Phương Dật Thiên khi lên xe, khuôn mặt thoải mái lúc nói chuyện với Tiêu Di biến mất, sắc mặt xuống, mơ hồ xuất ra một tia sát khí huyết tinh đáng sợ! Tiểu Đao ngồi ở bên ghế phụ lái một mình điềm nhiên hút một điều thuốc, hít sâu một hơi, trong mắt hàn quang lóe lên, trầm thấp hỏi:
-Đại ca, xảy ra chuyện gì?
Phương Dật Thiên trong lòng biết rõ, hắn biểu hiện như không có việc gì có thể giấu giếm Ngô mụ cùng Tiêu Di, nhưng tuyệt đối không thể giấu được vị huynh đệ sinh tử Tiểu Đao của mình, trước mặt Tiểu Đao hắn cũng không hề kiêng kỵ thu liễm sát khí trên người.
-Cửu gia hướng ta tuyên chiến!
Phương Dật Thiên lạnh lùng nói, lại nói thêm:
-Hắn phái người bắt đi Lâm Thiên Tuyết, mục đích chính là muốn bức ta hiện thân xuất chiến!
-Xuất chiến? chiến với ai? Đại ca, để ta đánh cho!
Tiểu Đao cười lạnh nói.
-Đối phương là một gã hắc quyền cao thủ, ta cũng đã từng đánh với hắn hai chiêu, người này cũng có chút trình, bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi! Mục tiêu của ta không phải gã hắc quyền cao thủ này, mà là Cửu gia!
Phương Dật Thiên trầm giọng nói.
-Hắc quyền cao thủ? Nói vậy là là sinh tử chiến? Hừ, Đạ ca, để ta gọi điện thoại cho Báo Tử Đầu, kêu hắn mang mấy người huynh đệ tới, chúng ta làm một trận!
Tiểu Đao ánh mắt sắc bén như đao, lành lạnh nói.
-Thôi khỏi, việc này không cần Báo Tử Đầu ra mặt! Huống hồ thời gian cấp bách, Báo Tử Đầu bên kia cho dù là cho người tới cũng không kịp, để ta gọi cho Trương Lão Bản.]
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
-Trương Lão Bản?
Tiểu đao nghi hoặc hỏi.
-Đúng, Trương Lão Bản, năm đó chính là Quân Hỏa Đại Vương Trương Lôi!
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói xong, cầm di động gọi cho Trương Lão Bản.
-Uy, Phương lão đệ, buổi tối nhận được điện thoại của chú, anh liền biết không có chuyện gì tốt, nói đi, có chuyện gì?
Thanh âm Trương Lão Bản hào sảng vang lên trong điện thoại, hỏi.
-Đêm nay có trò hay, chẳng biết Trương Lão Bản là người bận rộn có thể tới tham gia hay không?
Phương Dật Thiên cười cười nói.
-Trò hay? Ha ha, có trò gì hay? Tốt nhất có đổ máu một chút mới đã nghiền!
Trương Lão Bản cười lớn hỏi.
-Cửu gia hướng ta hạ chiến thư, bức ta cùng thuộc hạ hắn là một hắc quyền cao thủ đánh một trận, ta bên này cần mấy người đi với ta một chuyến dể lược trận, Trương Lão Bản không phải muốn biết thực lực tối cường của ta sao, đêm nay chính là cơ hội tốt nhất đó.
Phương Dật Thiên cười cười nói.
-A? Lại có việc này? Được, anh lập tức qua đó, chú nói xem có cần chuẩn bị gì không?
Trương Lão Bản ngữ khí có điểm kích động nói.
-Mang theo súng, gọi cho Hầu Quân đi cùng, còn có ta cùng với huynh đệ của ta như vậy là đủ rồi.
Phương Dật Thiên nói.
-OK, không thành vấn đề, một giờ sau ta sẽ tới thành phố Thiên Hải, tiểu tử ngươi chờ ta, nếu dám bỏ ta lại, ta sẽ không tha cho ngươi.
