Thiết Huyết Đại Minh

Chương 279: Q.1 - Chương 279: Cạm Bẫy (Thượng)




Thi Lang nói:

- Hầu gia, biện pháp này chỉ sợ cũng không được, lấp đầy cả mặt sông rộng gần trăm trượng phải mất thời gian bao lâu đây? Thủy sư của ty chức sao có thể trơ mắt nhìn Kiến Nô gánh đất lấp sông?

Trên mặt Vương Phác thoáng qua một nụ cười thản nhiên, quay người cầm lấy chén trà trên bàn đưa cho Thi Lang:

- Nhìn xem cái này một chút.

Đầu đầy mờ mịt Thi Lang tiếp nhận chén trà từ trong tay Vương Phác, thầm nghĩ này không phải là một chén trà nhỏ sao, có cái gì hay để xem? Tùy ý liếc mắt một cái, đang lúc Thi Lang định dời tầm mắt muốn nói gì đó thì, thần sắc cả người bỗng nhiên cứng lại, thoáng chốc hai mắt sáng quắc làm cho người ta sợ hãi, gắt gao nhìn chăm chú chén trà trong tay.

Đó là một chén trà nguội, bởi vì hôm nay thời tiết đột nhiên trở lạnh, trên mặt trà không ngờ đã kết một lớp băng nổi mỏng manh!

Băng nổi! Kết băng!!

Sắc mặt Thi Lang bỗng chốc trở nên trắng bệt, y nghĩ tới thời tiết ác liệt của Sơn Đông, trời lạnh như thế này, nếu chẳng may kênh đào kết băng thì làm sao bây giờ? Một khi kênh đào kết băng, chiến thuyền Thủy sư của y lọt vào giữa tầng băng sẽ khó có thể nhúc nhích, mà Kiến Nô thì có thể giẫm lên trên mặt băng trực tiếp hướng chiến thuyền Thủy sư của y phát động tấn công!

Liêu Thành, hành dinh của Đa Nhĩ Cổn.

Đa Đạc thở dài, nói:

- Ai cũng biết mấu chốt thắng bại của trận chiến này là Thủy sư Nam Minh, muốn nghĩ ra cách giải quyết hết Thủy sư quân Minh, nói dễ vậy sao?

- Đúng vậy a.

A Ba Thái phụ họa nói:

- Dũng sĩ Bát Kỳ của Đại Thanh chúng ta mặc dầu dũng mãnh thiện chiến, cũng không có khả năng xông pha xuống sông chém giết Thủy sư Nam Minh đâu?

- Ha hả.

Phạm Văn Trình mỉm cười nói:

- Hai vị Thân vương điện hạ, nếu nô tài có biện pháp làm cho dũng sĩ Bát Kỳ Đại Thanh có thể xông pha xuống sông chém giết Thủy sư Nam Minh thì sao? Các vị có lòng tin giải quyết hết được đối thủ hay không?

- Cái gì?

Đa Đạc và A Ba Thái đồng thời thất thanh nói:

- Ngươi có biện pháp làm cho các dũng sĩ Bát Kỳ có thể xông pha xuống sông?

- Chẳng qua là đùa một chút thôi mà.

Nét mặt Phạm Văn Trình hơi nghiêm lại, quay đầu nói với Đa Nhĩ Cổn:

- Chủ tử, nô tài không có cách nào khiến cho dũng sĩ Bát Kỳ có thể giẫm lên mặt sông phát động tiến công Thủy sư Nam Minh, nhưng ông trời có thể nha!

- Ông trời?

Đa Nhĩ Cổn ngưng thanh nói:

- Ngươi có ý tứ gì?

Phạm Văn Trình nói:

- Chủ tử, hiện tại khí trời bên ngoài đã rất lạnh rồi, với lại sẽ còn tiếp tục lạnh nữa, theo nô tài phỏng đoán, tối hôm nay mặt sông kênh đào sẽ kết băng, nếu thời tiết âm u lạnh lẽo như vậy kéo dài liên tục ba đến năm ngày, trên mặt sông kênh đào sẽ kết thành một lớp băng cứng dày vài tấc, đến lúc đó dũng sĩ Bát Kỳ của Đại Thanh chúng ta có thể giẫm trên băng cứng trực tiếp phát động tấn công Thủy sư Nam Minh!

- Đúng vậy, sao ta có thể quên được chứ.

