Thiết Huyết Đại Minh

Chương 187: Q.1 - Chương 187: Ả chạy không thoát được




Chặn đứng thuyền của Bạch Liên Giáo chủ và Vương Phác ngồi lại là đội tàu thủy sư của Hoàng Đắc Công.

Hoàng Đắc Công là Tham tướng thủy quân Nam Kinh, hơn nửa tháng trước phụng mệnh điều đi Thái Hồ tiêu diệt hải tặc Xích Cước Trương Tam, kết quả lại bị hụt, Trương Tam sớm đã đưa hải tặc trốn ra biển lớn đầu nhập hải tặc Cố Tam Ma Tử rồi, Hoàng Đắc Công thủ ở Thái Hồ 3 ngày cuối cùng đành phải dùng một mồi lửa đốt thủy trại Thái Hồ sau đó cho quân quay về Nam Kinh.

Khi đội thuyền thủy quân tiến tới giao điểm giữa sông Tần Hoài và Trường Giang, một chiếc thuyền cách đó không xa đã thu hút sự chú ý của Hoàng Đắc Công, chiếc thuyền này đi qua đội thuyền thủy quân, nhưng không ngờ thuyền nương trang điểm lại ra vẫy khách, điều này thật không bình thường chút nào, càng khiến cho Hoàng Đắc Công nghi hai gã chèo thuyền chính là thủy tặc Thái Hồ.

Hoàng Đắc Công xuất thân binh nghiệp, có thể nói kinh nghiệm sa trường dày dặn, quanh năm suốt tháng trải qua mũi đao liếm máu, cuối cùng đã luyện được cặp mắt tinh tường, là lão đinh sa trường hay là tân binh sợ chết, là nhân vật nguy hiểm hay bách tính tầm thường, y chỉ cần liếc mắt là đoán được 8, 9 phần rồi.

Hoàng Đắc Công chỉ liếc một cái đã đoán được hai tên phu chèo thuyền đó đều là người giỏi võ trên thuyền, hơn nữa còn là nhân vật nguy hiểm.

Không hề do dự, Hoàng Đắc Công liền chỉ huy đội thủy quân chuyển ngang mặt sông, xếp thành một hàng, lệnh cho hàng chục khẩu pháo đồng thời chuẩn bị nhắm thẳng chiếc thuyền đó, sau đó khóa đao đi lên đầu thuyền, tay vịn tường chắn mái quát lớn:

- Này, các ngươi đang làm cái quái gì thế? Dừng thuyền lại ngay, kiểm tra thuyền!

- Quân gia.

Một tên phu thuyền đáp lời.

- Cô nương nhà chúng tôi đã được khách bao rồi, không thể tiếp đãi quân gia người được.

- Cái gì mà bao với không bao, lập tức dừng thuyền.

Hoàng Đắc Công quát:

- Lải nhải nữa bổn tướng quân bắn nát thuyền của ngươi bây giờ.

Trong thuyền, Bạch Liên Giáo chủ xoay người tới phía sau Vương Phác, hạ giọng nói:

- Tỷ tỷ sẽ thả ngươi ra, nhớ kỹ ngươi đã bao tỷ tỷ và người trên tàu rồi. Chờ lát nữa nếu có quân gia lên thuyền kiểm tra, tiểu tử thối người biết nên nói thế nào rồi chứ? Có cần tỷ tỷ dạy ngươi không?

Nói đoạn Bạch Liên Giáo chủ liền cởi trói cho Vương Phác, Vương Phác vừa định vung tay chân một chút cho giãn gân cốt, lập tức cảm thấy một một luồng hàn băng buốt lạnh thấu xương đã chạy tới sống lưng mình, giọng tà âm của Bạch Liên Giáo chủ lại vang lên bên tai:

- Tiểu tử thối, lời tỷ tỷ ngươi đã nghe rõ chưa?

- Tỷ tỷ yên tâm.

Vương Phác cười nói.

- Tiểu đệ biết nên nói thế nào rồi.

Vương Phác vừa dứt lời, cửa thuyền đã bị người đẩy ra, Hoàng Đắc Công thấy Vương Phác đứng trong thuyền, không khỏi sửng sốt, khi đang định chào hỏi, bỗng thấy Vương Phác nhướn mày nháy mắt với y, trong lòng Hoàng Đắc Công bỗng sững lại một chút, lời nói đã phun ra tới khóe miệng liền nuốt vào trong.

Bởi vì Bạch Liên Giáo chủ đang đứng phía sau Vương Phác, cho nên không thấy được điệu bộ nháy mắt ra hiệu của Vương Phác.

- Ồ, quả nhiên là có người bao rồi sao?

Hoàng Đắc Công hơi sửng sốt, nói:

- Thật là xui con mẹ nó rồi.

Nói đoạn Hoàng Đắc Công liền quay người đi ra khoang thuyền, nói với một tên lính thân cận vài câu, tên lính này liền gật đầu, không nói lời nào đi qua boong tàu lên tàu thủy quân, Hoàng Đắc Công lại dẫn mười mấy thân binh còn lại trở lại. Hai tên chèo thuyền đó liền nghênh tiếp, ngăn Hoàng Đắc Công nói:

- Vị quân gia này, sao ngài lại quay lại?