Trương Lão Bản nói.
-Yên tâm đi, ta nói nhất định làm! Trương lão bản khi đến cứ trực tiếp lái xe vào Thiên Hải , cùng gặp nhau trước đại lộ Vân Cảng , ta đi trước đón Hầu Quân.
Phương Dật Thiên nói. Trương Lão Bản liền đáp ứng rồi cúp điện thoại.
Trước Vân Cảng đại lộ.
Phương Dật Thiên cùng Tiểu Đao đã xuống xe, đứng bên cạnh bọn họ là một thân ảnh nhỏ bé, nhanh nhẹn nhưng làm người ta có một cảm giác nam tử đó như một loại dã thú, hắn chính là người Trương Lão Bản phái tới hiệp trợ Phương Dật Thiên, Hầu Quân.
-A Quân, quanh đây có người nào khả nghi không?
Phương Dật Thiên đưa điếu thuốc cho Hầu Quân, hỏi.
-Phương ca, chúng ta có năm huynh đệ theo dõi 24h/24, không phát hiện thấy ai khả nghi.
Hầu Quân nói xong, ánh mắt nhìn sang Tiểu đao bên cạnh Phương Dật Thiên, theo ánh mắt cùng với cảm giác của hắn, có thể nhìn ra Đại hán lưng hổ, eo gấu này so sánh với mãnh hổ xuống núi tuyệt đối đáng sợ hơn, cho nên trong mắt hắn cũng mang theo một phần kính ý.
-A, giới thiệu một cái, tên này chính là Tiểu Đao là một vị huynh đệ của ta, Tiểu Đao, hắn là Hầu Quân được Trương lão bản phái tới.
Phương Dật Thiên phân biệt giới thiệu nói.
-A Quân có phải không, ta gọi là Tiểu Đao.
Tiểu Đao nhéch miệng cười, bắt tay với Hầu Quân.
-Ta vừa thấy Đao ca liền biết Đao ca là một người tàn nhẫn.
Hầu Quân cũng cười cười, nói. Phương Dật Thiên nhìn phía trước lưu lượng khách như mây đèn đuốc sáng trưng của Vân Cảng đại quán, nhàn nhạt nói:
-Tiểu Đao, A Minh ở ngay bên trong, gần trong gang tấc, bất quá chờ chúng ta giải quyết chuyện đêm nay, sau đó sẽ đến gặp hắn.
Tiểu Đao cứng đưa mắt nhìn về phía trước Vân Cảng đại quán, trong ánh mắt của hắn có chút vội vàng cùng nhiệt tính, hắn trầm giọng nói:
-Không có việc gì, dù sao A Minh cũng ở trong này, hắn cũng chạy không thoát, sớm một lúc hay muôn một lúc cũng chính là uống ít đi vài chén rượu mà thôi. Đang tán gẫu, một chiếc xe màu xám bạc, có rèm che chạy như bay đến, Phương Dật Thiên nhìn thoáng qua chiếc xe, ném tàn thuốc xuống đất nói:
Trương Lão Bản tới!
Phương Dật Thiên đi tới, chiếc xe màu xám bạc ở trước mặt hắn dừng lại, sau đó cửa xe mở ra, một người ăn mặc nhàn hạ, trên mặt đeo kính râm chính là Trương Lão Bản đang đi tới.
-Trương Lão Bản, hành động rất nhanh a, không đến một giờ liền chạy tới.
Phương Dật Thiên ha hả cười, nói.
-Ngươi Phương lão để chính mình mời, ta há lại có thể chậm trễ.
Trương Lão bản cười lớn nói.
-Trương Lão Đại!
Hầu Quân tiến lên ngữ khí cung kính nói.
-Ừm, nghe nói ngươi mấy năm nay làm mấy cuộc mua bán lớn, càng ngày càng dễ chịu a.
Trương Lão Bản vỗ vỗ vai Hầu Quân nói.