Đa Nhĩ Cổn nghe vậy mừng rỡ nói:

- Một khi mặt sông kết băng, dũng sĩ Bát Kỳ của Đại Thanh chúng ta có thể đạp băng tiến công, một khi mất đi sự ngăn trở của nước sông, Thủy sư Nam Minh sẽ không chịu nổi một kích, huống chi chiến thuyền Thủy sư Nam Minh cũng sẽ bị vây khốn trong băng, bọn họ chính là muốn trốn cũng trốn không thoát rồi, ha ha ha.

- Thật tốt quá.

Đa Đạc cũng mừng rỡ nói:

- Chỉ cần giải quyết xong Thủy sư Nam Minh, cho dù thời tiết có trở nên ấm áp, băng trên kênh đào tan ra, Vương Phác bị vây ở chỗ này cũng thành cá trong chậu rồi, ha hả, chờ khi bắt giữ Vương Phác, bổn vương nhất định phải bầm thây hắn thành vạn đoạn, thay tiên đế và vô số dũng sĩ Bát Kỳ đã chết trong tay thằng chó này báo thù!

Tối hôm đó, “cơn gió đen giá lạnh” tại Liêu Thành càng lúc càng trở nên khốc liệt, nhiệt độ không khí cấp tốc giảm xuống, binh lính phụ trách gác đêm tại trạm canh gác rất nhanh đã bị đông cứng đến sưng mặt sưng mũi, tay chân tê dại, một đám hấp tấp từ trên lầu quan sát chạy xuống, bắt đầu chạy vòng quanh, hôm nay trời đông giá rét, nếu không động thân động cốt một chút chẳng mấy chốc thân thể sẽ bị đông cứng mất.

Trên mặt sông kênh đào cũng bắt đầu xuất hiện một lớp băng nổi mỏng manh.

Sáng ngày thứ hai, Đa Nhĩ Cổn trong sự vây quanh của đám người Đa Đạc, A Ba Thái, Phạm Văn Trình, Ninh Hoàn Ngã, Đông Dưỡng Tính trèo lên đầu tường Liêu Thành, đứng trên đầu thành nhìn lại, chỉ thấy mặt sông kênh đào đã hoàn toàn bị một tầng băng bao trùm.

- Lấy ra.

Đa Nhĩ Cổn duỗi tay ra, sớm đã có Qua Thập Cáp đem kính viễn vọng ống dài đưa tới.

Đa Nhĩ Cổn giơ lên kính viễn vọng một lỗ áp vào mắt, xuyên thấu qua lỗ kính nhìn lại, chỉ thấy ở ngoài mười dặm Thủy sư quân Minh đã hỗn loạn rối ren, toàn bộ hơn mười chiến thuyền Thủy sư đã bị vây trên mặt sông kênh đào, binh sĩ quân Minh trên thuyền đang cầm thủ mâu, sào trúc trong tay đâm lung tung xuống mặt băng, còn có binh lính cầm mảnh vải bốc cháy này nọ ném lên mặt sông, ý đồ dùng chút lửa như vậy làm tan chảy mặt băng, để cho chiến thuyền Thủy sư một lần nữa vận khởi.

- Ha ha.

Đa Nhĩ Cổn không kìm nổi phát ra hai tiếng cười to thích ý:

- Trời giúp Đại Thanh, Thủy sư quân Minh xong đời rồi!

Đứng ở phía sau Đa Nhĩ Cổn Phạm Văn Trình cười nịnh nói:

- Sáng sớm hôm nay nô tài đã đi xem xét qua, tầng băng ven bờ sông đã dày được chừng nửa tấc, chỉ cần 'cơn gió đen giá lạnh' này kéo dài liên tục hai ngày nữa, độ dày của tầng băng nhất định sẽ vượt qua ba tấc, độ dày của tầng băng giữa sông cũng sẽ vượt qua một tấc, đủ để mấy vạn đại quân từ trên mặt băng phát động tấn công!

Đa Đạc đứng bên cạnh đồng dạng cầm trong tay kính viễn vọng một lỗ áp mắt vào xem xét tình hình nói:

- Vị trí Thủy sư quân Minh bị nhốt không sai biệt lắm ở giữa kênh đào, đoạn kênh này tương đối rộng, cự ly từ hai bên tiến công xấp xỉ nhau, trên dưới bảy mươi trượng (210m), chẳng qua bờ trái giáp với đại doanh của Vương Phác, bất lợi cho quân ta tiến công.

