- Kết minh?
Ngô Tam Phượng ngạc nhiên nói:
- Lý Tự Thành sẽ kết minh cùng Ngô gia sao? Điều này không có khả năng lắm đâu.
- Không có gì là không thể cả.
Ngô Tam Quế lãnh đạm nói:
- Vương Phác có một câu danh ngôn, nói rằng trên đời này không có bằng
hữu vĩnh viễn cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Tiểu đệ vẫn rất tán thưởng câu nói này. Hôm nay Ngưu Kim Tinh tới tìm
Ngô gia chúng ta cũng đủ để chứng minh câu nói của Vương Phác là lời nói chí lý rồi đấy.
Lão gia đinh Ngô Lục hỏi:
- Đại gia, nhị gia, có gặp người này không ạ?
- Gặp, đương nhiên là gặp.
Ngô Tam Quế mỉm cười nói:
- Lục thúc, thúc dẫn y vào đi.
- Vâng.
Ngô Lục trả lời một tiếng liền đi.
Trong chốc lát, Ngưu Kim Tinh đã được lão gia đinh dẫn vào noãn các. Lúc này Ngô Tam Phượng đã tránh mặt, trong noãn các chỉ còn lại một mình
Ngô Tam Quế. Thấy Ngô Tam Quế, Ngưu Kim Tinh chắp tay vái chào, cất cao
giọng nói:
- Tại hạ Ngưu Kim Tinh, tham kiến Bình Tây Vương.
Ngô Tam Quế khoát tay, hỏi với thái độ mập mờ:
- Ngưu quân sư từ xa đến Thái Nguyên, không biết có giúp gì được không?
Ngưu Kim Tinh chắp tay vái chào hướng tây, cất cao giọng nói:
- Phụng mệnh Vạn Tuế chủ ta, đến kỳ kết minh ước cùng Binh Tây Vương.
- Ký kết minh ước?
Ngô Tam Quế giả vờ ngu ngơ nói:
- Minh ước gì?
Ngưu Kim Tinh hơi giận, nói:
- Vương gia cớ sao biết rõ mà vẫn còn hỏi?
Ngô Tam Quế nói:
- Lời này của Quân sư là có ý gì?
Ngưu Kim Tinh nói:
- Nếu Vương gia đã không có thành ý như thế, vậy thì tại hạ liền cáo từ.
Nói đoạn, Ngưu Kim Tinh ra vẻ muốn đi, Ngô Tam Quế vội đứng dậy cười nói:
- Ngưu quân sư bớt giận, ha ha, bớt giận.
Ngưu Kim Tinh thuận thế xuống lừa, thành khẩn nói:
- Vương gia, đại thế thiên hạ trước mắt tại hạ không cần nói nhiều. Kiến Nô đã bị trọng thương, Đại Minh triều khôi phục Bắc Trực, Sơn Đông, Hà
Nam đã là xu thế tất yếu. Nếu hai nhà chúng ta còn không liên kết với
nhau nữa, chỉ e là không đến hai năm, sẽ bị Vương Phác tiêu diệt.
Ngô Tam Quế vội vàng nói:
- Lời nói của Ngưu quân sư vô cùng chính xác, bổn vương cũng đang lo lắng vì chuyện này.
Ngưu Kim Tinh nói:
- Cho nên, bây giờ hai nhà chúng ta phải vứt bỏ thành kiến ngày xưa, không thể chĩa mũi đao vào nhau nữa.
Ngô Tam Quế nói:
- Không dối gạt Ngưu quân sư, kỳ thực bổn vương từ lâu đã không còn muốn tác với quân Đại Thuận nữa. Chỉ có điều, bởi vì chuyện quá khứ mà Đại
Thuận Vương vẫn canh cánh trong lòng đối với bổn vương. Bắc đắc dĩ bổn
vương mới tụ tập trọng binh ở giao giới Sơn Thiểm. Nếu như quân Đại
Thuận có thể triệt binh khỏi biên giới, bổn vương nhất định cũng sẽ rút
quân theo.
- Được.
Ngưu Kim Tinh vui mừng nói:
- Chỉ cần có câu nói này của Vương gia, tại hạ trở về Tây An là có thể giao phó với Vạn Tuế.
