A Tế Cách cười to như điên, nói với một Tham Lĩnh phía sau:
- Đa Minh A, ngươi mang ba Ngưu Lục này đánh hạ đám Nam Minh mọi rợ.
- Vâng!
Tham Lĩnh Đa Minh A vội vàng đồng ý, lĩnh mệnh đi.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích khi mới thành lập chế độ Bát Kỳ Kiến Nô, dùng ba trăm
người làm một Ngưu Lục, thiết lập Ngưu Lục Ngạch Chân, cũng gọi là Tá
lĩnh, năm Ngưu Lục làm một Giáp Lạt, thiết lập Giấp Lạt Ngạch Chân, cũng gọi là Tham Lĩnh, năm Giáp Lạt làm một Cố Sơn, cũng chính là Kỳ, thiết
lập Cố Sơn Ngạch Chân, còn gọi là Kỳ Chủ, cũng gọi là Đô Thống.
Sau khi Hoàng Thái Cực kế vị, xuất phát từ suy xét củng cố thế lực hoàng quyền vài lần tiến hành phân chia đối với nội bộ Kiến Nô, Bát Kỳ thuộc
Ngưu Lục cũng nhiều lần thay đổi, số lượng Ngưu Lục của ba Kỳ trên ngày
càng gia tăng, số lượng Ngưu Lục của ba Kỳ dưới ngày càng giảm bớt, nói
chung số lượng Ngưu Lục của từng Kỳ cũng không phải cố định không thay
đổi, nhưng Kỳ đinh của mỗi Ngưu Lục vẫn luôn cố định, vẫn là ba trăm
người.
Đa Minh A điểm ba Ngưu Lục đủ chín trăm trọng kỵ Kiến Nô tách ra từ đại
đội kỵ binh Kiến Nô, thẳng hướng về phía Râu Rậm, Măt Sẹo đang dẫn đầu
hai nghìn hỏa thương thủ, theo khoảng cách đến gần, Đa Minh A giơ cao mã đaođao thét một tiếng dài, phía sau chín trăm kỵ binh Kiến Nô lập tức
lấy Ngưu Lục làm đơn vị xếp thành một hàng, ba Ngưu Lục tạo thành trận
hình xung phong ba hàng trước sau.
Đa Minh A lại chỉ mã đaođao trong tay về phía trước, chín trăm kỵ binh
Kiến Nô nhất thời giống quỷ gào thét lên, bắt đầu giục ngựa tăng tốc
xung phong, chỉ thấy đầu ngựa di chuyển, gót sắt bốc lên, bụi mù cuồn
cuộn nổi lên, xông thẳng lên trời, tuy rằng chỉ có chín trăm kỵ binh,
nhưng thanh thế lại đủ để cho tuyệt đại đa số tân binh kinh hãi lạnh
mình.
Hai Hoả thương đội ra khỏi thành có một nửa là tân binh, nhìn thấy trận
thế của kỵ binh Kiến Nô như thế, những tân binh này chưa từng ra chiến
trường, thậm chí ngay cả máu cũng chưa từng nhìn thấy nhiều đến thế nên
ai cũng sợ đến mặt mũi trắng bệch ra, cả đám bắt đầu run lẩy bẩy, nếu
bên cạnh không có những lão binh điềm tĩnh tự nhiên chỉ sợ không đợi kỵ
binh Kiến Nô vọt đến trước mặt thì đã lập tức tan tác rồi.
- Dừng lại!
Râu Rậm ở tuốt đằng trước bỗng nhiên giơ yêu đao lên.
- Bày trận.
Mặt Sẹo theo sát phía sau Râu Rậm cũng rống to khan cả giọng:
- Bày trận ngay tại chỗ!
Hỏa thương đội đã được trải qua huấn luyện đội ngũ nghiêm khắc ở đại
doanh núi Lôi Công, từ một Bách Nhân Đội đến năm mươi Bách Nhân Đội,
binh lực khác nhau xếp trong đội ngũ tiến lên khác nhau, cũng không xếp
và đội xạ kích, đội xạ kích của hai ngàn hoả thương thủ được xếp mỗi
hàng năm trăm người, trước sau xếp thành bốn hàng.
