Đa Nhĩ Cổn gật gật đầu, nói tiếp:
- Nhưng có chuyện này đệ nhất định không đoán được.
Đa Đạc lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì?
- Mã ôn!
Đa Nhĩ Cổn trầm giọng nói:
- Trong quân doanh đã bạo phát mã ôn, trận mã ôn này sẽ cuốn sạch toàn
bộ quân doanh, không có một con chiến mã nào may mắn thoát khỏi, Thập
Ngũ đệ, đệ có biết ý nghĩa của chuyện này không? Tin tức này một khi bị
tiết lộ, đại quân Bát Kỳ và đại quân Mông Cổ sẽ ngay lập tức sụp đổ, hơn mười vạn đại quân sẽ không đánh mà tan...
- Cái gì? Mã ôn?
Đa Đạc nghe vậy hít một ngụm khí lạnh, khàn giọng nói:
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy?
- Tuy rằng trẫm đã xử tử tất cả những người biết chân tướng, đến Tạ Đồ thân vương cũng bị trẫm xử tử rồi...
Đa Nhĩ Cổn nói tiếp:
- Tuy nhiên không đến vài ngày, tướng sĩ Bát Kỳ và người Mông Cổ cuối
cùng cũng sẽ biết chân tướng, đem chiến mã đuổi đên đông Bình Châu là để tranh thủ thời gian, cho nên...thời gian của trẫm đã không còn nhiều
nữa!
Đa Đạc hít sâu vào một hơi, nghiêm nghị nói:
- Cho nên Thập Tứ ca muốn đại quân Bát Kỳ và người Mông Cổ trước tiên
tấn công Tế Ninh, đánh cuộc liều chết cuối cùng? Nếu có thể may mắn đánh hạ Tế Ninh thì đại sự có thể tiếp tục, nếu đánh không được, kết quả
cũng không tồi tệ hơn so với hiện tại đúng không?
- Không, không chỉ là vì cái này.
Đa Nhĩ Cổn khoát tay áo, trong con ngươi đột nhiên xẹt qua một tia âm tàn, nói tiếp:
- Trẫm quyết ý cường công Tế Ninh, hơn thế là muốn đem chôn vùi toàn bộ hơn mười vạn người Mông Cổ ở thành Tế Ninh!
Đa Đạc nghe vậy cả kinh, thất thanh nói:
- Cái gì?
Đa Đạc tuy rằng là kỳ tài ngút trời, nhưng y dù sao cũng còn trẻ, trong
chính trị vẫn không cay nghiệt bằng Đa Nhĩ Cổn, hoặc có thể nói là không ác độc bằng Đa Nhĩ Cổn, nên không có nghĩ tới lý do này, tuy nhiên Đa
Nhĩ Cổn vừa mới dứt lời, Đa Đạc cũng hiểu được ý này, tiếp lời Đa Nhĩ
Cổn nói:
- Ý Thập Tứ ca là, người Mông Cổ sẽ phản bội Đại Thanh?
Đa Nhĩ Cổn giơ tay vỗ bả vai Đa Đạc, chán nản nói:
- Thập Ngũ đệ, nhận rõ sự thật đi, Đại Thanh chúng ta bị đả thương nặng, người Mông Cổ phản bội Đại Thanh là chuyện một sớm một chiều, càng
nghiêm trọng chính là, Vương Phác và Đại Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua
cho người Nữ Chân chúng ta, từ lúc khởi binh đến nay, người Nữ Chân
chúng ta đã giết quá nhiều người Hán, thù hận giữa hai dân tộc đã quá
sâu...Tương lai Vương Phác có lẽ sẽ buông tha cho người Mông Cổ, nhưng
tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người Nữ Chân nào, bất kể già trẻ,
bất kể phụ nữ và trẻ em!
Đa Đạc nghiêm trang nói:
-Thập Tứ ca, người Nữ Chân chúng ta sẽ không khoanh tay chịu chết đâu.
- Đương nhiên.