- Ừ.

A Ba Thái gật đầu nói:

- Phải từ phía bên phải phát động tiến công chiến thuyền Thủy sư quân Minh , cứ như vậy, Hỏa thương đội trong đại doanh của Vương Phác sẽ ngắn tay chẳng với tới trời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thủy sư của hắn bị chúng ta hủy diệt!

- Không.

Đa Nhĩ Cổn bỗng nhiên lắc đầu, ngưng giọng nói:

- Không phải vạn bất dĩ, không cần phá hủy mấy chục chiến thuyền Thủy sư này, cả Thủy sư quân Minh trên thuyền cũng vậy, tốt nhất có thể khiến bọn hắn đầu hàng! Từ sau khi Tam Thuận Vương oan khuất mà chết, Thủy sư của Đại Thanh chúng ta chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, phải nghĩ biện pháp xây dựng lại, đội Thủy sư này của quân Minh chính là nền tảng để chúng ta gây dựng lại Thủy sư của Đại Thanh!

”Thiết án” của Tam Thuận Vương đã được Đa Nhĩ Cổn lật lại, chính là nhờ vào “Thiết án” của Tam Thuận Vương, Đa Nhĩ Cổn mới có thể kéo chủ tọa Nhiếp Chính Vương Tể Nhĩ Cáp Lãng xuống ngựa, từ nay về sau trở thành thủ lĩnh nắm hết quyền hành.

Vận khí của Kiến Nô không tệ.

”Cơn gió đen giá lạnh” này đã giằng co ước chừng bốn ngày, trong đó còn có nửa ngày trời đổ tuyết, bên trên tầng băng lại phủ thêm một lớp tuyết đọng, có lớp tuyết đọng này, Kiến Nô không cần buộc thêm rơm rạ dưới giày rồi, có thể trực tiếp giẫm lên lớp tuyết đọng bao phủ tầng băng phát động tấn công chiến thuyền Thủy sư quân Minh bị vây ở trung ương kênh đào.

Thủy sư quân Minh trên chiến thuyền tự nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, đang điên cuồng dùng trường mâu và sào trúc đâm vào tầng băng trên mặt sông, còn có thật nhiều binh lính nhảy xuống mặt sông, lấy đao chém, lấy chùy đập, nhưng tất cả nỗ lực của bọn họ đều là phí công, lực lượng của con người khi đối mặt với thiên nhiên thật là nhỏ bé làm sao.

Các tướng sĩ Thủy sư vất vả lắm mới có thể phá vỡ một cái hố trên tầng băng kiên cố, không đợi bọn họ mở rộng, nước sông trào ra đã một lần nữa ngưng kết thành băng nổi, bằng thời gian bọn họ còn chưa kịp rặn tiểu, lớp băng nổi sền sệt như cháo đã kết thành tầng băng kiên cố, mà so với trước đây càng dày, càng rắn chắc!

Trông thấy Thủy sư quân Minh mệt mỏi như lũ chó nhưng đều tốn công vô ích, du kỵ binh Kiến Nô tới lui tuần tra hai bên bờ sông không kiêng nể gì nhích lại gần, ngồi trên lưng ngựa phát ra từng đợt cười nhạo đắc ý, đáp lễ bọn họ là một hàng hỏa lực đồng loạt dày đặc, hai gã du kỵ binh bị giết chết tại chỗ, người đổ xuống ngựa.

Các du kỵ binh còn lại khẩn trương phóng ngựa tháo chạy, cách bờ sông thật xa.

Tựa hồ ngửi thấy hơi thở nguy hiểm trong không khí, tướng sĩ quân Minh bắt đầu điên cuồng đập băng, Trung Ương Quân trong đại doanh cũng ra tay hỗ trợ Thủy sư, bó bó cỏ khô được vận chuyển đến trên mặt sông để dẫn cháy, ý đồ làm tan chảy tầng băng kiên cố, nhưng một chút nhiệt lượng này đối với tầng băng mênh mông thật sự mà nói là quá nhỏ nhoi.

