Đại đội kỵ binh từ hướng đông bắc chạy tới đích thật là đại đội kỵ binh
Khoa Nhĩ Thấm, thật ra đó là quân đội mà con trai thứ ba của Ô Khắc
Thiện là Tháp Cát Nhĩ triệu tập từ bờ đông sông Tích Mộc Lạp Luân, đội
quân này vốn chuẩn bị chạy tới Yêm Át Hải để tiếp ứng người Thổ Mặc Đặc, nhưng khi nhận được thư gấp của Ô Khắc Thiện đưa tới mới ngày đêm kiêm
trình không ngừng tới Hãn đình Tam Bất Lạt Xuyên.
Ban Khắc Đồ, Tác Cát Nhĩ và Tháp Cát Nhĩ cùng hợp binh một chỗ, phát
khởi tiến công thăm dò quân Minh ở trên núi, kết quả là bị quân Minh dễ
dàng đánh lui, tử thương mấy trăm người! Trận chiến mở màn bất lợi,
người Khoa Nhĩ Thấm lập tức đình chỉ tiến công, lần lượt đóng hạ doanh
trại ở chân núi phía nam, ý đồ dùng chiến thuật vây khốn quân Minh ở
trên núi.
Trên núi, Vương Phác đang xem địa hình.
Địa hình thổ sơn chỗ này rất kỳ lạ, nó giống như một tòa bình đài lớn
lồi trên đất bằng, ba mặt bắc, đông, tây đều là sườn đồi cao hơn mười
trượng, chỉ có phía nam là một dốc thoải hẹp dài, tới gần tòa núi bình
đài, dốc thoải rộng hơn hai mươi trượng, chỉ cần khí thế trấn ải một
chút là vạn người không thể qua được.
Chỉ cần có đủ đạn được, hai trăm Hỏa thương thủ cũng đủ thủ trên một năm.
Đứng trên đỉnh núi dõi mắt trông về phía xa, bốn phía là cánh đồng tuyết mờ mịt, xa vô tận, có dãy núi phập phồng nối liền với trời, thiên địa
mênh mông, trắng xóa, Vương Phác không khỏi nhớ tới một câu từ: Phong
cảnh Bắc quốc ngàn dặm đóng băng, ngàn dặm tuyết phiêu, sông lớn cao
thấp, đột nhiên cuồn cuộn, trong ngoài Trường Thành, duy dư rậm rạp…
Đáng tiếc chính là, hiện tại không phải là lúc chỉ điểm giang sơn, gạn
đục khơi trong văn tự, Vương Phác phải nghĩ biện pháp thoát khỏi tuyệt
địa từ nơi này, phải nghĩ biện pháp quay về Đại Đồng!
Hơn hai vạn kỵ binh Mông Cổ đã ngăn chặn đại lộ xuống núi ở phía nam.
Tuy nhiên, người Khoa Nhĩ Thấm cũng không có phái binh lính canh gác ba
phương hướng khác, thậm chí cũng không hề phái nhiều binh lính đi tuần
tra, đây không chỉ bởi vì thân núi khổng lồ, người Khoa Nhĩ Thấm không
muốn bởi vì phân tán binh lực mà tạo cơ hội cho quân Minh phá vây chính
diện, cũng càng bởi vì ba phương hướng này đều là sườn đồi cao hơn mười
trượng, nếu quân Minh muốn chạy trốn từ ba hướng sườn đồi này, thì phải
vứt bỏ chiến mã mà đi bộ!
Có lẽ người Khoa Nhĩ Thấm cảm thấy quân Minh căn bản không có khả năng
làm như vậy, quân Minh mất đi chiến mã sao có thể thoát được sự đuổi
giết của người Khoa Nhĩ Thấm trên thảo nguyên mênh mông chứ?
Người Khoa Nhĩ Thấm hiển nhiên là cho rằng quân Minh ngoại trừ tử thủ ra thì cũng chỉ có thể phá vây chính diện.
Nhưng mà Vương Phác biết rằng phá vây chính diện tuyệt đối là một con
đường chết, một ngàn Hỏa thương thủ của Râu Rậm tuy rằng lợi hại, nhưng
đạn dược bọn họ mang theo đã không còn lại mấy, cho dù là Hỏa thương thủ có đầy đủ đạn dược, nhưng liên tục sử dụng để bắn mở phòng thủ của
người Mông Cổ, vậy thì cánh trái và sau lưng của Hỏa thương đội thì sao? Dựa vào ai đến để bảo vệ?