Ngưu Kim Tinh đến đây có hai mục đích. Nếu có thể kết minh với Ngô gia
đương nhiên là rất tốt, nếu không thế kết minh thì thuyết phục Ngô Tam
Quế rút quân khỏi biên giới Sơn Thiểm. Cứ như thế, quân Đại Thuận liền
có thể điều động ra khỏi biên giới Sơn Thiểm ít nhất là hai mươi vạn đại quân. Trong tay Lý Tự Thành liền có binh lực sung túc, hướng nam có thể thâu tóm Trương Hiến Trung, hướng đông có thể tiến công Hà Nam, đi về
phía nam còn có thể đánh vào Hồ Quảng xoay sở ít quân lương mà Đại Thuận cần.
Đối với mục đích của Ngưu Kim Tinh và quân Đại Thuận, Ngô Tam Quế như đi guốc trong bụng.
Bởi vì cha già Ngô Tương chết trong tay Lý Tự Thành, nên tuy Ngô Tam Quế hận Lý Tự Thành thấu xương, nhưng lúc này lại không dễ dàng tính toán
ân oán cá nhân một cách chi li được. So với sinh tử tồn vong của Ngô
gia, việc báo thù cho cha già không quan trọng bằng. Bất kể là nói như
thế nào thì người còn sống vẫn quan trọng hơn người đã khuất phải không?
Huống hồ cho Lý Tự Thành và quân Đại Thuận chút mặt mũi, thả cho quân
Đại Thuận của Lý Tự Thành đi sống mái cùng quân Trung Ương của Vương
Phác. Điều này đối với Ngô gia mà nói chỉ có lợi chứ không có hại. Chính là vì vậy, cuộc gặp gỡ giữa Ngưu Kim Tinh và Ngô Tam Quế có thể nói là
thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã đạt thành hiệp nghị.
Hà Nam, Khai Phong.
Quân phiến loạn của Lý Hổ rất nhanh đã bị trấn áp. Lý Hổ, Ngô Tam Phụ bị Hồng nương tử bắt sống tại chỗ, năm trăm gia đinh Ngô Tam Phụ dẫn theo
cũng bị kỵ binh do Trương Hòa Thượng suất lĩnh chém tận giết tuyệt.
Ngày hôm sau, Hồng nương tử suất lĩnh năm trăm khinh kỵ tiền về Phong Khâu nghênh đón Vương Phác.
Trong thành Phong Khâu, hành dinh Tổng đốc lâm thời, Hồng nương tử đang
suất lĩnh Kinh Mậu Thành, Trương Hòa Thượng và một loạt những tướng lĩnh cấp cao của nghĩa quân Hà Nam tiến lên hành đại lễ bái kiến Vương Phác. Bất kể là nói như thế nào thì quân Hà nam đã tuyên bố tiếp nhận chỉnh
biên của quân Trung Ương, hiện tại Vương Phác đã là Thống soái tối cao
của quân Hà Nam rồi.
Vương Phác động viên chư tướng một phen, tỏ ý muốn đưa tất cả đi Đại học quan quân lục quân Nam Kinh để học tập. Chư tướng nghe xong đều vui
mừng không ngớt. Bọn họ sớm đã nghe nói đến tên tuổi của Đại học quan
quân lục quân Nam Kinh, biết rằng học viên tốt nghiệp từ đại học đó rất
nhanh sẽ trở thành quan quân cấp cao của quân Trung Ương. Ngụ ý của
Vương Phác, là những hàng tướng như bọn họ vẫn có cơ hội lãnh quân.
Đợi chư tướng đều đi khỏi, trên đại sảnh chỉ còn lại ba người Vương
Phác, Hồng nương tử và Trương Hòa Thượng, trên mặt Vương Phác mới lộ ra
nụ cười hiếm thấy, tiến lên ghì chặt bả vai của Trương Hòa Thượng, nói:
- Hòa Thượng, hơn một năm nay oan ức nhiều cho ngươi rồi. Vì triều đình, vì quân Trung Ương, bắt ngươi gánh lấy cái bêu danh làm phản đồ hơn một năm nay.
- Không oan ức.
Trương Hòa Thượng cười ngây ngô nói:
- Vì Hầu gia, ty chức làm gì cũng được.
