Tĩnh Nam Vương phủ.
Vương Pháp tám tuổi và Thừa Tổ sáu tuổi quấn
quýt lấy Vương Phác đòi nghe kể chuyện xưa, đối với hai anh em này Vương Phác rất rộng lượng, hắn không giống cha mẹ những đứa nhỏ khác bắt buộc phải học Tứ thư ngũ kinh, hoặc mỗi ngày trời chưa sáng đã gọi dậy luyện thư pháp. Vương Phác giành nhiều thời gian chơi đùa cùng hai đứa trẻ để nó trải qua thời thơ ấu vô lo vô nghĩ.
Mấy năm nay Vương Phác đã có nhiều con cái hơn.
Ngay khi bình định Lưu tặc khi khải hoàn hồi kinh, Vương Phác và Công chúa Trường Bình làm đám cưới.
Vương Phác cũng thực hiện lời hứa lúc trước với Trần Viên Viên, khi dùng mười sáu kiệu cưới công chúa Trường Bình đồng thời cũng dùng mười sáu kiệu
đưa Trần Viên Viên vòng một vòng thành Nam Kinh, nhưng đối với các nàng
Đổng Tiểu Uyển thì kém hơn một chút, các nàng chỉ ngồi trên sáu kiệu
lớn. Hoàng đế Sùng Trinh nếu dưới suối vàng biết được Vương Phác hắn
cưới công chúa Trường Bình cũng như cưới danh kỹ Tần Hoài thì thế nào
cũng tức giận mà đội mồ sống dậy.
Kế Trần Viên Viên tiếp đến Đổng Tiểu Uyển, Công chúa Trường Bình, Liễu Như Thị, Cố Mi, Lý Thập Nương,
Nộn Nương đều thay nhau sinh con cho Vương Phác, có con trai, cũng có
con gái, mà thú vị nhất chính là Lý Đại Nương, người thiếu phụ này cùng
Vương Phác vụng trộm một lần kết quả sinh một lần hai bé gái song sinh.
Tuy nhiên những đứa bé này phần lớn khi thiên hạ đã yên ổn mới sinh, kém Vương Pháp, Tôn Thừa Tổ vài tuổi.
- Cha, cha kể cho bọn con nghe chuyện bảy anh em Hồ Lô kim cương đi.
- Cha, con muốn nghe chuyện chú dê vui vẻ và con sói xám.
Hai đứa một lôi kéo cánh tay trái Vương Phác, một lôi kéo cánh tay phải
hắn, thật sự khiến Vương Phác nhức đầu, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng
bước chân vang lên, một hình ảnh xinh đẹp hiện ra, thư ký quốc vụ xinh
đẹp Lý Hương Quân đã sôi nổi đi đến, trong tay cầm hai chuối hồ lô
đường, hai anh em nhanh chóng rời mục tiêu.
- Pháp nhi ngoan, Thừa Tổ ngoan.
Lý Hương Quân mang hồ lô đường đến đưa cho hai anh em, nũng nịu nói:
- Ta có chuyện thương lượng cùng phụ thân các con, các con ra viện chơi được không?
Hai đứa trẻ dạ một tiếng nhanh chóng mang hồ lô đường chạy ù đi.
Vương Phác thở phào một cái hướng về Lý Hương Quân lắc đầu cười khổ:
- Nàng cũng biết cách nhỉ!
Lý Hương Quân cười tươi tắn đi đến phía sau Vương Phác, đưa hai tay cào vào tóc hắn, khẽ xoa bóp, quyến rũ nói:
- Lúc này chỉ có Pháp nhi và Thừa Tổ thôi, vài bữa nữa nào là Luật nhi,
Chí nhi, Ngọc nhi, Trinh Nhi lớn lên, chúng nó chạy náo loạn cả, lúc đó
chàng sẽ là người chịu trận đấy.
- Đúng thế.
Vương Phác lắc đầu cười khổ nói.
- Một mình ta lại làm cha nhiều đứa nhỏ như thế, quả thật rất khó khăn.
- Hứ.
Lý Hương Quân gắt một cái sẵn giọng nói:
- Ai bảo chàng cưới nhiều thê thiếp làm chi? Còn nói dùng quốc sách cổ vũ sinh đẻ nữa? Dựa theo quốc sách sinh năm đứa con thưởng mười lượng bạc, sinh mười đứa thưởng trăm lượng bạc, hai mươi đứa thì thưởng hai ngàn
lượng, cứ dựa theo tiêu chuẩn này Vương gia cần tốn thêm chút sức nữa
đến phủ Thuận Thiên lĩnh ngàn lượng rồi, hì hì.