Sự xuất hiện của đạn xác giấy khiến tốc độ bắn của nhóm hoả thương thủ
được đề cao, bốn đợt luân phiên bắn đủ để đảm bảo kéo dài hoả lực.
Mặt Sẹo ra lệnh một tiếng, hai mươi Bả tổng nhanh chóng mang theo Bách
nhân đội của mình, mỗi người vào vị trí riêng của mình. Không đến một
lát, hai ngàn hỏa thương thủ cũng đã bày xong đội ngũ xạ kích nghiêm
mật, những tân binh kia tuy rằng sợ hãi, nhưng thời gian dài huấn luyện
quân sự cũng đã phát huy tác dụng, đơn giản xếp theo đội không còn gây
nên lộn xộn nữa.
- Đội thứ nhất….
Râu Rậm chậm rãi xoay người giơ yêu đao, thần sắc lạnh lùng nhìn kỵ binh Kiến Nô phía trước, mãnh liệt quát:
- Chuẩn bị!
Mặt Sẹo, còn có năm Bả tổng ở hàng thứ nhất giơ yêu đao lên.
Năm trăm hỏa thương thủ đồng loạt mà giơ hỏa thương trong tay lên, họng
súng đen ngòm đã ngắm ngay kỵ binh Kiến Nô phía trước đang mãnh liệt mà
đến. Trước trận quân Minh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ
của tân binh vang lên, trong không khí tràn ngập áp lực làm người ta hít thở không thông.
- Nổ súng!
Yêu đao trong tay Râu Rậm bỗng nhiên hạ xuống. Lớn tiếng rống to.
- Nổ súng!
- Nổ súng!
- Nổ súng!
Mặt Sẹo và năm vị Bả tổng giơ lên yêu đao lên cao cũng đều hạ xuống, năm trăm hỏa thương đủ sớm đã bày trận địa sẵn sàng đón quân địch thoáng
chốc đè lên cò súng, rồi đột nhiên trước trận hiện lên một mảnh bạch
quang chói mắt, đó là ánh sáng do đá lửa va chạm vào khối sắt. Ngay sau
đó từng luồng khối đen dâng lên, đó là khói do dẫn thuốc thiêu đốt toát
ra.
- Rầm rầm rầm..
Ngay sau đó, hồng quang chói mắt từ năm trăm họng súng kíp phụt lên,
tiếng súng chợt vang thành một mảng đinh tai nhức óc, muốn chấn vỡ màng
nhĩ của quan binh quân Minh.
Kỵ binh Kiến Nô hàng thứ nhất đang hăng hái tiến lên phía trước thoáng
chốc người ngã ngựa đỗ, trong nháy mắt hơn năm mươi kỵ binh Kiến Nô vượt lên trước đã ngã xuống, ngã vào trong vũng máu, trận hình xung phong
vốn chỉnh tề cũng nỗi lên một trận hỗn loạn nho nhỏ. May mà hai hàng kỵ
binh Kiến Nô tiếp theo kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu, đều tung ngựa phóng
qua, kỵ binh Kiến Nô mới không bị bắn trúng ngã xuống.
- Đội thứ hai…
Râu Rậm giơ yêu đao lên, thần sắc lạnh lùng hét lớn:
- Chuẩn bị!
Mặt Sẹo cũng giơ yêu đao lên, năm vị Bản tổng đội thứ hai đứng phía
trước vung yêu đao lên, năm trăm hỏa thương thủ của đội thứ hai bước
chân đã chỉnh tề tiến lên, hỏa thương thủ đội thứ nhất đã bắn xong thì
tản ra hai bên, sau đó lui về trận hình phía sau bắt đầu khẩn trương lắp đạn dược.
Không đến ba giây, năm trăm hỏa thương thủ của đội thứ hai đã chuẩn bị xong.
- Nổ súng!
Râu Rậm hung hăng giơ yêu đao lên lại hạ xuống, Mặt Sẹo và năm vị Bả
tổng cũng vung yêu đao lên theo, rống to khan cả giọng, năm trăm tên hỏa thương thủ của đội thứ hai nhanh chóng đè lên cò súng, sau đó nhanh
chóng tản ra hai bên, tiếp theo hỏa thương thủ của đội thứ ba nhanh
chóng tiến lên trước.