- Tránh ra!

Hoàng Đắc Công đẩy hai gã chèo thuyền đó ra, mười mấy thân binh phía sau Hoàng Đắc Công liền xông lên. Bốn tên trong số đó rút yêu đao ra kề sát cổ hai gã chèo thuyền, hai gã này vô tình cố ý quay đầu lại liếc Bạch Liên Giáo chủ, Bạch Liên Giáo chủ gật đầu nhẹ, hai gã chèo thuyền đó buông hai tay xuống.

Hoàng Đắc Công hừ lên một tiếng, đi thẳng tới trước mặt Vương Phác và Bạch Liên Giáo chủ, kéo chiếc ghế Vương Phác vừa bị trói ra ngồi xuống, liếc mắt nhìn Vương Phác, dáng vẻ lưu manh nói:

- Tiểu tử, diễm phúc không ít nhỉ? Vị cô nương này cũng lạ mắt, sao trước đây chưa gặp trên sông Tần Hoài nhỉ?

Vương Phác ách lên một tiếng, chắp tay nói:

- Quân gia chê cười.

Bạch Liên Giáo chủ cũng vồn vã đáp:

- Tiểu nữ chỉ hát rong ở Tô Châu, rất ít khi tới Nam Kinh, cho nên trước đây quân gia chưa gặp tiểu nữ.

- Ồ, hóa ra là như vậy.

Hoàng Đắc Công gật đầu, sau đó nhìn thẳng Bạch Liên Giáo chủ với ý xấu, cười nói:

- Cô nương lại là hát rong địa phương, vậy tiểu khúc chắc chắn là hát rất hay rồi, đúng lúc bổn tướng quân hôm nay rảnh rỗi, hay là hát cho bổn tướng quân nghe một khúc trên sông này đi, có được không?

Bạch Liên Giáo chủ nhíu mày nói:

- Quân gia, tiểu nữ đã được vị công tử này bao rồi.

- Không sao.

Hoàng Đắc Công nói.

- Bổn tướng quân thích nghe tiểu khúc, không thích cái khác, nghe xong tiểu khúc bổn tướng quân sẽ đi ngay, tuyệt đối không quấy rầy chuyện tốt của hai người các ngươi, bổn tướng quân thấy vị công tử này mặt vuông tai to, tướng mặt rất thiện, vừa gặp là biết người hiếu khách rồi, nói vậy chắc không có vấn đề gì đâu, đúng không?

- Ôi …

Vương Phác quay lại cười với Bạch Liên Giáo chủ, nói:

- Nếu quân gia đã nói vậy, cô nương hãy hát một khúc đi.

- Đồ khốn, ngươi có chắc nhất quyết không nảy sinh tà ý gì không, đừng nghĩ tên cẩu quan đó có thể cứu được ngươi, tỷ tỷ chỉ cần động thủ, mười mấy tên cẩu quan này đều mất mạng, còn ngươi, tỷ tỷ phẩy tay một cái chẳng phải là xong rồi sao.

Bạch Liên Giáo chủ ghé sát tai Vương Phác thì thầm, dáng vẻ như rất thân thiết, giống như giữa hai tình nhân đang thì thầm chuyện gì đó với nhau.

Nói xong, Bạch Liên Giáo chủ mới bước tới ngồi sau chiếc đàn bên cửa sổ, vừa đánh đàn vừa bắt đầu hát tiểu khúc. Yêu nữ này quả thật đa tài đa nghệ, không những nhảy đẹp, đàn hay, hát tiểu khúc lại càng mê đắm lòng người, điệu bộ lả lướt kia quả thực khiến cho người ta phải xao động.

Hoàng Đắc Công bỗng đứng dậy, cất cao giọng nói:

- Chỉ nghe cô nương đàn hát uốn khúc thôi không khỏi nhàm chán, bổn tướng quân làm bạn nhảy thì thế nào?

Nói xong, Hoàng Đắc Công rút đao cầm tay, tiến về phía trước đâm nhanh một cái, thân hình khó khăn lắm mới chắn giữa Bạch Liên Giáo chủ và Vương Phác. Bạch Liên Giáo chủ còn chưa hiểu chuyện gì, Hoàng Đắc Công đã đề thân đánh về phía ả, đồng thời quát to:

- Phò mã gia mau đi đi, ở đây giao lại cho mạt tướng!

- Chiu chiu!

Bạch Liên Giáo chủ phản ứng cực nhanh, Hoàng Đắc Công vừa dứt lời, hai cành phi tiêu lá liễu đã nhanh như chớp bay từ ống tay áo của ả ra, lần lượt chặn ngang cổ họng Hoàng Đắc Công và Vương Phác, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hoàng Đắc Công hét lên một tiếng, yêu đao liền quét ngang một lượt, hai cành phi tiêu lá liễu rơi xuống đất.