-Nếu không phải trước kia có Trương lão đại mang theo cũng không có Hầu Quân ngày hôm nay a, mạng Hầu Quân này cũng là Trương lão đại cho.
Hầu Quân nói.
-Con mẹ ngươi, vừa thấy mặt liền nói mấy lời chó má này!
Trương lão bản cười mắng. Rồi sau đó Phương Dật Thiên liền giới thiệu Trương lão bản và Tiểu Đao làm quen với nhau.
-Một khi đã là huynh đệ của Phương lão đệ, như vậy cũng chính là huynh đệ của ta, ta so với ngươi lớn hơn, gọi ngươi một tiếng Đao lão đệ ngươi không ngại chứ?
Trương Lão Bản hướng Tiểu Đao cười nói.
-Nếu đã là huynh đệ tất nhiên không để ý, ta cũng theo Đại ca gọi ngươi một tiếng Trương Lão Bản.
Tiểu Đao cười cười nói. Sau đó Trương Lão Bản nói với Phương Dật Thiên:
-Việc này không nên chậm trễ, xuất phát đi, ta có mang theo ít hàng nóng kha khá tới đây, ngươi nhìn xem. Trương lão bản nói xong, đi tới phía sau chỗ ngồi chiếc xe, mở cửa xe, lấy ra một gói màu đen to, đưa tới trước mặt Phương Dật Thiên, khóa kéo hơi mở ra.
Tiểu Đao ánh mắt thoáng nhìn, trong mắt tinh quang bạo phát, kinh ngạc mà lại trầm thấp nói::
-Súng loại 05? Cừ thật, Trương lão bản quả nhiên thủ đoạn thông thiên, loại hàng này mà cũng có thể mang tới.
-Thời gian cấp bách, ta chỉ có thể đem tới ít hàng nóng này, nếu lại cho ta một ngày thời gian, ta con mẹ nó trực tiếp mang rheo vài cây súng máy, Cửu lão gia hỏa kia còn không ở trước mặt ta run rẩy?
Trương lão bản cười lạnh nói.
-Quân Hỏa Đại Vương tên tuổi cũng không phải hư danh,Trương lão bản năm đó tư thế hào cũng nhưng cũng cực kỳ thiết huyết a!
Phương Dật Thiên cười cười nói.
-Trương lão đại tên tuổi ở quốc nội có thể không có danh tiếng gì, nhưng ở vùng Tam Giác Vàng, Thái Lan, Myanmar, Lào, những chỗ này, danh tiếng Trương lão đại như sấm bên tai!
Hầu Quân nhớ tới chuyện sáng khoái năm đó cùng với Trương Lão Bản xông xáo, không khỏi cảm khái nói.
-Ha ha, Trương lão bản cũng chỉ ở mấy chỗ này tiến hành giao dịch súng ống, không giao dịch trong nước, đây cũng là nguyên nhân ta cùng hắn tâm đầu ý hợp.”
Phương Dật Thiên mỉm cười nói.
-Ôi chao, chuyện trước kia đừng nói nữa, bớt nói nhảm đi, hành động thôi, địa điểm ở đâu nhỉ?
Trương lão bản hỏi.
-Cao ốc Trung Hoàn!
Đối phương nói chúng ta trực tiếp đến cao ốc Trung Hoàn, sễ có người tới tiếp ứng!
Phương Dật Thiên noi.
-Cao ốc Trung Hoàn? Đúng rồi, ta phải người điều tra, cao ốc Trung Hoàn này là sản nghiệp bí mật của Cửu gia.
Trương lão bản lạnh lùng nói.
-A, Khó trách đối phương lựa chọn địa điểm ở cao ốc Trung Hoàn! Cũng được, không vào hang cọp sap bắt được cọp con, hành động thôi!
Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống nói. Rồi sau đó Phương Dật Thiên cùng Tiểu Đao ngồi một chiếc xe, Trương lão bảo cùng Hầu Quân một chiếc hướng phía cao ốc Trung Hoàn chạy nhanh tới.