Hồng nương tử không kìm nổi nói:
- Hầu gia, việc huấn luyện của quân Hà Nam toàn bộ đều nhờ vào Trương
tướng quân, đặc biệt là bốn vạn kỵ binh kia. Nếu không phải là Trương
tướng quân, căn bản là ta không thể huấn luyện họ tốt trong một quãng
thời gian ngắn như vậy.
Trương Hòa Thượng nghe xong xoa xoa cái đầu trọc, cười ngây ngô nói:
- Cái này ty chức cũng không dám kể công. Chẳng qua là ty chức chỉ dùng
bộ phương pháp huấn luyện của quân Trung Ương dùng cho quân Hà Nam mà
thôi, hơn nữa bốn vạn tướng sỹ đó đều có xuất thân là nhà nuôi ngựa. Bản thân còn có kỵ thuật không tồi, huấn luyện cũng dễ dàng hơn nhiều.
Vương Phác nói:
- Bất kể là nói thế nào, bốn vạn kỵ binh quân Trung Ương đều là do một tay ngươi huấn luyện cả đấy.
Trương Hòa Thượng vội vàng nói:
- Đây đều là chuyện ty chức phải làm.
Vương Phác vỗ vỗ lên bả vai của Trương Hòa Thượng nói:
- Trong các thuộc hạ cũ lúc trước của ta, ngoại trừ Râu Rậm vừa tử trận
năm ngoái, những người còn lại như Mặt Sẹo, Triệu Tín, Đường Thắng đều
đã làm đến chức Đề đốc rồi. Luận quân công, luận năng lực, Hòa Thượng
ngươi hoàn toàn không kém bọn họ, cũng đã đến lúc làm Đề đốc rồi!
Trương Hòa Thượng vò đầu nói:
- Hầu gia, chỉ sợ là ty chức không quản nổi
- Ta nói ngươi được thì ngươi được. Ta định tuyển chọn ba vạn tinh nhuệ trong bốn vạn kỵ binh để thành lập sáu Kỵ Binh doanh.
Vương Phác nói xong, thần sắc trở nên nghiêm túc, lại nói tiếp:
- Hòa Thượng ngươi làm Đề đốc Hà Nam, chỉ huy Kỵ Binh doanh số bốn,
doanh số năm, doanh số sáu đóng quân ở Hà Nam, hiệp đồng với Triệu Tín
phòng ngự Thiểm Tây, Tứ Xuân khỏi sự xâm phạm của lưu tặc.
- Vâng!
Trương Hòa Thượng dạ ran:
- Ty chức đa tạ Hầu gia cất nhắc.
Khi ánh mắt của Vương Phác lại chuyển về phía Hồng nương tử bỗng nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, nói:
- Nương tử, Kỵ Binh tân biên doanh số một, doanh số hai, doanh số ba vẫn do nàng chỉ huy. Sau khi chỉnh biên xong lập tức phát động tiến công
Sơn Tây. Ta suất lĩnh Hỏa Thương doanh số một, doanh số ba của quân
Trung Ương xuất chinh theo, tranh thủ khôi phục toàn tỉnh Sơn Tây trong
vòng hai tháng.
- Ừm.
Hồng nương tử liếc mắt đưa tình nhìn Vương Phác, dịu dàng nói:
- Tất cả thiếp đều nghe theo lời chàng.
Trương Hòa Thượng thấy thế vội nói:
- Hầu gia, vậy ty chức xin cáo lui.
- Ừm.
Vương Phác khẽ vuốt cằm nói:
- Vậy ngươi đi trước chuẩn bị đi.
Trương Hòa Thượng đứng thẳng cúi chào Vương Phác, rồi sau đó xoay người hiên ngang rời khỏi.
Trương Hòa Thượng vừa rời đi, Hồng nương tử liền sà vào lồng ngực của Vương Phác như chú én con chao liệng.
Vương Phác thuận thế ôm lấy cơ thể mềm mại đẫy đà của Hồng nương tử, hai tay đã xuôi theo cái lưng ong của Hồng nương tử đặt xuống đôi mông to
tròn trịa đang vểnh lên, mười ngón tay dùng sức xoa xoa nắn nắn trên
chiếc quần màu đỏ như lửa, vừa xoa vừa cười hỏi:
- Nương tử, hơn hai tháng nay có nhớ ta không hả?
- Muốn.
Hồng nương tử ngẩng khuôn mặt má lún đồng tiền xinh đẹp, say tình nhìn Vương Phác chăm chú, dịu dàng nói:
- Ngày nào cũng nhớ chàng hết.