- Rầm rầm rầm…
- Rầm rầm rầm…
Bạch quang chói mắt, khói thuốc súng bay vút lên không ngừng nở rộ theo
từng tiếng nổ đinh tai nhức óc trước trận quân Minh. Ước chừng bốn lượt
bắn qua đi, một nửa kỵ binh Kiến Nô rốt cuộc đã xông qua lộ trình tử
vong, cách hỏa thương thủ quân Minh đã không tới tám mươi bước, nhưng
lúc này, ba Ngưu Lục chín trăm kỵ binh Kiến Nô đã tử thương gần nữa, chỉ còn lại không tới năm trăm kỵ.
Tham Lĩnh Kiến Nô Đa Minh A trơ mắt nhìn đám kỵ binh Kiến Nô bên người
không ngừng ngã xuống, kỵ binh Kiến Nô ở phía sau gã trở nên ngày càng
ít, phẫn nộ tựa như có lửa thiêu đốt hừng hực trong lồng ngực gã, ánh
mắt của gã rất nhanh bị đốt đỏ, đám chết tiệt Nam Minh mọi rợ, từ khi
nào thì trở nên lợi hại như vậy?
Trong ấn tượng của Đa Minh A, Hỏa Khí Doanh của Nam Minh mọi rợ trước
khi Bát Kỳ kỵ binh vọt tới bình thường chưa bắn đã hỗn loạn, sau đó nhất định phải ném hỏa khí xuống lấy vũ khí lạnh tác chiến. Nhưng đám Nam
Minh mọi rợ trước mắt này và đám Nam Minh mọi rợ trong trí nhớ của gã
hoàn toàn khác nhau. Bọn họ hết đội này đến đội khác bắn liên tiếp,
dường như vĩnh viễn không có điểm dừng lại.
- Giết!
Đa Minh A dùng sức quơ mã đao trong tay, ngửa mặt lên trời rống to khan
cả giọng, hận không thể trong nháy mắt xông qua khoảng cách tám mươi
bước, đột ngột xuất hiện trước trận quân Minh, khi đó, nên là kỵ binh
Bát Kỳ đại khai sát giới, tàn sát Nam Minh mọi rợ bốn phía..
- Giết!
- Ngao Hàaa!
- Ô oa!
Cuối cùng kỵ binh Kiến Nô còn lại không đến năm trăm kỵ mắt cũng đã đỏ
lên, một đám điên cuồng gào thét rống lên, vừa gào thét vừa giơ cao mã
đao trong tay, bọn họ đều chờ đợi, chờ đợi sớm có thể bước qua khoảng
cách tám mươi bước tử vong, sớm giết chết hết Nam Minh mọi rợ trước mặt.
- Rẩm rầm rầm…
Lại một hàng viên đạn dày đặc bắn tới, trăm tên kỵ binh Kiến Nô trên
lưng ngựa đổ xuống đều kêu thảm thiết, Tham Lĩnh Kiến Nô Đa Minh A cũng
bị hai viên đạn chì nóng rực bắn thủng trong ngực, thân hình to lớn trên lưng ngựa kịch liệt rung động hai cái, sau đó chậm rãi ngã xuống dưới
ngựa, sau khi nằm xuống chỉ co giật mình hai cái rồi nằm im.
Ba lượt hỏa lực vừa đồng loạt bắn xong, rốt cục kỵ binh Kiến Nô cuối
cùng đã xông qua khoảng cách tử vong vọt tới trước trận quân Minh, Nhưng lúc này chín trăm thiết kỵ chỉ còn lại có hai kỵ, không đợi hỏa thương
thủ quân Minh vây quanh, Râu Rậm và Mặt Sẹo dẫn đầu giơ tay chém xuống,
chém hai kỵ Kiến Nô ngã xuống ngựa.
- Tất cả nghe cho kỹ đây!
Nhóm Hỏa thương thủ vừa mới đạt được thắng lợi chưa kịp thở lấy hơi, Râu Rậm cũng đã giơ yêu đao mà rống to khan cả giọng:
- Dùng trận hình công kích, tiến lên!
