Hành dinh Tổng đốc, trong thành Tế Ninh.
Bận rộn đến quá nửa đêm, mãi đến rạng sáng Vương Phác mới có cơ hội chợp mắt, nhưng hắn vừa mới nhắm mắt lại, Lã Lục đã vội bước vào hành dinh,
lớn tiếng bẩm báo:
- Hầu gia, ngoài thành có động tĩnh rồi.
- Hả?
Vương Phác nghe vậy trở mình ngồi dậy, vui vẻ hỏi:
- Người Mông Cổ thật sự khởi binh rồi hả?
Lã Lục gật đầu đáp:
- Vâng.
Vương Phác vội nói:
- Đi, đi xem một chút.
Được sự hầu hạ của Nộn Nương và Khấu Bạch Môn, Vương Phác vội vàng mặc
lễ phục, sau đó cùng Lã Lục và mấy chục vệ binh tới cửa bắc Tế Ninh,
đứng ở trên lầu quan sát nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy đại doanh Kiến
Nô ở ngoài thành đã hỗn loạn, vô số bóng người đang đâm quàng đâm xiên
trong đại doanh, tiếng va đập binh khí, tiếng chửi rủa, tiếng quát tháo
đan xen nhau, còn có mấy doanh trướng đã bốc cháy, khói đen cuồn cuộn
ngút trời…
Rất nhanh, chư tướng như Mặt Sẹo, Lý Thành Đống, Trịnh Thành Công cùng các tham mưu của Bộ tham mưu đã tới trên lầu cửa bắc.
Mặt Sẹo giơ kính viễn vọng nhìn ra xa một lát, nói với Vương Phác:
- Không ngờ người Mông Cổ của cái tên Ngạch Triết đó thật sự khởi binh
phản loạn, Hầu gia, bây giờ lập tức xuất binh giáp công Kiến Nô? Hay là
đợi đã, đến khi người Mông Cổ và Kiến Nô đều thiệt hại cả hai bên mới
xuất binh?
Vương Phác mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ngươi nói xem?
Mặt Sẹo cười gằn đáp:
- Theo ty chức, đương nhiên là đợi người Mông Cổ và Kiến Nô cùng bị thiệt hại mới xuất binh.
- Có thế chứ.
Vương Phác cười gằn nói:
- Coi trò hay đi.
Vương Phác mặc dù trước mặt đồng ý với sứ giả Hốt Lỗ Ôn của Ngạch Triết, nhưng hắn chỉ nói đợi ngoài thành hỗn loạn sẽ “lập tức” xuất binh, còn
cái “lập tức” này rốt cuộc bao lâu là do Vương Phác định đoạt, cái “lập
tức” này nhanh thì có thể là thời gian một nén hương, còn chậm thì có
thể là một hai ngày, thậm chí là mười ngày nửa tháng.
Trên thực tế từ khi bắt đầu, Vương Phác đã dự tính bàng quan đứng nhìn.
Trên thế giới này còn có chuyện gì đáng xem hơn cảnh hỗn chiến tuyệt đẹp giữa Kiến Nô và Thát Tử? Kiến Nô và Thát Tử đều bị thiệt hại mới là kết quả mà Vương Phác muốn nhìn nhất, hợp tác với Thát Tử cùng đối phó với
Kiến Nô? Chỉ có đồ ngốc mới làm thế, chỉ cần đầu của Vương Phác không bị kẹp cửa, hắn tuyệt đối không đưa ra quyết định ngu xuẩn này.
Bắc hiệu Tế Ninh.
Đa Nhĩ Cổn cùng mấy chục Kỵ Qua Thập Cáp đứng trang nghiêm trên một ngọn núi nhỏ cách đại doanh Kiến Nô không xa, đứng trên sườn núi nhìn xuống, vừa hay đại doanh “hỗn loạn” ở phía bắc thành thu hết trong tầm mắt,
đại doanh thành phía bắc lúc này chỉ có thể dùng một cảnh lang tạ để
hình dung, bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm và Kiều Trang Thổ Tạ Đồ đang “hỗn chiến” với Tương Hồng Kỳ và Chính Hồng Kỳ của Tát Cáp Liêm.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết trong đại doanh truyền
ra, Đa Nhĩ Cổn mặc dù biết rõ là đang diễn trò, nhưng trong lòng không
khỏi căng thẳng, Đa Nhĩ Cổn biết mình đang đùa với lửa! Để bộ tộc Khoa
Nhĩ Thấm và Thổ Tạ Đồ hỗn hiến với binh lính Mãn Châu của Tương Hồng Kỳ
và Chính Hồng Kỳ là một quyết định vô cùng mạo hiểm.
Ngọn lửa bùng cháy này cuối cùng sẽ thiêu mình hay là quân Minh, hoàn
toàn không biết trước được, nhưng cứ có con đường sống lựa chọn thì Đa
Nhĩ Cổn tuyệt đối sẽ không quyết định mạo hiểm như thế, nhưng bây giờ Đa Nhĩ Cổn không có lựa chọn nào khác, giờ y như một kẻ đánh bạc điên
cuồng, chỉ có thể đánh cược toàn bộ lợi thế với Vương Phác một phen.
