Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung dẫn theo mười mấy thủ lĩnh lớn nhỏ đón
Biện Ngọc Kinh vào hành dinh Đại tướng quân, Biện Ngọc Kinh đàng hoàng
không khách khí ngồi ghế trên, đám Lý Thanh Sơn mới theo thứ tự ngồi
xuống, đôi mắt Biện Ngọc Kinh lạnh lùng lướt qua mặt mọi người, rồi hỏi
Lý Thanh Sơn:
- Đại tướng quân, tình hình ở Hòa Châu thế nào?
Lý Thanh Sơn vội đứng dậy đáp:
- Hồi bẩm Thánh cô, toàn cảnh Hòa Châu đều nằm dưới sự thống trị của
Thánh giáo, thánh quân hộ giáo của thuộc hạ cũng đã mở rộng tới mười vạn người.
- Tốt lắm.
Biện Ngọc Kinh nhẹ nhàng gật đầu, thị tỳ đứng đằng sau đã dâng lên một chiếc bình ngọc.
Nhìn thấy cái bình ngọc đó, Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung và một đám thủ lĩnh lớn nhỏ lập tức giật mình trong lòng.
Biện Ngọc Kinh nói:
- Đại tướng quân, đây là thuốc giải mà Giáo chủ ban thưởng cho các ngươi.
Dứt lời nàng liền ném bình ngọc cho Lý Thanh Sơn. Lý Thanh Sơn giơ tay
đỡ lấy, nhưng không giống như thường ngày quỳ xuống đất khấu tạ, mà
nghiêng đầu liếc trộm Viên Thời Trung, Viên Thời Trung khẽ lắc đầu không để ai quan sát thấy, Lý Thanh Sơn lúc này mới quỳ xuống đất, cất cao
giọng nói:
- Thuộc hạ khấu tạ long ân của Giáo chủ.
- Thuộc hạ khấu tạ long ân của Giáo chủ.
Viên Thời Trung và đám thủ lĩnh còn lại quỳ xuống theo, đồng thanh hưởng ứng.
Biện Ngọc Kinh đứng dậy, dịu dàng nói:
- Giáo chủ có lệnh, ngoài giữ lại năm ngàn quân đội bảo vệ Hòa Châu ra, đại quân còn lại đều phải lập tức quay về Trừ Châu.
Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung vội dập đầu đáp:
- Thuộc hạ xin lĩnh pháp chỉ của Giáo chủ.
- Hai vị Tướng quân và chư vị Đường chủ, Hương chủ đều đứng dậy cả đi.
Khi đám Lý Thanh Sơn đứng lên, Biện Ngọc Kinh đã dẫn mười mấy thị nữ hiên ngang rời đi.
Viên Thời Trung phất phất tay, mười mấy thủ lĩnh lớn nhỏ trên công đường đều lần lượt lui xuống, lúc này Lý Thanh Sơn mới thì thầm hỏi:
- Viên huynh, vừa rồi sao không động thủ?
Viên Thời Trung đáp:
- Lý huynh không nhìn ra sao, con tiểu yêu nữ đó dẫn theo mười mấy thị
nữ đều là người bên cạnh con yêu nữ kia, thật sự phải động thủ thì năm
mươi đao phủ mai phục sẵn của chúng ta chưa chắc đã nắm được phần thắng, nếu chẳng may thất thủ thì sẽ rút dây động rừng? Phiền phức to lắm.
- Có phiền toái gì chứ?
Lý Thanh Sơn nói:
- Quân đội ở trong tay chúng ta, còn sợ mấy con đàn bà đó?
- Lý huynh nhất định không được sơ suất.
Viên Thời Trung lắc đầu nói.
- Quân đội tuy ở trong tay chúng ta, nhưng quân đội này dù sao vẫn là Hộ giáo thánh quân của Bạch Liên giáo, những Tướng quân dẫn binh đó chưa
chắc một lòng với chúng ta! Trước khi chưa nắm chắc thì vẫn nên đừng
hành động thiếu suy nghĩ.
