Cục đóng thuyền Trấn Hải.
Một chiến hạm bọc thép mới tinh đã nhận lệnh xuống nước, chiếc thuyền này là thuyền buồm chín cột pháo, được
chế tạo một cách hoàn mỹ nhờ sự kết hợp tọa hạm của thái giám Tam Bảo,
trông từ xa chiếc thuyền này chẳng khác gì một con quái vật bằng thép
khổng lồ giữa biển cả.
Phương thức hoạt động của chiến hạm bọc
thép này là nhờ vào động lực tổng hợp, động lực chủ yếu là từ hai máy
hơi nước cỡ lớn sau khi cải tiến, lực hỗ trợ là từ cánh buồm, nhưng vì
chiếc thuyền này được bọc thép với một số lượng lớn nên nếu so sánh nó
với tọa hạm của thái giám Tam Bảo thì nó rất cồng kềnh, to lớn; độ chìm
trong nước cũng sâu hơn nên nếu chỉ dựa vào lực từ cánh buồm thì tốc độ
của chiếc thuyền này quả thực là rất chậm.
Tống Ứng Tinh, Phương
Dĩ Trí đang đứng ở trong phòng điều khiển, ánh mắt chăm chú, lúc này đây cả hai người họ đang rất căng thẳng, vất vả của ba năm cuối cùng đã
chuẩn bị có kết quả nhưng kết quả này có thể làm cho mọi người hài lòng
hay không, thực sự ngay cả bản thân hai người, họ rất tự ti, họ không
thể không lo lắng. Chiếc thuyền này đã hao tốn không biết bao nhiêu là
nhân lực, tài lực, vật lực nếu như lần thử nghiệm này mà thất bại thì
quả thực là hai người họ không còn mặt mũi nào mà đối diện với Tĩnh Nam
Vương?
Hướng mặt ra biển, Tống Ứng Tinh hít một hơi thật sâu,
quay đầu lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Phương Dĩ Trí, sau đó thì dứt
khoát ra lệnh:
- Đốt lửa!
- Đốt lửa!
- Đốt lửa!
Mệnh lệnh của Tống Ứng Tinh lần lượt được truyền xuống từng cấp, trong thời
gian ngắn mệnh lệnh đó đã được truyền xuống phòng hơi ở tầng cuối cùng.
Những người công nhân ở phòng hơi đã nhanh chóng bắt tay mở của lò, họ
đem số than đá đã được chuẩn bị trước đó bỏ vào trong lò, cùng với sức
gió mạnh của máy quạt gió ngọn lửa đã nhanh chóng được nhem lên, cháy
hừng hực và tỏa ra một lượng nhiệt khổng lồ, khiến cho nước trong lò
cũng nhanh chóng nóng lên.
Trong phút chốc, hai ống khói dựng thẳng đứng ở giữa chiến hạm bắt đầu nhả ra những đám khói đen cuồn cuộn.
Trong khoang điều khiển, Tống Ứng Tinh lấy đồng hồ ra nhìn rồi lại ngắn gọn và dõng dạc ra lệnh:
- Mở quạt thông gió…khởi hành!
- Mở quạt thông gió…khởi hành!
- Mở quạt thông gió…khởi hành!
- Mở quạt thông gió…khởi hành!
Mệnh lệnh của Tống Ứng Tinh lại một lần nữa nhanh chóng truyền xuống từng
khoang. Mấy thủy thủ ở trong phòng điều khiển van, nhanh chóng tiến lại
chiếc van khổng lồ và đang cố gắng hết sức để quay chiếc van. Bởi vì
dùng lực quá nhiều nên những cánh tay chắc khỏe kia đều đã có mồ hôi
hột, không những vậy còn nổi lên những đường gân xanh, trông họ căng
thẳng đến mức, họ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Cuối cùng thì
chiếc van đó đã được mở ra, khiến cho hơi nước nóng bỏng đi qua ống dẫn
hơi nước và truyền đến từng bộ phận, đồng thời giúp chiếc thuyền khởi
động.
Trong lúc chờ đợi, ai nấy cũng cảm giác thời gian như ngưng đọng lại, mỗi một giây như dài ra, mặc dù mệnh lệnh đã được truyền
xuống một lúc rồi nhưng cỗ chiến hạm bọc thép này vẫn chưa hề có sự
chuyển biến gì hết. Lúc này đây, người lo lắng, căng thẳng nhất chính là Tống Ứng Tinh, trên trán của ông đã có những hạt mồ hôi to bằng hạt
đậu, trên mặt ông thì lộ rõ ra sự căng thẳng cực độ, nhưng không thể nói ra…. Trong đầu ông thoáng có chút tiêu cực, lẽ nào đã thất bại rồi sao?
Cũng trong khoảnh khắc đó, Phương Dĩ Trí như cảm nhận được một sự chuyển động không hề nhỏ đang diễn ra.
Phương Dĩ Trí như hiểu ra vấn đề gì đó, rồi xúc động đến mức run lên, y quay sang nói với Tống Ứng Tinh:
- Lão Tống, huynh đã cảm nhận được chưa?
Tống Ứng Tinh vẫn còn đang rất mơ hồ, đầu óc vẫn đang rất mông lung. Lý
Ngang đứng ở sau hai người họ cũng như đã cảm nhận được sự thay đổi đó,
vui vẻ reo lên:
- Cảm nhận được rồi, hình như là chiếc thuyền đang chuyển động!
Thân hình gầy còm của Tống Ứng Tinh đột nhiên bị chao đảo, lần này hình như
ông cũng đã cảm nhận được rồi, đúng là chiếc thuyền đang chuyển động.