Cũng không thể khiến một ngàn Hỏa thương thủ bày trận hình bốn phía, sau đó giống như mai rùa, chậm rãi quay về Đại Đồng sao?
Như vậy, còn dựa vào hơn một ngày bảy trăm kỵ binh đến bảo vệ mặt cánh
và phía sau của Hỏa thương đội, những kỵ binh này có thể ngăn cản người
Mông Cổ một lần, hai lần, thậm chí là mười lần tiến công, nhưng lần tiến công thứ mười một thậm chí là lần thứ một trăm thì sao? Người Mông Cổ
ước chừng có hơn hai vạn kỵ binh, nhưng bọn họ cũng chỉ có hơn một ngàn
bảy trăm kỵ, binh lực kém quá xa rồi!
Người Mông Cổ không phải bùn nhão đấy, bọn họ là dân tộc du mục, bọn họ là chiến sĩ trời sinh.
Nếu có thể phá vây ngay chính diện, Vương Phác cũng không cần mang theo
quân đội của mình lui lên núi rồi, từ trước khi đại đội kỵ binh Mông Cổ
đuổi tới hắn đã hạ lệnh rút lui, phá vây chính diện chỉ là con đường
chết, rút lui lên núi tuy rằng là tự đưa mình vào tuyệt địa, nhưng ít
nhất có thể tạm thời bảo toàn bản thân, ít nhất còn có thể tranh thủ
được thời gian để nghĩ biện pháp tìm đường sống khác.
Một trận gió bắc lạnh thấu xương bỗng từ trên núi thổi qua, thổi mạnh
làm tuyết bay đầy trời, chậm rãi rơi xuống trước mặt Vương Phác, ngay
trong khoảnh khắc đó, trong lòng Vương Phác khẽ động, nghĩ tới một kế
thoát thân!
Vương Phác lập tức quay đầu lại hét:
- Người đâu!
Lã Lục vội tiến lên hai bước, đáp:
- Có ty chức.
Vương Phác nói:
- Lập tức gọi Mặt Sẹo, Đường Thắng, Triệu Tín, Râu Rậm, và cả Trương hòa thượng đến đây cho ta.
- Vâng.
Lã Lục đáp một câu, lĩnh mệnh đi.
Rất nhanh, năm người Mặt Sẹo chạy đến trước mặt Vương Phác, đều ôm quyền:
- Ty chức tham kiến Tướng quân.
- Miễn.
Vương Phác khoát tay, trầm giọng nói:
- Bắt đầu từ tối mai, trên núi không cho phép nhóm lửa, trạm canh gác ở
cửa núi cũng triệt tiêu, tuy nhiên phải tăng mạnh tram canh gác ngầm,
trừ phi người Mông Cổ giết đi lên, nếu không tất cả mọi người đều phải ở trong lều của mình, không cho phép ồn ào, cũng không cho phép tự tiện
đi lại ra ngoài.
- Vâng.
Năm người ầm ầm đồng ý.
Vương Phác lại quay sang nói với Trương hòa thượng.
- Hòa thượng.
Trương hòa thượng lập tức đứng ra, đáp:
- Có ty chức.
Vương Phác nói:
- Ngươi mang theo người thu thập tất cả dây thừng, vải bố, vải bông,
ngay cả dây cương của chiến mã cũng tháo hết xuống, càng nhiều càng tốt, mỗi sợi dây ít nhất cũng phải dài hơn ba mươi trượng!
- Cái gì?
Trương hòa thượng ngạc nhiên hỏi:
- Cởi hết cả dây cương ngựa, vậy sao có thể cưỡi ngựa được nữa?
- Đây là quân lệnh. - Vương Phác nói:
- Chấp hành đi.
- Vâng.
Trương hòa thượng lên tiếng, lĩnh mệnh đi.
Còn lại Râu Rậm, Đường Thắng, Mặt Sẹo và Triệu Tín thì ngơ ngác nhìn
nhau, đều không biết tại sao Vương Phác lại hạ quân lệnh như vậy, những
chiến mã này không còn cương ngựa thì sao có thể cưỡi được?