Lý Thanh Sơn nói:
- Cũng có lý. Vậy làm sao bây giờ?
Viên Thời Trung nói:
- Điều quân quay về Trừ Châu, cướp lấy năm ngàn tinh binh đã huấn luyện
gần xong trong đại doanh Trừ Châu, tiếp đó nhân cơ hội thăm dò ngụ ý của Lưu Bá Đao, nếu gã một lòng với chúng ta thì không còn gì tốt hơn, nếu
gã trung thành ngu ngốc với Bạch Liên giáo thì diệt gã, rồi đoạt nhân mã của gã.
- Được.
Lý Thanh Sơn vui vẻ gật đầu nói.
- Cứ làm như thế.
Ba ngày sau, Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung dẫn đầu mười vạn đại quân đã tới Toàn Tiêu, cách Trừ Châu còn bốn năm mươi dặm nữa.
Mười vạn đại quân đương nhiên chỉ là phô trương thanh thế, trong đó đại
đa số đều là ông già, phụ nữ và trẻ em, thanh niên cường tráng thật sự
chỉ có chưa đến ba vạn người, kể cả trong ba vạn người này cũng chẳng
qua là đám ô hợp thiếu vũ khí và không được huấn luyện cẩn thận, nếu gặp phải quan quân tinh nhuệ được huấn luyện bài bản, trang bị hoàn mỹ thì
không chịu nổi một đòn.
Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung dẫn quân vừa qua Toàn Tiêu, Lưu Bá Đao đã dẫn thân binh ra đón.
Ba người gặp nhau, sau khi hàn huyên Lưu Bá Đao liền đánh mắt với Lý Thanh Sơn và Viên Thời Trung, khẽ giọng nói:
- Hai vị huynh trưởng, lánh một chỗ nói chuyện.
Lý Thanh Sơn và Viên Thời Trung trao đổi ánh mắt, liền đi theo Lưu Bá Đao vào rừng rậm bên đường.
Đội bảo vệ đi theo Lưu Bá Đao đã tản ra, đứng kín các cửa vào của khu rừng, nghiêm phòng không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
Trong rừng rậm.
Lưu Bá Đao hỏi:
- Không biết Lưu Bán Tiên có chuyển lời của tiểu đệ đến hai vị huynh trưởng không?
Lý Thanh Sơn gật đầu:
- Chúng ta đều biết rồi.
Lưu Bá Đao nói:
- Về chuyện liên quan đến Giáo chủ và Vương Phác, hai vị huynh trưởng thấy thế nào?
Lý Thanh Sơn không đáp, Viên Thời Trung hỏi vặn lại:
- Không biết huynh đệ Bá Đao nghĩ thế nào?
Lưu Bá Đao nghiêm nghị nói:
- Tiểu đệ cho rằng, Giáo chủ tám chín phần mười đã cấu kết với Vương Phác rồi.
Viên Thời Trung hỏi:
- Vậy ngươi có dự định gì không?
Lý Bá Đao nói:
- Có câu này, tiểu đệ không biết có nên nói hay không?
Lý Thanh Sơn nói:
- Bá Đao huynh đệ có chuyện gì cứ nói, huynh đệ chúng ta mặc dù quen
biết không lâu lắm, nhưng cũng coi như hiểu lòng dạ nhau, lần này Thánh
giáo khởi binh ở Trừ Châu, cũng hoàn toàn dựa vào huynh đệ ba người
chúng ta bù đầu bù cổ, đẫm máu chém giết, Thánh giáo mới có được gần hai mươi vạn, mới đánh hạ được Trừ Châu và Hòa Châu!
- Vậy tiểu đệ cứ nói thẳng.