- Tiến lên!
- Tiếp tục tiến lên!
Mặt Sẹo và hai mươi vị Bả tổng đứng lên đi theo, đám lão binh thần sắc
lạnh lùng, nhóm thân binh nhanh chóng mỗi người đều vào vị trí riêng,
sau đó dưới sự hô quát của Bả tổng các đội nện bước chỉnh tề cuồn cuộn
tiến về phía trước, mỗi khi bước về phía trước một bước đều hô to một
tiếng:
- Giết Nô!
- Giết Nô!
- Giết Nô!
- Giết Nô!
Thời gian không đến một lát, tiếng hô hào đã vang vọng toàn bộ chiến trường.
Trung quân Lưu tặc, A Tế Cách đang quần đấu với Hồng Nương Tử rồi.
A Tế Cách có thể lực hơn người, Hồng Nương Tử võ nghệ cao cường, hai
người ác đấu đến mười mấy hiệp bất phân thắng bại. A Tế Cách giết lên,
một đao chém ngang bức lui Hồng Nương Tử. Chợt ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Khà khà, nàng này rất thú vị, cưỡi lên khẳng định rất thích, bố thích, ồ ha ha…
- Cẩu tặc muốn chết!
Hồng Nương Tử giận đến mày liễu dựng hết, mắt hạnh trợn lên, tay vẫy lên, quát:
- Xem tiêu!
- Vù!
A Tế Cách nghe tiếng gió rít lập tức co rút đầu tránh, chỉ cảm thấy trán lạnh băng.
Y giơ tay ra sờ sờ, “kim tiền thủ vĩ” của y đã bị Hồng Nương Tử cắt đứt
tận gốc. hóa ra thời điểm A Tế Cách co rút đầu, “kim tiền thủ vĩ” liền
hướng nhếch lên, vừa lúc trúng tiêu, A Tế Cách không thấy đuôi chuột
liền giận tím mặt nói:
- Nữ nhân đáng giận, dám cắt đuôi “Thử vĩ” của lão, bố không tha cho ngươi!
- Lão nương chả lẽ lại sợ ngươi!?
A Tế Cách vung đao thẳng về phía Hồng Nương Tử, Hồng Nương Tử cũng giục
ngựa nghênh đón, hai người lại quần đấu. Ngay tại thời điểm A Tế Cách
một lòng muốn bắt giữ Hồng Nương Tử, bỗng nhiên phía sau truyền đến
tiếng nói của Chính Bạch Kỳ Tham Lĩnh Phí Dương Cổ:
- Quận Vương điện hạ, không xong, việc lớn không tốt rồi!
- Phí Dương Cổ, xảy ra chuyện gì?
A Tế Cách một đao đỡ trường kiếm của Hồng Nương Tử, quay đầu lại hỏi một câu.
Hồng Nương Tử chờ đúng thời cơ đâm thẳng vào cổ họng A Tế Cách. A Tế
Cách bỗng nghe sau gáy có tiếng gió, liền vặn người né tránh nhưng lại
không hoàn toàn tránh thoát, vẫn bị một kiếm của Hồng Nương Tử lột bỏ
nữa tai phải. Trong khoảnh khắc máy chảy như rót, A Tế Cách giơ tay che
má phải, giục ngựa xoay người chạy đi.
Hồng Nương Tử e sợ cho Lý Nham có chuyện gì, cũng không dám đuổi giết, chỉ có thể mặc cho A Tế Cách giục ngựa chạy trốn.
A Tế Cách chạy hơn một trăm bước không hề quay đầu lại, một mực thối lui quay trở về giữa đại đội kỵ binh Kiến Nô mới ghìm ngựa quay đầu lại
hỏi:
- Phí Dương Cổ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gi?
Phí Dương Cổ khó khăn lắm mới đuổi kịp thở dốc nói:
- Quận Vương điện hạ, ba Ngưu Lục của Đa Minh A toàn quân bị tiêu diệt rồi!
- Ngươi nói cái gì?