Đa Nhĩ Cổn trầm giọng nói:
- Cho nên trẫm muốn đem hơn mười vạn người Mông Cổ này chôn vùi ở thành
Tế Ninh, chỉ như vậy nguyên khí của người Mông Cổ trên thảo nguyên mới
bị tổn hao nhiều, tương lai có một ngày, người Nữ Chân chúng ta ở Liêu
Đông sẽ không dừng chân, đệ có thể mang theo tộc nhân xâm nhập vào đại
mạc, người Hán có lẽ sẽ chiếm toàn bộ Liêu Đông, nhưng tuyệt đối không
thể chiếm lĩnh toàn bộ đại mạc, đại mạc chính là chỗ cư trú cuối cùng
của người Nữ Chân chúng ta.
Đa Đạc sầu thảm nói:
- Thập Tứ ca, luận danh vọng, luận năng lực, tiểu đệ còn lâu mới bằng
người, không bằng người mang theo mười ngàn tinh binh Chính Bạch Kỳ rút
về Liêu Đông đi, trận chiến Tế Ninh hãy giao cho tiểu đệ, cái khác tiểu
đệ không dám nói, nhưng tuyệt sẽ không làm mất mặt tổ tông, nhất định sẽ quyết chiến cùng mọi rợ Nam Minh đến phút cuối cùng...
- Thập Ngũ đệ, đệ đừng ngốc như vậy.
Đa Nhĩ Cổn nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Chính bởi vì danh vọng, kinh nghiệm của trẫm cao hơn đệ, cho nên trẫm
mới trấn an được tướng sĩ Bát Kỳ và người Mông Cổ rục rịch ngóc đầu dậy, nếu trẫm đi rồi, chẳng những tướng sĩ Bát Kỳ sẽ không nghe đệ điều
khiển, người Mông Cổ khả năng sẽ lập tức trở mặt.
Đa Đạc vội la lên:
- Nhưng...
- Không nhưng gì hết.
Đa Nhĩ Cổn buồn bã nói:
- Thập Ngũ đệ, đi nhanh lên, đừng quên ở lại đông Bình Châu, mang theo
toàn bộ tướng sĩ Bát Kỳ ở Liêu Thành đi, nếu thành Bắc Kinh không thất
thủ, đem hai ngàn dũng sĩ trong thành Bắc Kinh theo, không cần do dự
cũng đừng mang bất kỳ tâm lý may mắn nào, lập tức xuyên qua Sơn Hải Quan quay về Liêu Đông...
Đa Đạc buồn rầu nói:
- Thập Tứ ca...
- Còn nữa...
Đa Nhĩ Cổn ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
- Đem hơn mười vạn chiến mã trong quân đuổi đến đông Bình Châu xong liền giết chết toàn bộ, vả lại nhớ nhất định phải giết chết, sau đó đi bộ
tới Liêu Thành, ý trẫm muốn nói là còn lại hơn sáu nghìn con chiến mã ở
Liêu Thành, hai gã tướng sĩ có thể cưỡi chung một vật cưỡi, thoát khỏi
sự đuổi giết của quân Minh hẳn là không thành vấn đề.
Đa Đạc ngã quỵ xuống đất, khóc không thành tiếng nói:
- Thập ứ ca...
Đa Nhĩ Cổn sắc mặt ngưng trọng nâng Đa Đạc dậy, nghiêm nghị nói:
- Lão Thập Ngũ, tương lại của người Nữ Chân đều nhờ vào đệ rồi.
Tế Ninh, hành dinh của Tổng đốc.
Một gã người Mông Cổ bị trói được áp giải vào đại sảnh, nhìn Vương Phác
ngồi ở công đường, người Mông Cổ kia bỗng nhiên dãy dụa kịch liệt, còn
dùng tiếng Mông Cổ nói chuyện không ngừng, Vương Phác không khỏi chau
mày, đưa ánh mắt chuyển đến Mặt Sẹo đứng bên cạnh, Mặt Sẹo và Râu Rậm
từng làm hưởng mã tặc một thời gian dài trên thảo nguyên, có thể nghe
hiểu tiếng Mông Cổ.