Tống Ứng Linh đột nhiên xúc động đến mức mặt đỏ lên, ôm chầm lấy Phương Dĩ Trí và reo lên:
- Chuyển động, nó đã chuyển động rồi! Mật Chi, đúng là thuyền đã chuyển
động rồi, thành công rồi! Chúng ta đã thành công! Ha ha ha!
- Đúng vậy, Lão Tống, chúng ta đã thành công rồi!
Phương Dĩ Trí cũng ra sức ôm chặt lấy Tống Ứng Tinh, đồng thời dùng hết sức lực mà hét lên sung sướng.
“Xịch xịch xịch”
Cùng với những tiếng rít thật dài được phát ra từ từ khoang hơi nước là sự
chuyển động ngày càng rõ rệt, càng ngày càng nhanh của chiến hạm bọc
thép. Tất cả tướng sĩ thủy sư có mặt trên thuyền và cả những người thợ
thủ công đứng quan sát ở trên bờ, không ai bảo ai, họ ôm chầm lấy nhau,
ra sức reo hò, gọi nhau, tụ tập thành từng nhóm,…Sự thành công này đã
tạo thành một bầu không khí vui vẻ, hạnh phúc lan tỏa khắp nơi, bất kể
là trên bờ hay trên tàu.
- Cuối cùng thì chúng ta cũng có câu trả lời thỏa đáng cho Vương Gia rồi, Mật Chi, lão phu rất vui mừng, thực sự là rất vui….
Tống Ứng Tinh vui mừng đến nối khuôn mặt đầy nước mắt, ôm chặt lấy Phương Dĩ Trí mà khóc thành tiếng, nhưng ngay sau đó, sắc mặt của Tống Ứng Tinh
liền biến sắc, ánh mắt cũng theo đó mà ủ dột, ảm đạm, cái đầu vốn đang
ngẩng cao vì tự hào và hạnh phúc tự dưng lại cúi gằm xuống. Phương Dĩ
Trí nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của Tống Ứng Tinh, y lo lắng
hỏi:
- Lão Tống, huynh sao vậy?
- Lão Tống?
- Tống viện trưởng?
Tổng binh thủy quân Trương Nhan Lân, Lý Ngang và cả viện sĩ Stephen của Viện quân sự khoa học đang đứng gần đó cũng phải nhanh chóng chạy lại rối
rít gọi tên Tống Ứng Tinh, nhưng đáng tiếc là ông đã không nghe thấy
tiếng gọi của họ, vị viện trưởng đáng kính của họ đã mãi mãi rời xa, để
lại sự thương xót vô bờ bến cho những người ở lại. Phương Dĩ Trí ôm lấy
thi thể dần dần lạnh cóng của ông, đồng thời nước mắt rơi lã chã, trong
khoảnh khắc đó, bên tai của Phương Dĩ Trí văng vẳng lời trăn trối của
Tống Ứng Tinh: “ Không chế tạo thành công chiến hạm bọc thép thì lão phu chết cũng không nhắm mắt!”
Phương Dĩ Trí ngẩng mặt lên, nước mắt giàn dụa, hét lên bằng tất cả sức lực của mình:
- Lão Tống… huynh có thể nhắm mắt được rồi, chúng ta đã chế tạo thành công chiến hạm bọc thép rồi!
**********
Ngày hôm sau, trong phòng hội nghị của Bộ tư lệnh Trung Ương Quân đội
Các binh sĩ tinh nhuệ của Trung Ương Quân đã có mặt đông đủ, tổng tham mưu
Liễu Như Thị và tổng trưởng cục tình báo Liễu Khinh Yên lần lượt ngồi
vào ghế đầu hai bên, tổng binh thủy quân Hoàng Đắc Công, Thi Lang và
tổng binh của các bộ binh doanh, pháo doanh. Cả thảy vài chục người ngồi ngay ngắn thành hai bên, im lặng, nghiêm túc chờ đợi sự hiện diện của
vị Thống soái tối cao Vương Phác.
Trong không gian yên lặng đó, bên ngoài phòng chợt vang lên những tiếng bước chân gấp gáp, chắc chắn.
- Vương gia đến…
Ngay sau khi tiếng hô vừa dứt, hai vệ sĩ đứng canh ở hai bên cửa vội vàng
giơ cao khẩu súng trường trong tay, đồng thời chân phải dậm mạnh xuống
đất, bước về phía trước kính chào Vương Phác theo nghi thức của quân
đội. Cũng ngay sau đó, tất cả những quan quân có mặt trong phòng chờ
cũng đồng loạt đứng dậy, ánh mắt của họ cùng hướng về phía cửa lớn.
Vương Phác mặc nhung trang hiên ngang bước vào, tiến thẳng đến chiếc ghế chủ soái, rồi hắn phất mạnh vạt áo, dõng dạc tuyên bố:
- Mọi người ngồi cả đi!
Các quan quân kia liền đồng loạt ngồi xuống, trên mặt họ vẫn giữ nguyên nét nghiêm túc ban đầu.
- Ta tin rằng mục đích của cuộc họp ngày hôm nay các vị ngồi đây đều đã rõ.
Vương Phác nói đến đây thì dừng lại, dùng ánh mắt bao quát cả căn phòng rồi dừng lại ở chỗ của Liễu Khinh Yên, nói tiếp:
- Bây giờ ta xin mời tổng trưởng Liễu giới thiệu qua cho mọi người biết
về tình hình chính trị, quân sự, văn hóa của Nhật Bản mà ngài đã thu
thập được trong ba năm vừa rồi.