với một cô gái thực tập, lúc trước là có hai suất, bất quá cuối cùng xí nghiệp thay đổi quyết định chỉ cần một người, lúc đầu là muốn anh, dù sao làm công việc tiêu thụ vẫn ưu tiên nam giới, nhưng là anh biết nữ hài kia hoàn cảnh rất khó khăn, cho nên anh chủ động rút lui, đem cơ hội cho nàng." Phương Dật Thiên lạnh nhạt nói.

"Nga, vậy hôm nay anh đi phỏng vấn cái gì? Có thành công không?" Tô Uyển Nhi hỏi.

" Ban đầu nhận lời mời phỏng vấn chức vụ quản lí, bất quá cuối cùng làm bảo an, ha ha." Phương Dật Thiên cười nói.

"Bảo an? Phương ca ca, anh, anh đi làm bảo an? !!" Tô Uyển Nhi trừng mắt, thất kinh hỏi.

"Đúng vậy, làm bảo an cũng tốt a, không phải sao?" Phương Dật Thiên thản nhiên nói.

"Nhưng là, nhưng là Phương ca ca năng lực của anh xuất chúng như vậy, sao lại muốn làm bảo an?" Tô Uyển Nhi bắt đầu vì đòi công bình cho Phương Dật Thiên mà đứng lên.

"Người thôi, muốn sống tiêu sái một chút, huống hồ, có việc làm anh cũng không ngồi chờ chết." Phương Dật Thiên nói.

"Nga."

"Tiểu Uyển, em ăn cơm không? Nếu ăn anh nấu thêm một bát mì?"

"Phương ca ca, anh như thế nào lại ăn mì?

" Tiện lợi lại rẻ, có gì không tốt?"

"Mỗi ngày đều ăn mì không tốt a, thật là, một đại nam nhân mà không biết tự chiếu cố mình."

"Anh không phải vì không kịp nấu cơm sao."

"Vậy anh sang nhà của em ăn đi, ba em đã mời anh vài lần rồi. " Tô Uyển Nhi oán thanh nói.

"Hảo, hảo, đã biết đã biết." Phương Dật Thiên nói.

"Di? Phương ca ca, em sao lại cảm thấy cái anh hùng vô danh trên báo đăng giống anh a?" Tô Uyển Nhi cầm lấy tờ tin tức mỗi ngày, xem nói.

Phương Dật Thiên nghe vậy trong lòng cả kinh, nhưng trên mặt vẫn tự nhiên, nói: " Như thế nào có thể, em xem trên báo chí đăng hình tượng người kia cùng anh rất khác a."

"Nhưng là hôm qua em nhớ rõ tóc anh chính là rối loạn, ân, hai mắt hữu thần, có điểm giống a, Phương ca ca, rút cuộc có phải anh hay không?" Tô Uyển Nhi ngẩng đầu hỏi, không ngờ vừa lúc đang thấy Phương Dật Thiên cởi áo !

" Phương ca ca, anh làm cai gì vậy? " Lúc này Phương Dật Thiên đã cởi hết áo, đang chuẩn bị động thủ cởi nốt quần, Tô Uyển Nhi không khỏi thất thanh hỏi.

"Trời nóng quá, người anh đầy mồ hôi, cho nên cởi quần áo, thuận tiện tắm một cái." Phương Dật thiên thản nhiên nói.

"Nhưng mà em đang ở đây !" Tô Uyển Nhi thở hổn hển nói.

"Em chính là tiểu thí hài, anh có gì kiêng kị, em nếu thấy xấu hổ vậy nhanh về nhà đi." Phương Dật Thiên cười xấu xa nói. Kỳ thật hắn chỉ muốn dọa Tô Uyển Nhi về nhà, hắn sợ nàng tiếp tục dây dưa chuyện anh hùng vô danh.

Tô Uyển Nhi nghe vậy quả thật thở hổn hển đứng dậy, đi ra đến ngoài cửa, nàng đột nhiên xoay người lớn tiến nói:" Phương ca ca.........."

"Ách, sao vậy?"

"Người ta năm nay 18 tuổi, học đại học, không phải tiểu thí hài !" Tô Uyển Nhi nói xong bước đi.

Phương Dật Thiên sửng sốt cả nửa ngày, vẫn đoán không ra ý tứ lời nói của Tô Uyên Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.