Đến khi từ cánh đồng bên bờ phải kênh đào vang lên tiếng tù và sừng trâu hiệu lệnh trầm thấp, Thủy sư quân Minh rốt cục từ bỏ giãy giụa vô nghĩa, tất cả đều tránh về trên thuyền, hiện tại thứ duy nhất bọn họ có thể dựa vào chính là năm mươi chiến thuyền Thủy sư này, Trung Ương Quân tiến đến trợ giúp cũng ảo não trốn về đại doanh.

- Ô...

- Ô...

- Ô...

- Thùng thùng thùng...

Một hồi tiếng sừng trâu lệnh văng vẳng trầm thấp, ngay sau đó là tiếng trống trận kịch liệt vang lên làm người ta hít thở không thông, nương theo từng trận từng trận tiếng giống trống khuấy động, nhiều đội Bát Kỳ binh của Kiến Nô từ cánh đồng bát ngát bên bờ phải kênh đào xông ra, tựa như một cơn hồng thủy mãnh liệt ập tới rồi lại chậm rãi, hướng về mặt sông kênh đào rộng rãi nghiền ép tới.

Cơ hồ là đồng thời, trên cánh đồng bát ngát bên bờ trái kênh đào cũng xuất hiện càng nhiều Kiến Nô hơn.

Hai cỗ đội hình Kiến Nô khổng lồ, đội ngũ nghiêm khắc, các màu cờ xí như muốn che lấp cả bầu trời, sừng sững như một rừng trường mâu cùng một mảnh khôi giáp kéo dài không dứt dưới vầng thái dương phản xạ ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lẽo khiến người run sợ, kéo dài từ trước mắt cho đến cuối tầm mắt, thời gian phảng phất ngưng trệ, vô tận sát khí từ trong không khí tràn lan khắp nơi tàn sát bừa bãi.

Liên tiếp không ngừng từng hồi kèn lệnh và trống trận sục sôi vang vọng thiên địa, một mảnh sáng chói lạnh lẽo kéo dài tới cuối tầm mắt đang hướng về đại doanh quân Minh và năm mươi chiến thuyền Thủy sư đáng thương tại trung ương kênh đào chậm rãi nghiền ép tới.

- Ô...

Tiếng kèn lệnh liên tiếp không ngừng vừa biến chuyển trầm thấp, tiếng trống trận kịch liệt liền đột ngột ngừng lại.

Đang lúc đại quân Kiến Nô nghiền ép lên trước thì vô số Tá lĩnh, Tham lĩnh quát ra lệnh xuống cho đại quân đình chỉ bước tiến, sau đó điều khiển bộ hạ bày trận theo các màu cờ xí đâu vào đấy, cờ xí vàng óng ánh một màu chính là Chính Hoàng Kỳ, cờ xí màu vàng có viền đỏ chính là Tương Hoàng Kỳ, một mảnh đỏ thẫm chính là Chính Hồng Kỳ, có viền tối chính là Tương Hồng Kỳ...

- Tiến lên...

- Thùng... Thùng thùng... Thùng thùng thùng... Thùng thùng thùng thùng!

Gian nan bày trận xong, tiếng kèn trầm thấp một lần nữa biến chuyển trở nên cao vút, trống trận sục sôi chợt nối đuôi vang lên, đồng thời từng chút từng chút càng dồn dập, từng chút từng chút càng dữ dội, đến cuối cùng tựa như những hạt mưa dồn dập, bùm bùm nện xuống cả vùng đất khô ráo, vô số bụi bậm văng lên tung tóe...

- Giết...

- Ép lên phía tây...

Hai ngàn Bát Kỳ Hán quân và hai ngàn Bát Kỳ Triều Tiên tiên phong bắt đầu tách khỏi đại quân Kiến Nô theo bờ phải kênh đào, gào thét hướng tới năm mươi chiến thuyền Thủy sư tại trung ương kênh đào bất ngờ tập kích, xông lên trước nhất chính là hai hàng lỗ thuẫn binh, trên vai mỗi người đều khiêng một cái lỗ thuẫn cực lớn, theo sát phía sau lỗ thuẫn binh đều là cung tiễn thủ.

Những lỗ thuẫn này dày chừng ba tấc, mặt ngoài còn được bao phủ bởi một tầng sắt tây và ba lớp da trâu, Hỏa thương của quân Minh có thể dễ dàng xuyên thủng da lợn rừng trên người Kiến Nô, lại không có khả năng xuyên thủng lỗ thuẫn kiên cố như thế, chẳng qua chiến thuật của Kiến Nô đã quá rõ ràng, chính là muốn lợi dụng những lỗ thuẫn này để ngăn cản Hỏa thương của quân Minh, sau đó sử dụng cung tiễn sát thương tướng sĩ Thủy sư trên chiến thuyền quân Minh.