Vương Phác lại quay sang nói với Đường Thắng, Mặt Sẹo, Triệu Tín:
- Các ngươi dẫn người thu thập toàn bộ lương thực ở trên núi, làm thành
bánh bao, bánh ngô không nhân, lại giết mấy trăm chiến mã, nướng chín
cắt thành khối nỏ, ít nhất trước trời tối ngày mai phải chuẩn bị tốt mỗi người một phần lương khô cho mười lăm ngày.
- Vâng.
Ba người Đường Thắng lĩnh mệnh đi.
Vương Phác lại quay sang nói với Râu Rậm:
- Ngoại trừ tăng cường phái người âm thầm canh gác, người của ngươi cũng phải ở trong lều, nếu người Mông Cổ tiến công, cứ để chúng tới gần, chờ bọn chúng tiến vào trong vòng hai mươi bước thì dùng Long vương pháo
tiếp đón chúng, nếu người Mông Cổ dám đi lên, để cá huynh đệ tận sức
tiếp đánh!
- Vâng.
Râu Rậm cũng lĩnh mệnh đi.
Lúc này Vương Phác mới thở ra một hơi dài, hiện tại tất cả đều đã an bài xong, bởi vì cái gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, Vương Phác và hơn hai ngàn bảy trăm thủ hạ của hắn có khả năng quay về Đại Đồng
hay không, vậy thì chỉ có trời mới biết!
Một ngày yên bình rất nhanh đã trôi qua, đã sắp tới buổi tối ngày hôm sau.
Ba huynh đệ Ban Khắc Đồ, Tác Cát Nhĩ và Tháp Cát Nhĩ đang cùng vài Vạn
phu trưởng ngồi quanh đống lửa ăn từng khối thịt lớn, cười nói vui vẻ.
Tháp Cát Nhĩ trong lúc vô tình ngẩng lên nhìn trên núi, bỗng nhiên ồ lên nói:
- A, Nam Minh mọi rợ sao không có động tĩnh gì nhỉ? Trời lạnh như này mà cũng không hề đốt lửa?
Ban Khắc Đồ, Tác Cát Nhĩ và vài Vạn phu trưởng khác cùng đều ngẩng lên
nhìn trên núi, quả nhiên phát hiện trên núi tối như mực, căn bản không
hề thấy một tia ánh lửa nào, cũng không nghe thấy một âm thanh nào, quỷ
dị hơn chính là không thấy một bóng người, phỏng chừng trên núi căn bản
như không có người.
- Kỳ lạ.
Tác Cát Nhĩ vò đầu nói:
- Nam Minh mọi rợ đang giở trò quỷ gì vậy?
Một Vạn phu trưởng đang ăn cơm, nói:
- Không phải là bỏ chạy rồi chứ?
- Chạy?
Ban Khắc Đồ cười lạnh nói:
- Ba mặt đều là sườn đồi, phía nam lại bị chúng ta chặn rồi, chúng có
thể chạy đi đâu? Dù gì cũng không thể chắp cánh bay đi được, hoặc là
chui xuống đất để trốn?
- Vậy cũng khó nói.
Một Vạn phu trưởng khác nói:
- Nam Minh mọi rợ có thể dùng dây thừng để leo xuống sườn núi đấy.
- Ha ha ha….
Ban Khắc Đồ và vài Vạn phu trưởng khác nghe vậy bật cười thật to, lời
nói này mà cũng nói ra được, Nam Minh mọi rợ muốn dùng dây thừng leo từ
trên vách đá xuống, chúng sẽ phải bỏ lại toàn bộ chiến mã, lúc này đang
băng tuyết ngập trời, nếu không có ngựa thì bọn chúng có thể chạy chỗ
nào? Có thể chạy được bao xa?
Cho dù là không bị người Khoa Nhĩ Thấm đuổi theo bắn chết, thì cũng sẽ bị đông chết, đói chết!
Tháp Cát Nhĩ ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Đại ca, vì phòng ngừa chẳng may, vẫn nên phái hai ngàn người đi lên thăm dò một chút.
- Giao cho ta.
Vạn Phu trưởng kia xung phong đảm nhận, kêu to:
- Ta đi.
- Cũng được.
Ban Khắc Đồ gật gật đầu, phân phó:
- Vậy ngươi mang theo hai ngàn người đi lên đó thăm dò.
- Đợi một chút.
Tháp Cát Nhĩ lại nói:
- Đừng đốt đuốc, các ngươi nhân trời tối lặng lẽ lên đó đi.
- Vâng.
Vạn phu trưởng kia lên tiếng, lĩnh mệnh đi.