Mặt Sẹo vội hỏi:
- Hầu gia, người này nói y phụng mệnh đại hãn Mông Cổ tới gặp ngài, ha ha.
Vương Phác khua tay nói:
- Cởi trói cho y.
Sớm có hai gã tướng sĩ của Trung Ương Quân tiến lên nới lỏng dây trói cho người đàn ông Mông Cổ kia.
Vương Phác hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Mặt Sẹo khẩn trương phiên dịch sang tiếng Mông Cổ, khi người Mông Cổ kia nói xong, Mặt Sẹo lại dịch trở về:
- Người này nói y tên là Hốt Lỗ Ôn, chính là một đội trưởng thị vệ của điểu nhân Ngạch Triết kia.
Người Mông Cổ kia lại nói vài câu.
Mặt Sẹo nghe xong sắc mặt lập tức đại biến, nói tiếp:
- Hầu gia, người này nói hừng đông Kiến Nô sẽ công thành.
- Cái gì, Kiến Nô công thành?
Vương Phác hơi khó tin nói:
- Đa Nhĩ Cổn nổi điên cái gì vậy? Không khẩn trương chạy trối chết còn muốn ngoan cố chống cự?
Mặt Sẹo lại dùng tiếng Mông Cổ trao đổi với Hốt Lỗ Ôn vài câu, nói với Vương Phác:
- Hầu gia, người này còn nói Đa Nhĩ Cổn phái đệ đệ của y Đa Đạc mang
theo hơn mười vạn con chiến mã trong quân ngay trong đêm toàn bộ đuổi
đến đông Bình Châu, còn nói muốn học Hạng Vũ phá cái gì nồi chìm cái gì
thuyền, muốn cùng Trung Ương Quân của Đại Minh quyết tử một trận.
- Cái này còn có chút ý tứ.
Liễu Như Thị ngồi một bên bỗng nhiên nói:
- Xem ra mã ôn bùng phát, Đa Nhĩ Cổn đem hơn mười vạn con chiến mã trong quân đến đông Bình Châu chắc là muốn giấu diếm sự thật, bởi vì tin tức
mã ôn bùng nổ một khi truyền ra, cho dù là Kiến Nô kinh sợ không loạn,
nhưng tâm người Mông Cổ nhất định sụp đổ, cho nên Đa Nhĩ Cổn mới vội
vàng công thành, bởi vì dù có giấu diếm thế nào, tin tức này cuối cùng
cũng sẽ truyền ra, thời gian còn lại của Đa Nhĩ Cổn không nhiều nữa.
Vương Phác gật gật đầu, đột nhiên hỏi Mặt Sẹo nói:
- Ngươi vừa mới nói Đa Nhĩ Cổn phái đệ đệ của y là Đa Đạc dẫn binh đem mười vạn con chiến mã đến đông Bình Châu?
Mặt Sẹo hỏi lại Hốt Lỗ Ôn vài câu, khẳng định gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là Đa Đạc, còn dẫn theo hơn một vạn thiết kỵ của Chính Bạch Kỳ.
- Còn mang theo hơn một vạn thiết kỵ của Chính Bạch Kỳ?
Vương Phác thoáng chốc cau chặt mày, nghiêm nghị nói:
- Đa Nhĩ Cổn thật sự muốn đập nồi dìm thuyền cùng Trung Ương Quân của ta quyết chiến, nên toàn lực ứng phó, nhưng tại sao lại để mười ngàn thiết kỵ của Chính Bạch Kỳ rời đi? Chẳng lẽ Đa Nhĩ Cổn muốn giữ lại thực lực? Nhưng đại quân Bát Kỳ đều bị giết rồi, lưu lại kỵ binh như vậy thì có
lợi gì?
Liễu Như Thị ở một bên bỗng nhiên nói:
- Hầu gia, thiếp có loại trực giác, Đa Nhĩ Cổn làm như vậy rất có thể là để an bài hậu sự.
- Nàng nói cái gì?
Vương Phác nói:
- An bài hậu sự!?