Tầm bắn của Hỏa thương quân Minh tuy rằng vượt trội hơn cung tiễn Kiến Nô, nhưng Hỏa thương chỉ có thể bắn thẳng tắp, nếu không có biện pháp xuyên thấu lỗ thuẫn kiên cố sẽ không có cách nào tạo thành sát thương cho cung tiễn thủ núp sau lỗ thuẫn, mà cung tiễn thủ núp sau lỗ thuẫn lại có thể bắn tên lên trời sát thương tướng sĩ Thủy sư trên chiến thuyền quân Minh.

Tại trung tâm đại doanh Trung Ương Quân có một tòa đài đất cao hơn hai trượng, tòa đài đất này vốn đã có ngay từ đầu, sau lại được Vương Phác gia cố làm cho nó càng cao thêm, bây giờ nhìn lên đã như một tòa thành loại nhỏ thấp bé, trên đài đất chất đầy đồ vật này nọ, mặt trên đều được che phủ bằng vải dầu, không biết bên dưới là đồ vật gì?

Vương Phác cùng với Lý Thành Đống và Tổng binh bảy trấn, Liễu Như Thị, Liễu Khinh Yên, Lã Lục, Nộn Nương còn có hơn mười thân binh vây quanh đi lên đài đất, đại chiến sắp tới, Vương Phác cũng không đoái hoài tới việc tránh hiềm nghi gì nữa, trực tiếp mang theo Liễu Như Thị cùng Liễu Như Yên lộ diện lên đài, chẳng qua hai nàng cũng như Nộn Nương đều mặc vào quân trang.

Quân trang Liễu Khinh Yên, Liễu Như Thị cùng với Nộn Nương mặc có chút tương tự quân phục cổ bẻ kiểu nữ thời cận đại, quân trang của Trung Ương Quân là màu lam, lễ phục Tổng đốc của Vương Phác cũng là màu lam, tuy nhiên quân trang của các nàng là màu lục, đội trên đầu cũng không phải là mũ kê-pi, mà có chút giống mũ nồi.

Quân trang màu lục được cắt may khéo léo giống như được đặc biệt làm ra theo số đo của ba nàng, phác họa lên đường cong mềm mại lả lướt chạm nổi hết sức tinh tế, trong tư thế oai hùng hiên ngang lộ ra vô tận kiều mỵ, quân phục màu xanh biếc càng làm nổi bật làn da trắng nõn của các nàng, Lý Thành Đống, Bản Bản Thâm và Tổng binh bảy trấn khi nào thì gặp qua mỹ nhân như vậy, ánh mắt một đám đều thẳng tắp.

Chẳng qua thèm thuồng thì thèm thuồng, bọn họ cũng biết ba người phụ nữ này đều là Vương Phác độc chiếm, con mẹ nó có thằng nào bại não dám động đến?

Bờ phải kênh đào.

Hai ngàn Bát Kỳ Hán quân và hai ngàn Bát Kỳ Triều Tiên tập kích lên trước đã lao ra bờ sông, giẫm lên tầng băng.

Nhiều đội tướng sĩ Thủy sư đứng thẳng tắp trên mạn phải của năm mươi chiến thuyền, cùng với từng đợt tiếng nổ, từng hàng hỏa lực đồng loạt đánh tới, lỗ thuẫn binh của Kiến Nô xông lên trước nhất lập tức ngã xuống hơn trăm người, cự ly bắn vẫn còn có chút xa, tỉ suất trúng đích của Hỏa thương Đại Đồng quá thấp.

Lỗ thuẫn binh Kiến Nô theo ở phía sau lập tức bắt đầu bổ khuyết.

Từng mặt lỗ thuẫn được dựng lên, rất nhanh tại trên mặt băng trước sau kết thành ba bức tường thuẫn, dưới sự thôi thúc của lỗ thuẫn binh đi phía trước chậm rãi di động, tướng sĩ Thủy sư trên thuyền quân Minh lại đánh tới mấy hàng hỏa lực đồng loạt, đánh cho lỗ thuẫn của Kiến Nô keng keng rung động, cung tiễn thủ Kiến Nô nối gót theo sau khẩn trương khom người xuống, thật cẩn thận theo sau bức tường thuẫn di động phía trước.

