Đại Đồng, hành dinh Tổng binh.
Vương Phác hỏi Chân Hữu Tài:
- Hữu Tài, tình hình xóa Vệ Sở quân thế nào rồi?
Chân Hữu Tài nói:
- Tướng quân, ngoại trừ Tả Vệ Đại Đồng, Trung Đồn Vệ An Đông, Dương Hòa Vệ, Sơn Cao Vệ và Thiên Thành Vệ còn thừa lại mấy ngàn người già yếu, các Vệ, Sở, Bảo còn lại giờ chỉ còn vỏ bọc rỗng mà thôi, hơn nữa Thủ bị các Vệ, Sở, Bảo này vừa lúc đều trong thành Đại Đồng, sự việc coi như thuận lợi, nhưng...
Vương Phác hỏi:
- Nhưng cái gì?
Chân Hữu Tài nói:
- Tuy nhiên dựa theo quy chế triều Đại Minh, tướng quân ngài không có quyền lực xóa bỏ Vệ Sở quân trấn Đại Đồng, hơn nữa Thủ bị các Vệ Sở ý kiến rất lớn, lần này ty chức phải dùng vũ lực mới miễn cưỡng ép ý kiến phản đối của bọn họ xuống, nhưng khó bảo toàn ngày sau sẽ không gặp phải phiền toái gì.
- Không có quyền lực?
Vương Phác lãnh đạm nói:
- Nắm đấm của ai mạnh hơn thì người đó có quyền lực!
Chân Hữu Tài nói:
- Nhưng những Thủ bị này...
- Bọn họ đương nhiên có ý kiến. - Vương Phác nói:
- Bản tướng quân xóa bỏ Vệ Sở quân, còn muốn quân hộ trực thuộc chuyển thành dân chúng địa phương. Những Thủ bị Vệ Sở này đương nhiên không vui, bởi vì bọn họ chẳng những phải nhổ điền sản Vệ Sở đã ngầm chiếm ra, từ nay về sau cũng không còn quân hộ để sai khiến như nô lệ nữa, bản tướng quân đã chặt đứt đường phát tài của họ rồi.
Chân Hữu Tài nói:
- Vậy những người này...
- Cứ để họ gây loạn đi. – Trong con ngươi của Vương Phác lóe lên tia sát khí dữ tợn, lạnh lùng nói:
- Thời loạn dùng luật nặng, đáng chết nhất định phải giết, không thể nhân từ nương tay. Bản tướng quân đã đào lăng mộ sẵn cho chúng rồi, chỉ đợi chúng tự chui vào trong đó thôi, hừ hừ.
Đại Đồng, phủ đệ của Phó Tổng binh Triệu Lục Cân.
Hai ngày trước, Trương Tử An thông qua Ti Lễ Giám thượng tấu đã có ý kiến phúc đáp rồi, Triệu Lục Cân chính thức được bổ nhiệm làm Phó Tổng binh trấn Đại Đồng, Đại Đồng bây giờ ngoại trừ Tổng binh Vương Phác thì Triệu Lục Cân là quân chức cao nhất, đến lúc này, địa vị của Triệu Lục Cân lập tức trở nên hết sức quan trọng.
Tối nay, Triệu Lục Cân đang uống rượu, vài Thủ bị có giao tình với y đều cùng tới nhà.
Vài vị Thủ bị này theo thứ tự là Thủ bị Cao Sơn Vệ Trần Uy, Thủ bị Dương Hòa Vệ Lý Phúc, Thủ bị Thiên Thành Vệ Dương Lâm, còn có Thủ bị An Đông Trung Đồn Vệ Triệu Dương.
- Ây, mấy vị đều đến cả rồi ư? – Triệu Lục Cân khẩn trương ngồi xuống:
- Nào nào, ngồi đi.
Triệu Lục Cân một mặt mời ngồi, một mặt yêu cầu gia tướng bày rượu, lại bảo nhà bếp chuẩn bị đồ nhắm rượu, hôm nay Triệu Lục Cân hết sức vui vẻ, đương nhiên muốn cùng chung vui với những lão bằng hữu này.
Thủ bị Sơn Cao Vệ Trần Uy đặt mông ngồi xuống, hơi có chút nhụt chí nói:
- Người so với người thật sự là tức chết người mà, nhớ ngày đó mấy huynh đệ chúng ta đều cùng nhập binh nghiệp, hiện giờ Triệu huynh đã lăn lộn lên làm Phó tổng binh rồi, cách chức Tổng trấn một phương chỉ một bước ngắn, nhưng vài chúng ta thì sao, hài, sắp phải đi ăn xin hết rồi.
- Đúng vậy, Triệu huynh.