A Tế Cách nghe vậy chấn động, thất thanh nói:
- Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không thể! Quân Minh ra khỏi
thành tối đa cũng là hai ngàn người, Đa Minh A ước chừng mang đến ba
Ngưu Lục chín trăm trọng kỵ, đánh không thắng đã là dị số, làm sao toàn
quân lại có thể bị Nam Minh mọi rợ tiêu diệt?
Phí Dương Cổ chỉ về bên trái, sầu thảm nói:
- Điện hạ, ngài xem.
A Tế Cách liền quay đầu lại nhìn lên, quả nhiên thấy đội quân Minh kia
đang hô lớn “ Giết Nô”, nện bước chỉnh tề, rõ ràng là một bộ dạng hoàn
hảo không tổn hao gì. Lúc này khoảng cách giữa quân Minh với đại đội kỵ
binh Kiến Nô đã rất gần, mà lúc này hài cốt trọng kỵ Kiến Nô của ba Ngưu Lục Đa Minh A đã chất đầy đất.
- Hí…
A Tế Cách không kìm nổi hít một hơi khí lạnh, thì thào:
- Tại sao có thể như vậy?
- Điện hạ!
Phí Dương Cổ thấp giọng nhắc nhở:
- Hỏa Khí Doanh của quân Minh rất nhanh sẽ cắt đứt đường lui của chúng ta rồi!
- A, ngươi nói cái gì?
A Tế Cách nghe vậy hơi sững sốt, hỏi:
- Đường lui? Cái gì đường lui?
Phí Dương Cổ chỉ một ngón tay về chiến trường ồn ào náo động. Nghiêm trang nói:
- Điện hạ, ngài xem, quân ta đã hoàn toàn xâm nhập bên trong quân Minh
rồi, hiện tại tiền phương và hai cánh trái phải đều là quân Minh, nếu
Hỏa Khí Doanh quân Minh chặn lỗ hổng phía sau quân ta ...quân ta hoàn
toàn rơi vào vòng vây của quân Minh rồi!
- Sợ cái gì?
A Tế Cách lạnh lùng nói:
- Chỉ là mấy vạn Nam Minh mọi rợ, muốn tấn công hàng tám ngàn dũng sĩ
Lưỡng Bạch Kỳ của chúng ta, sợ là bọn chúng không nuốt dễ như vậy đâu!
- Điện hạ. Dũng sĩ Lưỡng Bạch Kỳ chỉ còn hơn năm ngàn kỵ binh thôi!
Phí Dương Cổ vội la lên :
- Lúc bình thường, chúng ta đương nhiên không sợ mấy vạn Nam Minh mọi rợ này, nhưng hôm nay chúng ta vừa mới trải qua hơn trăm dặm hành quân
đường dài, vừa rồi lại huyết chiến cả ngày. Người tuy rằng chịu đựng
được, nhưng mã lực thì không thể chịu đựng được nữa rồi!
A Tế Cách không cho là đúng nói:
- Vậy thì thế nào?
Phí Dương Cổ nói:
- Quân Minh còn có Hỏa Khí Doanh, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy có thể tiêu diệt ba Ngưu Lục của Đa Minh A. Điện hạ, tình hình không
ổn, hay là khẩn trương rút lui đi.
- Nói bậy!
A Tế Cách giận dữ nói:
- Trong mắt bổn vương chưa có hai từ rút lui, chỉ có tiến công, tiến công, lại tiến công!
- Điện hạ.
Phí Dương Cổ buồn bã nói:
- Còn muốn tiến công à?
- Tiến công, đương nhiên muốn tiến công rồi!
A Tế Cách xé một tấm vải trên ống tay áo xuống, băng bó qua loa vết thương của mình, sau đó vung đao quát to:
- Truyền quân lệnh của bổn Vương, dũng sĩ Lưỡng Bạch Kỳ tiếp tục tiến về phía trước, tiến công tiến công lại tiến công, nhất định phải đánh tan
giết chết hết đám Nam Minh mọi rợ trước mặt này.
- Vâng!
Phí Dương Cổ bao gồm tất cả Tham Lĩnh, còn có Tá Lĩnh đồng thanh đồng ý.
Trung quân Lưu tặc
Đám người Lý Nham, Lý Hổ, Kinh Mậu Thành còn có Lý Huyền toàn bộ tận mắt nhìn thấy quan quân Hỏa Khí Doanh và trọng kỵ binh Kiến Nô giao chiến.