Bờ sông cách chiến thuyền Thủy sư ở giữa sông có bảy mươi trượng, khoảng cách này đã vượt ra khỏi tầm bắn của cung tiễn Kiến Nô, tầm bắn của cung tiễn Kiến Nô tối đa chỉ có năm mươi trượng, đó là nguyên cớ nhóm cung tiễn thủ Kiến Nô phải dọc theo mặt sông tiến lên phía trước ít nhất hai mươi trượng, thì mũi tên mới có thể bắn tới chiến thuyền quân Minh ở giữa sông.

- Rầm rầm rầm...

Cùng với tiếng nổ ầm vang kịch liệt, đại địa bỗng nhiên bắt đầu rung động, bốn chiến thuyền ở phía ngoài cùng nổ súng.

Hơn bốn mươi khẩu Phật Lang cơ pháo đồng thời nổ súng, đoàn đoàn hồng quang tựa như trăm đóa hoa nở rộ bung nở thành pháo hoa khổng lồ, chói lọi không gì sánh được, trong khoảng cách không đến trăm trượng, lực sát thương của Phật Lang cơ pháo rất là đáng sợ.

Lỗ thuẫn kiên cố dày ba tấc thoáng chốc đã nổ tung thành mảnh vụn đầy trời, hơn bốn mươi khỏa thiết đạn nặng mấy chục cân sau khi liên tục xuyên thủng ba mặt tường thuẫn, lại dẫn theo tiếng rít thê lương đâm sầm vào giữa trận Kiến Nô dày đặc, tựa như hơn bốn mươi đạo huyết cày tại trong trận Kiến Nô cày ra hơn bốn mươi con đường máu.

Bức tường lỗ thuẫn hoàn chỉnh của Kiến Nô trong thoáng chốc liền trở thành một đống mảnh vụn tan tành, không thể tiếp tục che chắn cho quân Kiến Nô phía sau.

Trung đội chen chúc tranh nhau nối gót mà tới, bỗng chốc mất đi sự bảo hộ của lỗ thuẫn quân Kiến Nô từng hàng từng hàng liền ngã xuống, mắt thấy đồng bạn bên cạnh liên tiếp ngã xuống, số Kiến Nô còn lại hoàn toàn mất đi dũng khí tiếp tục tiến lên, chỉ hận cha mẹ sinh ra mình chỉ có hai cái chân, đều ném đi lỗ thuẫn nặng nề chạy trối chết.

Ở trên bờ đôn đốc trận chiến Đa Đạc tức giận đến sắc mặt xanh mét, giơ cao cánh tay phải hung hăng chém xuống.

Mưa tên ngập trời từ mặt sau đại trận Kiến Nô vút qua khoảng không bay vọt lên, tựa như vô tận châu chấu bay, hầu như che lấp cả vầng thái dương trên bầu trời, hai ngàn Bát Kỳ Hán quân và Triều Tiên thật vất vả lắm mới chạy thoát được về bờ trong nháy mắt toàn bộ bị bắn thành nhím, đối với đội quân tay sai, Kiến Nô Dã Trư Bì chưa bao giờ quý trọng sinh mạng của bọn họ.

Nhìn thi thể Bát Kỳ Hán quân và Triều Tiên ngã chết đầy đất bên bờ, Đa Đạc hài lòng gật đầu, cánh tay phải vung lên trước, lại có hai đội hình Bát Kỳ Hán quân và Bát Kỳ Triều Tiên sát cánh nhau reo hò tập kích tới, lần này Kiến Nô xuất kích chừng vạn người, ngoại trừ năm ngàn Bát Kỳ Triều Tiên, còn có năm ngàn Bát Kỳ tinh binh thuộc Tương Lam Kỳ!

Năm ngàn Bát Kỳ Triều Tiên dùng hơn hai ngàn năm trăm khối lỗ thuẫn khổng lồ trước sau dựng thành mười bức tường thuẫn kiên cố, che chở cho năm ngàn danh cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ phía sau ép tới chiến thuyền quân Minh tại trung tâm kênh đào.

- Rầm rầm rầm...