Lưu Bá Đao nghiêm nghị:
- Hai vị huynh trưởng có từng nghĩ chưa, giả sử tương lai có một ngày
Thánh giáo thật sự thành đại sự, nắm được thiên hạ, để ai làm Hoàng đế
khai quốc? Giáo chủ sao? Nhưng ả là phụ nữ! Với quan hệ giữa ả và Vương
Phác, tới lúc đó rất có thể làm Vương Phác vớ bở!
Viên Thời Trung nghiêng đầu liếc Lý Thanh Sơn hỏi:
- Ý của ngươi là gì?
Lưu Bá Đao nói:
- Giang sơn mà chúng ta liều chết giành được, dựa vào cái gì mà Vương
Phác được ngồi? Tiểu đệ cho rằng đã đến lúc thoát khỏi Bạch Liên giáo
rồi! Nói ra thì Thái tổ bản triều Chu Nguyên Chương chẳng phải cũng làm
thế sao? Đầu tiên là dựa vào Minh giáo khởi binh, sau khi có được căn cơ của mình liền một chân đá văng Minh giáo!
- Lúc này quân ta đã công chiếm được Trừ Châu và Hòa Châu, có gần hai
mươi vạn quân, căn cơ đã vững, hoàn toàn có thể thoát khỏi Bạch Liên
giáo để làm một mình, hai vị huynh trưởng nghĩ sao?
- Ha ha ha…
Lý Thanh Sơn cười to nói:
- Xem ra Bá Đao huynh đệ cùng ý nghĩ với chúng ta.
Lưu Bá Đao ngưng lại nói:
- Nói như vậy…
- Đúng vậy.
Lý Thanh Sơn lớn tiếng nói:
- Chúng ta lần này quay về Trừ Châu, chính là chuẩn bị kết thúc với Bạch Liên giáo, Bá Đao huynh đệ cũng nghĩ như thế là đúng, vừa lúc huynh đệ
chúng ta cùng làm một trận! Chu Nguyên Chương giành được thiên hạ, Lý Tự Thành giành được thiên hạ, dựa vào cái gì mà ông đây không giành được
thiên hạ?
Viên Thời Trung hơi biến sắc mặt, ý của y không phải là muốn làm một mình, mà đầu quân Lý Tự Thành.
Nhưng lời của Lý Thanh Sơn đã nói ra, Viên Thời Trung đương nhiên không
thể đề xuất đầu quân Lý Tự Thành nữa, nếu không Lý Thanh Sơn giận dữ
giết gã là điều hoàn toàn có thể.
Lưu Bá Đao lớn tiếng:
- Tiểu đệ thề chết theo Lý đại ca!
- Tốt.
Lý Thanh Sơn trầm giọng nói:
- Giờ có chuyện cấp bách nhất, năm ngàn tinh binh trong tay Trương Hòa thượng phải sớm giành được.
- Đại ca yên tâm.
Lưu Bá Đao lớn tiếng nói:
- Trương Hòa thượng là người không có đầu óc, muốn giành được năm ngàn tinh binh của y dễ như trở bàn tay.
Nói xong, Lưu Bá Đao lại nói:
- Đại ca, còn một chuyện nữa.
Lý Thanh Sơn hỏi:
- Chuyện gì?
Lưu Bá Đao đáp:
- Tiểu đệ nhận được tin tức đáng tin cậy, Giáo chủ đã bí mật trở về Trừ Châu rồi.
- Ồ, thật sao?
Lý Thanh Sơn hung dữ nói:
- Đã về thì tốt, vừa hay một mẻ hốt gọn.
Lưu Bá Đao nói tiếp:
- Đại ca, Vương Phác cũng tới, còn dẫn theo năm trăm quan quân, giờ đang trú đóng ở cầu Ngũ Lý!
- Vương Phác cũng tới?
Lý Thanh Sơn kêu lớn:
- Được, nói vậy con yêu nữ này quả nhiên đã cấu kết với Vương Phác.
Viên Thời Trung bỗng hỏi:
- Ba Đao huynh đệ biết Vương Phác tới Trừ Châu làm gì không?
Lưu Bá Đao lắc đầu nói:
- Chuyện này tiểu đệ không biết.