Thủ bị Dương Hòa Vệ Lý Phúc cũng nói:
- Triệu huynh ngươi đi cầu xin Vương Tổng binh đi, đang yên đang lành sao lại xóa bỏ Vệ Sở quân làm gì? Còn muốn quân hộ các Vệ Sở quân toàn bộ chuyển thành dân chúng bảo vệ thành. Nếu Vương Tổng binh thật sự làm vậy, chúng ta thật sự là không còn đường sống đấy.
- Xin, xin cái rắm!
Thủ bị Thành Thành Vệ Dương Lâm gắt một tiếng, chửi:
- Vương Phác hắn thì là Tổng binh gì chứ, không phải là thành viên Nội Các, dựa vào cái gì nói rút là rút? Hắn có quyền lực đó sao? Ta muốn Triệu huynh dẫn chúng ta đi gây náo, càng lớn càng tốt, xem Vương Phác xử lý như nào.
Triệu Lục Cân cau mày không nói lời nào, việc Vương Phác hạ lệnh xoá Vệ Sở quân, cũng tương ứng chuyển quân hộ thành dân chúng địa phương là y có biết, tuy nhiên trong thâm tâm y cũng cảm thấy cách làm của Vương Phác không đúng, nhưng y chỉ là một Phó tổng binh, hơn nữa vừa mới lên làm có hai ngày, không thể lúc này công nhiên đi phân phải trái với Vương Phác.
- Gây loạn?
Thủ bị Sơn Cao Vệ Trần Uy lạnh lùng nói:
- Vậy là muốn chết rồi. Vương Phác là ai cơ chứ? Là một nhân vật ngay cả thánh chỉ cũng kháng, còn dám cướp pháp trường, ngươi gây với hắn, hắn ra lệnh một tiếng là thịt các ngươi ngay! Đừng tưởng lão Trần ta dọa các ngươi, trên đời này không có việc gì mà Vương Phác không dám làm!
Thủ bị An Đông Vệ Triệu Dương nói:
- Vậy ý của Trần huynh là...
Thủ bị Sơn Cao Vệ Trần Uy nói:
- Vương Phác thật sự muốn làm việc đó đến triệt để, làm cho các huynh đệ không còn đường sống, chúng ta đây cũng chỉ có một đường phản kháng, tuy nhiên việc này cần phải được bàn bạc kỹ lưỡng, hơn nữa phải một kích tất sát, không được bại lộ ra ngoài, nếu không tất cả chúng ta đều chết không có chỗ chôn đấy!- Câm miệng.
Triệu Lục Cân vỗ bàn, sắc mặt giận giữ nói:
- Có phải các ngươi chán sống rồi không? Chỉ dựa vào ba ngàn người già yếu thủ hạ của các ngươu mà đòi dám đối đầu với Vương Phác sao? Các ngươi làm như vậy căn bản chính là lấy trứng chọi với đá!
- Vậy cũng chưa chắc.
Thủ bị Sơn Cao Vệ Trần Uy lãnh đạm nói:
- Thủ hạ của Vương Phác chính là Hỏa Khí Doanh đích xác dũng không thể đỡ, nếu đánh bừa chúng ta sẽ không có chút phần thắng nào, chúng ta không đánh bừa với Vương Phác, chúng ta thiết lập bẫy để dụ hắn. Chỉ cần Vương Phác chết, mấy Thiên tổng dưới tay hắn đều là mãng phu hữu dũng vô mưu, căn bản không thể làm gì.
- Ám sát?
Triệu Lục Cân lãnh đạm nói:
- Tính toán như vậy, chỉ dựa vào mấy chục thủ hạ yếu nhược của các ngươi mà cũng có thể giết được Vương Phác ư?
Thủ bị Sơn Cao Vệ Trần Uy nói:
- Dựa vào mấy chục thủ hạ của chúng ta đích xác không giết được Vương Phác, nhưng có người có thể giết được Vương Phác, hơn nữa còn ngay tại thành Đại Đồng này.
Sắc mặt Triệu Lục Cân biến đổi, nghiêm nghị nói:
- Trần Uy, rốt cuộc là ngươi có ý gì?
Trần Uy nói:
- Triệu Phó tổng binh, mấy chục thủ hạ của chúng ta không giết được Vương Phác, nhưng ba trăm tử sĩ mà Đại Vương phủ nuôi dưỡng thì sao? Bọn họ giết được Vương Phác chứ?
- Đại Vương?
Triệu Lục Cân lắc đầu không tin, nói:
- Hắn sẽ xuống tay với Vương Phác sao?
Trần Uy cười âm hiểm, nói:
- Triệu Phó tổng binh, các vị huynh đệ, chuyện cho tới giờ ta cũng không giấu diếm nữa, nói thật với các ngươi là, việc này trước đó Vương Chiêm Sự của Đại Vương phủ đã tới tìm ta, nhưng Đại Vương chỉ muốn bắt sống Vương Phác, sau đó bí mật áp giải hắn đến Kinh sư.