- Đúng vậy đúng vậy.
Vương Phác trơ mặt ra cười nói:
- Hương Hương, chờ khi nào nàng sinh cho ta nhi tử, có thể gom đủ con số hai mươi rồi.
- Xấu lắm.
Lý Hương Quân thẹn thùng, sẵng giọng nói:
- Ta không sinh con cho chàng đâu, ta đâu là thê thiếp của chàng chứ.
- Hả, nàng không phải thế thiếp của ta à?
Vương Phác làm ra vẻ sợ hãi hỏi:
- Vậy nàng là gì của ta?
Lý Hương Quân uốn éo vòng eo nhỏ nhắn, thân thể mềm mại ngã vào lòng Vương Phác quyến rũ nói:
- Hương Phiến Trụy Nhi cả đời chỉ làm tình nhân của Vương gia.
Vương Phác dùng sức ôm mông của Lý Hương Quân, cười gian nói:
- Tình nhân cũng phải sinh con à, hay lúc này đi gieo giống thôi.
Lý Hương Quân nhẹ nhàng đánh vào vai Vương Phác gắt giọng nói:- Đừng mà, người ta có chuyện quốc sự quan trọng cần nói với chàng đó.
- Quốc sự quan trọng ư?
Hai tay Vương Phác không ngừng xoa nắn mông của Lý Hương Quân, hơi thở gấp nói:
- Chuyện gì?
- Hai chuyện.
Lý Hương Quân cũng thở gấp nói:
- Chuyện thứ nhất, Tổng đốc Bắc Trực Cù Thức Tỷ báo tin đến nói mấy tháng trước nơi mấy bãi cỏ thuộc lưu vực sông Ngạch Nhĩ Cổ Nạp bị kỵ binh
không rõ lai lịch tập kích, sau khi điều tra mới biết được kỵ binh đó là kỵ binh Ca Tát Khắc (Cossack) đến từ Nga La Tư (Russia), Cù Thức Tỷ xin chỉ thị có nên hành động đáp trả bí mật với Ca Tát Khắc không?
Tay Vương Phác vừa tiến vào trong người Lý Hương Quân đột nhiên ngừng lại.
Kỵ binh Ca Tát Khắc tập kích ở bãi cỏ sông Ngạch Nhĩ Cổ Nạp đã cảnh tỉnh
Vương Phác, tính toán thời gian lúc này Nga cũng đã nên vượt qua dãy núi Ural khuếch trương thanh thế hướng về Viễn Đông. Mà tích cực khuếch
trương về hướng đông nhất chính là kỵ binh Ca Tát Khắc đến từ Ukraine,
Ba Lan. Kỳ thật lúc này Nga không được xem là một quốc gia hùng mạnh, ở
Châu Âu nhiều lắm cũng chỉ là một quốc gia hạng hai, thực lực còn thua
xa Thụy Điển lúc đó.
- Nói với Cù Thức Tỷ, bảo hắn không có gì phải kiêng nể cả.
Tay phải của Vương Phác lại bắt đầu hoạt động, bàn tay tham lam tiến sâu
vào khe mông của Lý Hương Quân, dịu dàng xoa nhụy hoa non mềm kia, vừa
nói:
- Bảo hắn lập tức tổ chức kỵ binh võ trang địa phương tiêu
diệt kỵ binh Ca Tát Khắc (Cossack) kia, nếu điều kiện cho phép hoàn toàn có thể tiến đến dãy núi Ural, giáo huấn cho người Nga một chút.
Lý Hương Quân không chịu nổi, nàng nhúc nhích vòng eo, thở hổn hển nói:
- Còn có chuyện này nữa, kho hàng Công ty thương mại Đại Hoa thành lập ở
Đại Bản (Osaka) vừa bị tập kích, bên trong kho hàng chứa mấy vạn thùng
thuốc lá, mấy ngàn cuộn tơ lụa, còn có một lượng lớn hàng hóa bị đốt
sạch, đội bảo an kho hàng cũng chết hai mươi mấy người.
- Ha ha.
Vương Phác nghe nói thế mừng rỡ nói:
- Đây là tin tức tốt, ta đang không biết lấy lý do gì động thủ đây.
Lý Hương Quân hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Vương gia, nhiều hàng hóa như vậy bị đốt mà người còn cười được sao?
- Nha đầu ngốc.
Vương Phác không kìm được vuốt xuôi mũi Lý Hương Quân, cười nói:
- Hàng hóa trong đó bị đốt có là gì đâu, trong tương lai ta sẽ đòi lại gấp trăm lần thế, ha ha.