Viên Thời Trung nói với Lý Thanh Sơn:
- Đại ca, Vương Phác không phải là kẻ lương thiện, trước khi biết rõ mục đích chuyến đi lần này của hắn, tiểu đệ cho rằng tốt nhất đừng manh
động, tránh trúng quỷ kế của hắn.
Tình thế bức bách, Viên Thời Trung cũng chỉ có thể nhận Lý Thanh Sơn làm đại ca.
- Quỷ kế? Có quỷ kế gì chứ?
Lý Thanh Sơn phản đối.
- Trong tay chúng ta có mười vạn đại quân, thêm vào đó có ba vạn nhân mã của huynh đệ Bá Đao trong ngoài phối hợp, giành được Trừ Châu chẳng
phải là dư dả sao? Kể cả dựa vào một trăm nữ đệ tử thuộc hạ của yêu nữ
kia, còn cả năm trăm quan quân của Vương Phác chẳng lẽ còn có thể lật
trời?
- Đại ca.
Viên Thời Trung vội la lên:
- Đừng quên trong thành Trừ Châu còn có năm ngàn tinh binh của Trương Hòa thượng!
- Thiếu chút nữa quên mất lũ này.
Lý Thanh Sơn vỗ trán trán, nói:
- Cũng tốt, tất cả đợi về Trừ Châu đã rồi hãy nói.
Tổng đàn Bạch Liên giáo trong thành Trừ Châu.
Bạch Liên Giáo chủ hỏi Biện Ngọc Kinh:
- Ngọc nhi, đại quân của Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung đến đâu rồi?
Biện Ngọc Kinh nói:
- Khoái mã hồi báo đã qua Toàn Tiêu, Lưu Bá Đao đã dẫn người ra đón rồi.
- Ừ, tốt.
Bạch Liên Giáo chủ khẽ gật đầu.
- Ngọc nhi, con biết tại sao vi sư muốn triệu hồi đại quân của Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung từ Hòa Châu về không?
Biện Ngọc Kinh lắc đầu đáp:
- Không biết!
Trong đôi mắt đẹp của Bạch Liên Giáo chủ bỗng lướt qua một vẻ kinh dị, hạ giọng nói:
- Triệu hồi đại quân của Lý Thanh Sơn và Viên Thời Trung về Trừ Châu là để đoạt binh quyền của chúng.
- Đoạt lấy binh quyền?
Biện Ngọc Kinh ngạc nhiên hỏi:
- Sư phụ nói Lý Thanh Sơn và Viên Thời Trung không đáng tin?
- Không, không phải vì điều này.
Bạch Liên Giáo chủ lắc đầu nói:
- Họ tham sống sợ chết, nghĩ là uống thuốc độc mà vi sư bí mật chế ra, bọn chúng không dám phản bội Thánh giáo đâu.
Biện Ngọc Kinh hỏi tiếp:
- Vậy tại sao lại muốn đoạt binh quyền của họ?
Bạch Liên Giáo chủ đáp:
- Bởi vì Lý Thanh Sơn và Viên Thời Trung đều là nững kẻ tài hèn sức mọn, Vương Phác mới là nhân tài thật sự.
- Ý sư phụ là…
Biện Ngọc Kinh dừng lại nói.
- Muốn đoạt binh quyền của Lý Thanh Sơn và Viên Thời Trung, sau đó giao binh quyền của Thánh giáo cho Vương Phác?
Bạch Liên Giáo chủ nói:
- Đúng vậy.
Biện Ngọc Kinh nói:
- Nhưng sư phụ, Vương Tướng quân là Đề đốc Nam Kinh, người giao quân đội của Thánh giáo cho hắn, chẳng phải là giao số phận của toàn bộ Thánh
giáo cho triều đình sao?