Triệu Lục Cân do dự nói:
- Làm như vậy không tốt lắm đâu? Vương Phác dù sao cũng là Tổng binh một trấn, hơn nữa nếu thất thủ...
- Triệu Phó tổng binh.
Trần Uy trang nghiêm nói:
- Người khác có thể do dự, duy chỉ có ngươi không thể do dự, bởi vì ngươi mới là người được lợi lớn nhất trong hành động lần này! Chỉ cần Vương Phác chết, vị trí Tổng binh Đại Đồng chỉ có ngươi là ngồi được, còn Hỏa khí doanh dũng mãnh dưới tay Vương Phác từ nay về sau cũng nghe theo sai phái của ngươi để làm việc.
Triệu Lục Cân im lặng, nhìn dáng vẻ đã dao động rồi.
Đích xác, Tổng binh một trấn có sức hấp dẫn không nhỏ, đội cường binh dưới tay Vương Phác càng có sức hấp dẫn trí mạng với Triệu Lục Cân, nếu thật sự có đội cường binh này nguyện trung thành, Triệu Lục Cân thậm chí dám đòi Đại ấn tướng quân với Sùng Trinh Đế! Chẳng phải Đại ấn tướng quân của Hạ Nhân Long và Tả Lương Ngọc chính là lấy như vậy đó sao?
Bắc Kinh, thiên lao.
Vương Thừa Ân tay cầm thánh chỉ đi vào nhà tù số một, the thé nói:
- Thánh chỉ tới, Tội viên Tôn Truyền Đình tiếp chỉ.
Lão tù phạm đầu bù tóc rối, râu ria xồm xoàm vội vàng xoay người ngã quỵ xuống đất.
Lão tù phạm này chính là Tôn Truyền Đình từng là bạn tù vài ngày với Vương Phác đấy.
Tôn Truyền Đình cũng là một trong những quan viên Đại Minh trong miệng Lý Nham thật sự thương cảm dân chúng, Lý Nham thật sự không hề câu kết với Tôn Truyền Đình, khi Lý Nham đầu nhập dưới trướng Lý Tự Thành, Tôn Truyền Đình sớm đã bị Sùng Trinh Đế hạ thiên lao, sở dĩ Lý Nham cho là như vậy, là vì Tôn Truyền Đình thời điểm làm Tổng đốc Tam Biên Thiểm Tây từng làm vài việc lớn bảo vệ dân chúng biên cảnh bình an.
Trong đó để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng Lý Nham chính là sự kiện Tôn Truyền Đình cưỡng ép phái quân lương. Bởi vì Quan Trung cằn cỗi, dân chúng không chịu nổi gánh nặng. Tôn Truyền Đình vì kiếm quân lương liền ép cường hào Quan Lũng, thu điền sản phân chia quân lương, đối với những thổ hào thân sĩ vô đức, Tôn Truyền Đình giết không ít, bản thân Tôn Truyền Đình lại không mảy may bòn rút chút tơ hào nào của lão trăm họ, bởi vậy Lý Nham mới nhận định Tôn Truyền Đình là một vị quan tốt thật sự thương dân.
Trên thực tế, Tôn Truyền Đình đích thật là vị quan tốt yêu dân như con, lại càng trung thành và tận tâm với triều Đại Minh.
Tuy nhiên, Tôn Truyền Đình cũng không phải là một tránh thần cổ hủ không biết biến báo, ông cũng là một năng thân, ông dám công khái giết cường hào Quan Trung lấy quân lương cá nhân, cũng đủ chứng minh sự quyết đoán và thủ đoạn của ông, hơn nữa khó có được chính là ông còn có thiên phú về quân sự, quả thật có thể nói là một thanh kiếm sắc mà ông trời ban cho Sùng Trinh Đế, ban cho vương triều Đại Minh.
Đáng tiếc chính là một thanh tuyệt thế thần binh như thế lại bị Sùng Trinh Đế đem gác xó suốt ba năm!
Nếu Tôn Truyền Đình không bị bắt vào nhà lao, ông và Hồng Thừa Trù có thể một chủ ngoại, một chủ nội, triều Đại Minh cho dù là tác chiến hai tuyến, cũng có thể ứng phó được!
Vương Thừa Ân chậm rãi triển khai thánh chỉ, the thé đọc:
- Tội viên Tôn Truyền Đình, áp chế quân thượng, làm trái với đạo nhân thần, đúng là đại nghịch bất đạo, luận tội làm giam cầm cả đời, vĩnh viễn không bổ nhiệm, nay đại binh Kiến Nô xâm nhập, trẫm vì quốc gia an nguy, đang lúc dùng người, lấy tội thân đốc sư thảo nô... Khâm thử!
Tôn Truyền Đình lạy dài trên đất, hô dài:
- Tội viên Tôn Truyền Đình khấu tạ thiên ân, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...