Cùng với một trận tiếng nổ ran vang dội đất rung núi chuyển, Phật Lang cơ pháo trên chiến thuyền quân Minh đều nổ súng, lại là hơn mười khỏa thiết đạn đặc ruột nóng rực như một mũi nhọn đâm thẳng vào trong mặt trận Kiến Nô, lần nữa cày ra hơn mười con đường máu, tuy nhiên lúc này đây Kiến Nô cũng không tan vỡ, hơn hai ngàn cỗ thi thể vẫn còn nằm trên bãi sông sau lưng, Kiến Nô lần này xuất chiến không còn dám dễ dàng thối lui.

Tiến lên trước có lẽ sẽ chết trận, lui về sau lại chắc chắn chết không thể nghi ngờ, so sánh hai cái với nhau, cũng chỉ có thể kiên trì xông lên phía trước thôi.

Trong tiếng hô quát đến khản cả giọng của Tá lĩnh và Tham lĩnh Kiến Nô, Kiến Nô ở hàng sau cấp tốc dồn lên bổ khuyết cho hàng trước, hơn bốn mươi khe hở bị cày mở rất nhanh đã được bổ sung, hàng loạt hỏa lực Thủy sư quân Minh đánh tới đâm vào bức tường thuẫn kiên cố, lại là một trận bụp bụp rung động, nhưng đến một cọng lông của Kiến Nô cũng không hề bị thương tổn.

- Rầm rầm rầm...

Lại là một trận nổ đùng đoàng vang dội đất rung núi chuyển, đạn pháo của Phật Lang cơ pháo lần thứ hai đánh tới, bức tường thuẫn dày đặc của Kiến Nô lần nữa bị cày ra hơn mười chỗ hổng, thiết đạn nóng rực gào thét quét qua, thân thể đứt chân cụt tay nằm lăn đầy đất, lại mang đi trên trăm sinh mạng tươi sống, nhưng chỗ hổng bị cày mở rất nhanh đã được lấp lại.

Chờ Phật Lang cơ pháo đánh xong vòng đạn pháo thứ ba, Kiến Nô rốt cục đã đi hết được hành trình tử vong dài hơn hai mươi trượng này, Kiến Nô tránh sau bức tường thuẫn rốt cục có thể dùng cung tiễn đánh trả rồi, cùng với âm thanh dây cung rung động liên tiếp không ngừng, một đợt sóng mưa tên như châu chấu vút qua khoảng không bay vọt lên cao, mang theo tiếng rít gào thét hướng đến chiến thuyền quân Minh ở giữa sông hợp lại hung hăng rơi xuống.

Tướng sĩ quân Minh phòng thủ trên boong thuyền tan tác ngã xuống, mưa tên dày đặc gần như đem boong tàu chiến thuyền bắn thành con nhím, tướng sĩ quân Minh may mắn còn sống hoảng sợ thối lui về trong khoang thuyền.

Kiến Nô chính là đang chờ đợi thời khắc này!

Đa Đạc giơ cao hai tay, hướng tới trước dùng sức chém ra, lại có hơn năm ngàn Bát Kỳ Triều Tiên và hơn năm ngàn Bát Kỳ Hán quân đồng thời xuất trận, cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ từ hai cánh trái phải vòng qua giương cung bắn tên, hướng về phía hơn năm mươi chiến thuyền Thủy sư quân Minh tại trung tâm kênh đào mãnh liệt bổ tới, khóe miệng lạnh như băng của Đa Đạc nhếch lên một nụ cười dữ tợn.

Chỉ cần dùng cung tiễn thủ khống chế Hỏa thương đội trên chiến thuyền Thủy sư quân Minh, trận chiến này sẽ không phải lo lắng nữa!

Đại pháo của chiến thuyền Thủy sư quân Minh tuy rằng lợi hại, nhưng tần suất bắn ra quá chậm, khoảng cách bảy mươi trượng, không đến thời gian uống cạn một chun trà đã có thể xông tới, thời gian ngắn như thế, Thủy sư quân Minh đỡ đòn uy hiếp của cung tiễn thủ có thể bắn ra mấy phát đạn pháo? Có năng lực tạo thành sát thương bao lớn với quân Bát Kỳ đây?

Bát Kỳ Hán quân và Bát Kỳ Triều Tiên tuy rằng sức chiến đấu không mạnh, nhưng hơn một vạn người đối phó với không tới năm ngàn Thủy sư trên thuyền, hẳn là dư dả rồi!