Bạch Liên Giáo chủ mỉm cười duyên dáng:
- Ngọc nhi con quá trong sáng, vi sư định giao quân đội Thánh giáo cho
Vương Phác chỉ huy, chứ không nói muốn thả hắn quay về Nam Kinh tiếp tục làm Đề đốc đâu, Vương Phác lần này tới Trừ Châu, con cho rằng vi sư còn thả hắn quay về Nam Kinh? Từ nay về sao, chỉ có Đại nguyên soái Vương
Phác của Thánh giáo, chứ không còn Đề đốc Nam Kinh Vương Phác nữa.
Biện Ngọc Kinh trầm giọng nói:
- Sư phụ, Vương Tướng quân chưa chắc sẽ chịu điều khiển đâu.
Bạch Liên Giáo chủ chớp chớp đôi mắt đẹp, mỉm cười duyên dáng nói:
- Vi sư có cách để hắn ngoan ngoản đi vào khuôn khổ, ha ha ha…
Cầu Ngũ Lý ở phía đông thành Trừ Châu.
Vương Phác đang ở trong đại trướng đọc sách, Lã Lục vội vã đi tới, khẽ nói:
- Tướng quân, có gì đó không ổn.
Vương Phác đặt quyển sách xuống, hỏi:
- Sao thế?
Lã Lục đáp;
- Bạch Liên Giáo chủ vào thành hơn nửa ngày rồi, sao vẫn không phái Hòa
thượng ra thành nhận vũ khí đạn dược? Còn nữa xung quanh đại doanh đều
là người có bộ dạng khả nghi, xem ra chúng ta đã bị Bạch Liên giáo giám
sát.
- Đây là chuyện trong dự liệu.
Vương Phác lạnh nhạt nói.
- Có gì đáng ngạc nhiên chứ.
Lã Lục trả lời:
- Nhưng Tướng quân, chúng ta dù sao chỉ có năm trăm người, nhỡ may Bạch
Liên giáo triệu tập đại quân bao vây chúng ta, sự việc sẽ không xong
rồi.
- Bình tĩnh.
Vương Phác nói.
- Hiện giờ việc chúng ta cần phải làm là yên lặng quan sát, không tới ba ngày, nội bộ Bạch Liên giáo sẽ xảy ra biến cố, đến lúc đó chúng ta ra
thu dọn tàn cục.
Chỗ giao giới giữa Trừ Châu, Lư Châu và Phượng Dương có một ngọn núi
hiểm trở tên là Hắc Phong lĩnh, trên Hắc Phong lĩnh có một đội lục lâm
hào kiệt kêu gọi nhau tập hợp, mọi người thường gọi là Sơn Lý Báo Tử,
thuộc hạ có bốn năm trăm người.
Bởi vì Sơn Lý Báo Tử và phụ thân của Hồng Nương Tử là chỗ quen biết lâu
năm, có Hồng Nương Tử ở giữa làm mối, cuối cùng Lý Nham đã thu nạp được
hơn bốn trăm người này nửa tháng trước.
Trên Hắc Phong lĩnh lúc này, ngoài hơn bốn trăm huynh đệ của Sơn Lý Báo Tử ra, còn đóng ba ngàn tinh binh của Lý Nham.
Lý Nham tự mình dẫn ba ngàn tinh binh bí mật lẻn vào Hắc Phong lĩnh, là
để chiếm cứ đại quân Bạch Liên ở Trừ Châu và Hòa Châu, thu phục đại quân Bạch Liên không phải là mục đích cuối cùng của Lý Nham, mục đích cuối
cùng của y là bình định Giang Nam!
Mặc dù kế hoạch tiến quân Giang Nam mà Lý Nham đề ra bị Lý Tự Thành phủ
quyết, nhưng Lý Nam chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩ bình định Giang Nam, Lý Tự Thành đích thân dẫn đại quân tiến công Quan Trung, giữ lại nghĩa tử Lý
Quá trấn thủ Hà Nam, quan hệ giữa Lý Quá và Lý Nham rất tốt, cơ hội của
Lý Nham cuối cùng đã tới.