- Ây da ….

Dường như là đồng thời, trong khoang thuyền phát ra hai tiếng kêu thảm thiết.

Trong tích tắc Hoàng Đắc Công ra tay, bốn gã thân binh dùng dao áp bức hai gã chèo thuyền dùng đao xẹt một đường, hai chiếc đầu lâu lìa khỏi cổ rơi xuống.

Bạch Liên Giáo chủ ý thức được đại thế đã mất, bàn tay mềm mại vỗ vào cầm đài, đàn ngọc trên đài lập tức bay lên, quay vòng bắn về phía Hoàng Đắc Công, nhân lúc Hoàng Đắc Công múa đao cản đàn ngọc, Bạch Liên Giáo chủ mềm mại búng người nhảy qua cửa sổ thuyền, chỉ nghe thấy “tõm” một tiếng, thân hình mềm mại khiến chúng sinh điên đảo đó đã lao xuống lòng sông lạnh như băng.

- Tiếc quá.

Vương Phác thở dài.

- Để ả ta trốn thoát rồi.

Hoàng Đắc Công lại cười ha hả nói:

- Phò mã gia yên tâm, ả này không chạy được đâu, ha ha.

Vương Phác vui vẻ nói:

- Hả? Hoàng tướng quân còn có chiêu gì sao?

Hoàng Đắc Công đáp:

- Vừa rồi mạt tướng đã cho người giăng lưới ở đáy sông rồi, cô ả này nhảy xuống sông chạy trốn quả đúng là tự chui đầu vào lưới.

Hoàng Đắc Công vừa dứt lời, sát mặt nước bỗng vang lên tiếng rầm rầm, thoắt cái có mấy chục quỷ nước từ dưới nước nhô lên, rất nhanh vừa thu chiếc lưới cá khổng lồ từ dưới nước lên, Bạch Liên Giáo chủ vừa nhảy xuống sông tẩu thoát quả nhiên đã bị nhốt lại trong lưới cá. Thân hình mềm mại đã bị quấn gọn trong lưới cá, khó mà nhúc nhích được.

- Phò mã gia.

Hoàng Đắc Công hỏi:

- Cô ả này xử trí thế nào đây?

- Tốt quá rồi.

Vương Phác hưng phấn đáp:

- Hoàng tướng quân, lập tức áp giải ả này lên thuyền, bổn phò mã muốn đích thân thẩm vấn ả, đừng quên trói chặt chút, thân thủ của ả này rất lợi hại.

- Phò mã gia yên tâm.

Hoàng Đắc Công đáp lời, quay sang đám thủy quân quát lớn:

- Đều nghe rõ chưa? Lập tức áp giải ả này lên, trói chặt lại, giao cho Phò mã gia đích thân xử lý.

- Dạ.

Mấy chục tên thủy quân dạ ran tuân lệnh, đưa Bạch Liên Giáo chủ lên thuyền.

Lúc này Vương Phác mới kéo ghế lại ngồi, trong lòng có chút sợ hãi nói:

- Hoàng tướng quân, lần này vất vả cho ngươi rồi, nếu không bổn tướng quân sẽ bị yêu nữ Bạch Liên này bắt đi Trừ Châu rồi.

Hoàng Đắc Công hạ giọng hỏi:

- Phò mã gia, ả này là Bạch Liên giáo chủ ư?

Vương Phác nhìn quanh đáp:

- Hoàng tướng quân, chuyện hôm nay ngươi biết ta biết, nhưng nhất định không được nói cho người khác biết, yêu nữ này bổn phò mã giữ lại còn có chỗ dùng.

Hoàng Đắc Công nghe vậy kinh ngạc, cung kính đáp:

- Phò mã gia yên tâm, mạt tướng không nên biết thì không biết, mạt tướng không nên nói sẽ không nói.

- Được, cứ vậy đi.

Vương Phác vui vẻ nói:

- Hoàng tướng quân vừa trở về từ Thái Hồ sao?

- Đúng vậy.

Hoàng Đắc Công chắp tay đáp:

- Nửa tháng trước mạt tướng dẫn thủy quân xuất chinh, đang trên đường trở về mới biết Phò mã gia ngài đã được điều tới nhậm chức Đề đốc Nam Kinh rồi! Khi biết tin này, mạt tướng quả thực rất mừng, chợt nghĩ từ nay về sau có thể nghe điều dưới trướng Phò mã gia rồi, mạt tướng và các huynh đệ đều rất vui mừng.

Hoàng Đắc Công nói đều rất thực lòng, võ tướng có chí khí như y ai mà chẳng muốn có chủ tướng tuổi trẻ tài cao chứ?

Tục ngữ có câu binh hùng có một, tướng hùng một ổ, Đề đốc tiền nhiệm Nam Kinh Hãn Thành Bá là là thủ hạ của Triệu Chi Long, Hoàng Đắc Công dù là người có bản lĩnh nhất cũng chỉ có thể xuất ra ba phần khí lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.