Rất nhanh, hai ngàn kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm liền tụ hợp, bỏ lại chiến mã, đi bộ lên núi.
Mặc dù lúc này đang là đêm tối, nhưng ánh sáng của tuyết trên mặt đất
vẫn không che giấu được bóng dáng của hai ngàn kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm,
cách mấy trăm bước có thể mơ hồ thấy những thân hình di chuyển, nhưng
quân Minh ở trên núi lại không có phản ứng gì, tận đến khi kỵ binh Khoa
Nhĩ Thấm tiếp cận đỉnh núi trong vòng năm mươi bước, quân Minh trên núi
vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Thấy người Khoa Nhĩ Thấm từng bước đi tới gần đỉnh núi mà quân Minh lại
không phản ứng chút nào, ba huynh đệ Ban Khắc Đồ ở dưới chân núi thấy rõ ràng, không khỏi lắc đầu buồn bực nói:
- Quái lạ, chẳng lẽ Nam Minh mọi rợ trên núi thật sự bỏ ngựa chạy trốn rồi sao? Hay là gặp quỷ hồn toàn bộ bị chết hết rồi?
Trên núi.
Vạn phu trưởng lĩnh binh vừa mới dẫn người đến gần đỉnh núi trong vòng
hai mươi bước, trên núi bỗng ném ra trăm viên màu đen sẫm, bởi vì sắc
trời tối sẫm nhìn không rõ, chỉ có thể mơ hồ thấy vài thứ kia mang theo
cái cán, trên cán có từng điểm hoa lửa, nhưng lại không biết là vật gì?
Người Khoa Nhĩ Thấm trơ mắt nhìn mấy trăm viên đen tuyền kia từ trên núi giáng xuống, rơi vào giữa bọn họ, có mấy chục người xui xẻo bị những
viên đen ngòm này đập trúng đùa, chóng mặt ngã lăn ra đất, Vạn phu
trưởng bật cười ha hả, nghĩ đám Nam Minh mọi rợ nực cười này lại dùng
những tảng đá mụn nhọt ngăn cản sự tiến công của họ sao?
“Rầm rầm rầm...”
Vạn phu trưởng Khoa Nhĩ Thấm vừa cười được hai tiếng, một ánh lửa chói
mắt ở ngay dưới hang gã nở ra, trong khoảnh khắc làm thân hình gã chia
làm hai nửa, bắn thẳng lên bầu trời, ngay sau đó, càng nhiều ánh lửa ở
giữa người Khoa Nhĩ Thấm nở rộ, trong tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc,
mấy trăm người Khoa Nhĩ Thấm bị nổ tung, rất nhiều người Khoa Nhĩ Thấm
bị Long vương pháo bắn trúng mà nhanh chóng nổ tung, kêu thảm ngã trong
vũng máu…
Thật ra, tức lúc người Khoa Nhĩ Thấm vừa mới lên núi, lính canh gác của quân Minh đã phát hiện ra rồi.
Râu Rậm sớm đã mang theo năm trăm Hỏa thương thủ nấp sau đống tuyết chờ
người Khoa Nhĩ Thấm, bởi vì nguyên nhân góc độ, hơn nữa trước đó Vương
Phác đã cho người dùng tuyết đắp thành đường hầm mảnh hẹp dài ở chân
núi, nên người Khoa Nhĩ Thấm dưới chân núi không thể phát hiện ra hành
động của năm trăm Hỏa thương thủ này của Râu Rậm.
Đợi cho người Khoa Nhĩ Thấm tiến vào vòng hai mươi bước, Râu Rậm mới ra
lệnh, năm trăm Hỏa thương thủ đồng thời ném ra Long vương pháo xuống
dưới chân núi. Năm trăm viên Long Vương pháo đồng thời bùng nổ sẽ có uy
lực bao nhiêu? Người Khoa Nhĩ Thấm xui xẻo còn không bị nổ tung máu thịt bắn tung tóe sao? Không đợi người Khoa Nhĩ Thấm may mắn sống sót hồi
phục lại tinh thần, năm trăm viên Long vương pháo đợt thứ hai đã lại ném ngay xuống dưới hang, ngay sau đó là nhóm Long vương pháo đợt thứ ba…
Vương Phác nói không cần phải keo kiệt Long vương pháo, năm trăm Hỏa
thương thủ ném rất thỏa thích, một đám hả hê ném lên đầu đám người Khoa
Nhĩ Thấm.