Canh bạc này chỉ có thể có hai kết quả.
Kết quả thứ nhất là như Đa Nhĩ Cổn kỳ vọng, đó là Vương Phác mắc mưu,
Trung Ương Quân của Đại Minh gia thành giáp công, kết quả rơi vào trong
vòng vây của người Mông Cổ và quân Bát Kỳ, cuối cùng bị tiêu diệt hoàn
toàn, quân Đại Thanh vì thế chuyển bại thành thắng, nước Đại Thanh cũng
được tái sinh từ trong cõi chết, sau khi tiêu diệt Trung Ương Quân Đại
Minh của Vương Phác, triều đình Nam Minh không còn ai có thể ngăn cản
được quân tiên phong của Đại Thanh, thời đại người Nữ Chân quân lâm
thiên hạ cũng sắp chính thức bắt đầu…
Kết quả thứ hai mà Đa Nhĩ Cổn không muốn nhìn thấy, đó là Vương Phác
không mắc lừa, trốn trong thành bàng quan nhìn, sau đó bộ tộc Khách Nhĩ
Khách, Sát Cáp Nhĩ và Thổ Tạ Đồ ở trong đại doanh không rõ chân tướng sẽ thật sự bắt đầu rối loạn, bất ngờ làm phản, cuối cùng dẫn tới các bộ
tộc Mông Cổ chính thức phản loạn.
Thực ra Đa Nhĩ Cổn rất rõ, một khi “phản loạn” ở cửa bắc không thể “dẹp
yên” trong thời gian ngắn, như vậy người Mông Cổ của ba bộ tộc Sát Cáp
Nhĩ, Khách Nhĩ Khách, Thổ Tạ Đồ chắc chắn sẽ phản loạn, đây là chuyện
không còn nghi ngờ gì nữa, sự việc thật sự đã đến bước này, số mệnh của
Đa Nhĩ Cổn cũng đã được định trước, đó là chơi với lửa có ngày chết
cháy!
Là tái sinh từ cõi chết hay chơi với lửa có ngày chết cháy? Đa Nhĩ Cổn không biết kết quả.
Đa Nhĩ Cổn lúc này giống như con bạc đặt cược quân cờ cuối cùng của mình trên bàn, đang nơm nớp lo sợ chờ đợi sự phán xét của số phận! Là một
ván thu về cả vốn lẫn lời, hay là bồi thường hoàn toàn tinh quang? Chỉ
một ván này, phải xem ván này… bỗng nhiên, lòng bàn tay nắm chặt cán đao của Đa Nhĩ Cổn toát mồ hôi lạnh.
Trên cổng thành ở cửa bắc Tế Ninh.
Vương Phác đang nhìn qua ống kính viễn vọng về phía đại doanh Kiến Nô
cách đó năm dặm, một nụ cười khẩy dữ tợn bất giác đọng lại trên khóe
miệng hắn, bỗng nhiên quay đầu lại nói với Mặt Sẹo bên cạnh:
- Mặt Sẹo, ngươi nói xem Ngạch Triết giờ đang làm gì?
Mặt Sẹo không cần nghĩ ngợi gì đáp luôn:
- Còn phải nói, đương nhiên là đang liều mạng với Kiến Nô.
- Không.
Vương Phác lắc đầu, cười gằn nói:
- Ngạch Triết chắc chắn đang chửi ầm lên, chửi ta lật lọng, chửi người
Hán chúng ta nói không giữ lời, hoàn toàn không có khí phách to lớn mà
đám người lễ nghi nên có, ha ha.
- Điều này…
Mặt Sẹo không biết nên tiếp lời thế nào.
Liễu Như Thị ở bên cạnh bỗng hỏi vặn lại:
- Hầu gia, ngài nghĩ dân tộc Đại Hán không cần lễ nghi và khí phách to lớn?
- Không, dân tộc Đại Hán đương nhiên cần lễ nghi liêm sỉ và khí phách to lớn.
Vương Phác lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Nhưng lễ nghi liêm sỉ chúng ta cần không phải là lễ nghi liêm sỉ đầy
tính nô dịch, không phải là thỏa hiệp nhường nhịn không có điểm dừng với lũ Man di, khí phách to lớn mà dân tộc Đại Hán chúng ta cần là cường
thế của thiên hạ hùng quan, chứ không phải khúm núm nịnh bợ và tạm thời
nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ‘đo vật lực Trung Hoa, kết niềm vui đất
nước’.
- Đo vật lực Trung Hoa, kết niềm vui đất nước?
Liễu Như Thị ngưng lại nói:
- Người nói lời này nên bị xử trách hình.
Vương Phác cười một tiếng dữ tợn, không trả lời.
Nếu như không có Vương Phác xuyên việt, nếu lịch sử không xuất hiện sai
lệch, Kiến Nô sẽ làm chủ Trung Nguyên, toàn bộ dân tộc Đại Hán sẽ hoàn
toàn biến thành nô lệ của người Mãn, sau đó lại trải qua hơn hai trăm
năm, người con gái Kiến Nô mà ngàn người chỉ trích, muôn đời thóa mạ đó
sẽ xuất hiện, nàng công khai hô lên:
- Sáng vật lực Trung Hoa, kết niềm vui đất nước.