Bản thân Lý Nham căn bản cũng cho rằng quan quân Hỏa Khí Doanh cho dù
cuối cùng có thể thắng lợi cũng sẽ bị thương vong thê thảm và nghiêm
trọng. Nhưng kết quả sau cùng đều làm cho bọn họ thất kinh.
Quan quân Hỏa Khí Doanh chẳng những thắng, hơn nữa là toàn thắng. Bọn họ gần như không có thương vong, mà gần ngàn trọng kỵ Kiến Nô khởi xướng
đột kích lại bị diệt toàn quân rồi.
- Không thể tin nổi, thật không tin nổi!
Lý Huyền đầu hàng từ trong quan quân liên tục lắc đầu nói:
- Vương Phác này quả thực là một thiên tài, không ngờ hắn có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, khiến súng kíp của Hỏa Khí Doanh bắn liên tục không
ngừng, có chiến thuật này, ai còn có thể vượt qua được quân đội của Hỏa
Khí Doanh chứ?
- Đúng vậy.
Kinh Mậu Thành cũng nghiêm trang nói:
- Thật lợi hại, gần ngàn kỵ binh Kiến Nô khởi xướng đột kích, không ngờ
không có một con vật cưỡi nào còn sống vượt tới trước mặt quân đội Hỏa
Khí Doanh…Đây chính là kỵ binh nha, nếu bộ binh đột kích ngay chính
diện, vậy phải hy sinh biết bao nhiêu người mới có thể vượt tới trước
mặt quân đội Hỏa Khí Doanh?
Lý Huyền chợt nhớ tới trận chiến công thành đêm qua, không khỏi hoảng sợ nói:
- May mắn đêm qua đại soái có dự kiến trước, phái Lão Nha doanh của Kinh tướng quân lấy cung tiễn khống chế quan quân Hỏa Khí Doanh, bức bọn họ ở trong Ủng thành không ra được, bằng không, quân ta thật không biết phải chết bao nhiêu người nữa?
Chỉ có Lý Nham im lặng, tuy nhiên chiến thuật Hỏa Khí Doanh của quân
Minh cùng với lực sát thương kinh khủng đã khắc sâu ở trong đầu y. Lúc
này, trong đầu của Lý Nham đã có ý tưởng, một ngày kia y cũng muốn tổ
chức và thành lập nghĩa quân Hỏa Khí Doanh, đồng thời cũng chọn chiến
thuật Hỏa Khí Doanh của Vương Phác.
Tuy nhiên, hơn hết Lý Nham cũng có một nghi vấn, dưới tay Vương Phát đã
có Hỏa Khí Doanh làm lợi thế, vì sao ngày hôm qua ở ngoài thành trong
lúc kích chiến lại không chủ động công kích nghĩa quân?
Lúc ấy nghĩa quân ở cửa Nam và quân phòng thủ chiến đấu kịch liệt. Vương Phác hoàn toàn có thể theo Đông môn hoặc tiểu Đông môn phái Hỏa Khí
Doanh tập kích nghĩa quân từ phía sau, kể từ đó nghĩa quân sẽ chết rất
thê thảm và nghiêm trọng. Một trận chiến mà thất bại là hoàn toàn cũng
có khả năng đấy, nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ quái là Vương
Phác không làm như vậy.
Còn nữa, vì sao Vương Phác lại muốn phái Hỏa Khí Doanh trợ giúp nghĩa
quân? Lẽ ra trời sinh nghĩa quân và quan quân là kẻ thù, không phải
ngươi chết thì ta sẽ chết, thấy nghĩa quân lọt vào tấn công mãnh liệt
của Kiến Nô toàn quân sắp bị diệt, quan quân hẳn là rất phấn chấn, ngược lại vì sao Vương Phác lại giúp đỡ?
Hồng Nương Tử giục ngựa đến gần Lý Nham nhẹ giọng hỏi:
- Tướng công, chàng đang suy nghĩ cái gì?
Lý Nham thấp giọng đáp:
- Ta suy nghĩ, tại sao Vương Phác lại giúp chúng ta?