- Việc này.....
Đôi mắt đẹp Lý Hương Quân hỏi:
- Vương gia muốn động thủ với Nhật Bản sao?
- Ừ.
Vương Phác gật đầu xác nhận, giọng điệu tàn nhẫn nói:
- Thằng nhãi con Đức Xuyên Gia Quang này càng ngày càng không nghe lời
rồi, nếu không giáo huấn hắn ta một chút thì hắn không biết trời cao đất rộng là gì, hừ hừ.
Lại nói tiếp, Đại Minh và Nhật Bản có truyền thống buôn bán đã hơn hai năm qua.
Hơn ba năm trước, Vương Phác suất quân bình định Lưu tặc tại Sơn, Thiểm, Tứ Xuyên, Trương Nhan Lân và Lý Ngang dựa vào hai doanh thủy sư với sáu
mươi chiến thuyền tiến đến nước Nhật Bản bắt buộc Đức Xuyên Mạc Phủ ký
kết điều ước Nagasaki, điều ước quy định Nhật Bản mở thông thương bến
cảng ở Nagasaki và Osaka, đế quốc Đại Minh có thể tự do thiết lập kho
hành ở Nagasaki, Osaka, được hưởng quyền tự do mua bán.
Sau ba
năm buôn bán, thương phẩm của Đại Minh liên tục mang đến Nhật Bản, nhất
là thuốc lá, chỉ trong hai năm trời ngắn ngủi mà đã thôn tính toàn bộ
Nhật Bản, ít nhất một triệu đàn ông Nhật bản vô cùng thích thú khi sử
dụng thuốc lá của Đế quốc Đại Minh.
Việc đàn ông Nhật Bản thích
thuốc lá Đại Minh cũng không có gì quá lạ, vì thuốc lá mà đế quốc Đại
Minh tiêu thụ trong nước và xuất ra nước ngoài hoàn toàn khác nhau. Tiêu thụ trong nước là thuốc lá tinh khiết, thuốc lá sạch, còn xuất khẩu thì bỏ thêm lượng nha phiến vào. Nha phiến là cái gì? Chính là thuốc phiện, một khi người này đã nghiện thì xem có thể làm gì được?
Ba năm
qua, thuốc lá Đại Minh bán phá giá ở Nhật Bản, bạc của Nhật Bản thì chảy vào Đại Minh, Đức Xuyên Mạc Phủ nhanh chóng ý thức được tình hình có gì không ổn, cứ để tình hình này diễn ra chưa tới mười năm, toàn bộ bạc
trắng Nhật Bản sẽ chảy vào Đại Minh. Chính vì thế, Đức Xuyên Mạc Phủ đã
gửi thông điệp đến đế quốc Đại Minh yêu cầu hạn chế nhập khẩu lượng
thuốc lá nhưng lại bị đế quốc Đại Minh khước từ. Sau vài lần can thiệp
không có kết quả liền xảy ra sự cố cháy kho hàng Osaka này.
Hiển nhiên lần tập kích này chính do một tay Đức Xuyên Mạc Phủ bày ra, mục đích đơn giản để tạo ra áp lực với đế quốc Đại Minh.
Tuy nhiên điều đáng tiếc chính Đức Xuyên Gia Quang tính không chính xác, gã ta quá đề cao năng lực của Nhật Bản, càng đánh giá thấp dã tâm và quyết tâm của đế quốc Đại Minh. Trên thực tế cho dù kho hàng Osaka bị cháy
không phải do Đức Xuyên Mạc Phủ bày ra thì Vương Phác cũng sẽ đổ hết tội này lên đầu trọc của Đức Xuyên Gia Quang, vì kho hàng Osaka bị cháy là
cớ tốt nhất để đế quốc Đại Minh xuất binh tấn công Nhật Bản.
Tử nửa năm trước Bộ tham mưu đã đưa kế hoạch tác chiến tường tận muốn chinh phục Nhật Bản lên bàn Vương Phác.
Công thương nghiệp trong nước Đại Minh nhanh chóng phát triển, sức lao động
thiếu càng lúc càng lớn, tuy triều đình đã ban bố chính sách khuyến
khích sinh sản, nhưng con người sinh ra không thể ăn là lớn liền, một
đứa trẻ sinh ra để có đủ sức lao động cần thời gian mười tám năm nữa,
tuy rằng hải quân xây dựng chưa xong nhưng quốc sách bắt người cướp nhân khẩu nhất định phải lên chương trình thực hiện rồi.