Quân Minh trên chiến thuyền Thủy sư dường như đã bị cung tiễn Kiến Nô bắn đến bối rối, đường bắn của Phật Lang cơ pháo rõ ràng đã trở nên hỗn độn, cái trúng cái không gây cho Kiến Nô thương vong rất có hạn, theo tiếng quát của các tướng lĩnh, ba ngàn lỗ thuẫn binh còn dư lại và hơn bốn ngàn cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ cũng ép lên phía trước, tiến hành cung tiễn áp chế cự ly gần.

Năm ngàn Bát Kỳ Hán quân và năm ngàn Bát Kỳ Triều Tiên lách qua hai cánh đi lên rất nhanh liền ép tới gần trong vòng hai mươi trượng, một chút công phu trong chốc lát nữa thôi, bọn họ liền có thể vọt lên trên chiến thuyền Thủy sư quân Minh tiến hành thịt bác chiến, Đa Đạc thở phào một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười thoải mái, tiến trình chiến tranh thuận lợi đến không ngờ, gã không nghĩ tới dễ dàng như vậy liền giải quyết xong chiến thuyền Thủy sư quân Minh.

Tuy nhiên rất nhanh, nụ cười trên mặt Đa Đạc liền đọng lại!

Phía bên phải sườn mạn chiến thuyền Thủy sư quân Minh không hề có dấu hiệu nào xuất hiện cao thấp hai hàng lỗ bắn chi chít, từng dãy Hỏa thương từ lỗ bắn đưa ra ngoài, một trận gió mát thổi qua làm Đa Đạc rùng mình một cái, khẩn cấp giơ lên kính viễn vọng một lỗ áp mắt vào cẩn thận quan sát, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên trắng bệch!

Trước mắt Đa Đạc tối sầm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Thủy sư quân Minh chết tiệt quả thật giảo hoạt! Những tên Nam Minh mọi rợ chết tiệt này lại nghĩ ra cách đục lỗ bên mạn thuyền, sau đó trốn ở trong khoang thuyền chỉa súng ra bên ngoài bắn!? Trời ạ, Hỏa thương đội của quân Minh có boong tàu che chở, cung tiễn áp chế còn có tác dụng gì?

- Rầm rầm rầm...

- Rầm rầm rầm...

- Rầm rầm rầm...

Một loạt tiếp một loạt tiếng súng dày đặc vang lên, Kiến Nô đang vui sướng tiến lên phía trước liền tựa như cỏ dại bị gió thổi đổ tan tác ngã lăn xuống, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng than khóc, tiếng mắng chửi, tiếng quát tháo thoáng chốc đan xen vào nhau, cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ ở giữa có lỗ thuẫn bảo hộ, hai cánh Bát Kỳ Hán quân và Bát Kỳ Triều Tiên xông tới lại không có phúc khí này, “da lợn rừng” trên người bọn họ căn bản một chút hữu dụng cũng không có.

Tàn sát, xác thực chính là tàn sát trắng trợn!

Năm ngàn Bát Kỳ Hán quân và năm ngàn Bát Kỳ Triều Tiên bị Hỏa thương đội của quân Minh bắn hạ luân phiên tan tác ngã xuống, khoảng cách hai mươi trượng quá gần, huống chi đội ngũ Kiến Nô quá dày đặc, Hỏa thương thủ của quân Minh căn bản không cần nhắm, tùy tiện hướng phía trước bắn một phát nhất định có thể đánh chết hoặc đả thương ít nhất hai người Kiến Nô!

Bị hỏa lực đồng loạt dày đặc của quân Minh đánh cho tỉnh mộng quân Kiến Nô liền giống như nước thủy triều rút xuống, xông lên mặt sông có chừng một vạn người, có thể còn sống sót trốn về bờ sông cũng chỉ có không đến sáu ngàn người.

Thời điểm thắng lợi sắp tới tay lại lỡ mất, chênh lệch thật lớn khiến Đa Đạc tức giận đến lồng lộn, Đa Đạc leng keng rút ra loan đao, mũi đao rét buốt giương tới trước, khàn cả giọng rống to:

- Không được rút lui, tất cả không được rút lui, truyền lệnh, truyền lệnh xuống, tất cả Bát Kỳ Hán quân, Bát Kỳ Triều Tiên, tất cả hàng quân tiền Minh, hết thảy xuất kích...

Xung động là ma quỷ, Đa Đạc đã điên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.