- Việc này…
Hồng Nương Tử liền chau mày ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chẳng lẽ hắn nghĩ muốn nương tựa nghĩa quân?
- Sẽ không đâu.
Lý Nham lắc đầu nói:
- Vương Phác tuyệt đối sẽ không tìm nương tựa nghĩa quân.
Hồng Nương Tử không hiểu hỏi:
- Vì sao?
- Không tại sao cả.
Lý Nham nói:
- Chỉ là một trực giác nói cho ta biết, Vương Phác tuyệt đối sẽ không đi nương tựa nghĩa quân.
- Nếu Vương Phác không muốn nương tựa nghĩa quân, vậy hắn ra tay tương trợ là vì cái gì?
Hồng Nương Tử vắt óc suy nghĩ vẫn không ra được liền tức giận nói:
- Tuy nhiên, bất kể nói thế nào, lần này Vương Phác mang đại ân giúp
nghĩa quân chúng ta, cho nên lần trước món nợ lần trước ở Tế Ninh cũng
được xóa bỏ toàn bộ rồi.
- Đại soái!
Khi Hồng Nương Tử và Lý Nham đang nói chuyện, Kinh Mậu Thành bỗng nhiên quay đầu lại hét:
- Tình hình không ổn, thế tiến công Kiến Nô đột nhiên tăng cường, các huynh đệ sắp không chống đỡ nổi rồi!
- A?
Vợ chồng Lý Nham và Hồng Nương Tử quay đầu nhìn, quả nhiên thấy n tướng
sĩ ghĩa quân dưới sự tấn công của kỵ binh Kiến Nô mà liên tiếp lui về
sau, phòng tuyến lúc ban đầu khó khăn lắm mới ổn định được giờ lại tràn
đầy nguy cơ. Đặc biệt là Kiến Nô trung lộ dưới sự suất lĩnh của A Tế
Cách thế công linh hoạt, sắc bén, tàn binh của Lão Nha doanh và Cô Sơn
doanh có thể nói là dễ dàng sụp đổ.
Bản trận trung quân của Lý Nham rất nhanh sẽ bại dưới đao của thiết kỵ Kiến Nô!
Hơn năm ngàn kỵ binh Lưỡng Bạch Kỳ còn dư lại không hổ là Kiến Nô tinh
nhuệ trải qua trăm trận chiến, cho dù người kiệt sức, ngựa hết hơi, cho
dù thân ở trùng vây, cho dù trên binh lực đều bị vây trong hoàn cảnh
xấu, lại thủy chung chủ động tiến công một phương. Tuy rằng nghĩa quân
người đông thế mạnh, lại chỉ có thể đau khổ chống đỡ.
- Truyền lệnh xuống.
Lý Nham trầm giọng quát:
- Bảo các huynh đệ hãy chịu đựng, nhất định kiên trì đến khi quan quân
Hỏa Khí Doanh bao vây phía sau Kiến Nô cắt đứt đường lui của bọn chúng.
Hơn nữa, đây chỉ là kỵ binh Kiến Nô cuối cùng vùng vẫy giãy chết, là một lớp tiến công sau cùng của bọn họ, chỉ cần vượt qua thì Kiến Nô sẽ xong rồi!
- Vâng!
- Vâng!
- Vâng!
Mấy chục kỵ thân binh phái sau Lý Nham lĩnh mệnh mà đi, nhanh chóng truyền quân lệnh của Lý Nham xuống dưới.
- Đại soái!
Lý Huyền lớn tiếng nói:
- Nơi này cứ giao cho mạt tướng và Kinh tướng quân, ngài khẩn trương cùng phu nhân rút lui đi về phía cánh trái đi.
- Không được.
Lý Nham quả quyết nói:
- Bổn soái thề sống chết cùng toàn bộ quân tướng sĩ, tuyệt đối không rút lui về sau nửa bước.
- Tướng công.
Hồng Nương Tử tiến lên chắn ở trước mặt Lý Nham, lại ngoái đầu nhìn Lý
Nham, trong đối mắt đẹp mê hồn lộ vẻ chân thành thâm tình, ôn nhu nói:
- Thiếp tuyệt đối sẽ không để cho Kiến Nô làm chàng bị thương.