Hai ngón tay của Vương Phác đã len lỏi vào khe mông thăm thẳm của Hồng
nương tử, nhẹ nhàng xoa xoa nhụy hoa mẫn cảm của Hồng nương tử chỉ cách
một lớp quần, cười dâm đãng hỏi:
- Nhớ cái gì của ta?
- Hầu gia.
Hồng nương tử cúi đầu thỏ thẻ, thoáng chốc kẹp chặt chiếc đùi thon dài,
khiến ma trảo của Vương Phác không thể hoạt động được nữa. Khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn của Hồng nương tử đã đỏ ửng. Nét xấu hổ e lệ đó, vẻ đẹp
khó cưỡng lại đó, càng khiến cho Vương Phác dù đã quen với sắc đẹp kia,
cũng không khỏi nhìn đến ngây ngốc.
- Nương tử.
Vương Phác đưa một bàn tay nữa ra, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của Hồng nương tử, dịu dàng nói:
- Nàng thật đẹp
Hồng nương tử chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, bỗng nhiên hỏi:
- Có đẹp như Viên Viên phu nhân của chàng không?
Suy cho cùng thì đàn bàn cũng là đàn bà. Tuy rằng Hồng nương tử là một
nữ anh hùng, nhưng trước mặt người đàn ông mình yêu thật lòng cũng không khỏi biểu lộ thiên tính ghen tuông của đàn bà.
- Khụ, cái này thì đẹp như nhau, đẹp như nhau cả.
Vương Phác khẩn trương trả lời qua loa, nói thế thì đương nhiên là không tiếp tục chủ đề này nữa.
Rõ ràng là Hồng nương tử không hài lòng với câu trả lời của Hồng nương
tử, lúc Hồng nương tử chu chu cái miệng nhỏ nhắn còn muốn hỏi lại, thì
cái miêng to tướng của Vương Phác đã không nói không rằng hôn lên đôi
môi son kiều diễm ướt át của nàng. Bị hơi thở nóng rực của Vương Phác
phả vào mặt, mà còn bị đầu lưỡi của Vương Phác xâm nhập, Hồng nương tử
rất nhanh đã bị mất phương hướng, hoàn toàn bị lạc vào tình cảm mãnh
liệt như lửa của Vương Phác
Trong lúc bất tri bất giác, ma trảo của Vương Phác đã đi sâu vào trong
lưng quần của Vương Phác, ngón tay linh hoạt đã xuôi theo da thịt nõn nà tiến vào trong rãnh sâu, móc lấy một ít dịch dính ướt. Hồng nương tử
rùng mình một cái, bừng tỉnh từ trong cơn mê, liền gấp rút giơ tay ghì
chặt ma trảo của Vương Phác, thở hổn hển nói:
- Gia, bây giờ vẫn còn là ban ngày đó
- Giữa ban ngày thì sao chứ?
Vương Phác cười dâm đãng nói:
- Luật Dại Minh lại không có quy định là giữa ban ngày không thể làm tình.
- Nhưng, nhưng mà
Hồng nương tử thẹn thùng không chịu nổi, nói:
- Nhưng nơi này là hành dinh của chàng, sẽ có người đến.
- Sẽ không đâu, lúc này sao lại có người đến?
Vương Phác thở hào hển, đè cơ thể mềm mại của Hồng nương tử lên án. Hồng nương tử ưm một tiếng thuận theo, nằm sấp trên án, bờ mông tròn trịa
vểnh cao. Vương Phác nới lỏng dây thắt lưng của Hồng nương tử ra một
cách thuần thục, thuận thế kéo chiếc quần đỏ như lửa của Hồng nương tử
xuống đầu gối
Tây An, cung dinh của Lý Tự Thành.
Tuy nói hiện tại thế lực của quân Đại Thuận không lớn như trước, nay
không bằng lúc xưa, nhưng bất kể là nói thế nào thì quân Đại Thuận cũng
từng công hạ Bắc Kinh. Lý Tự Thành cũng từng ngồi trong long đình, hơn
nữa cũng từng đăng cơ trong điện Hoàng Cực, xưng đế. Hiện tại lui về thủ Tây An thì làm gì có đạo lý bỏ đi niên hiệu của mình.
Vì vậy, sau khi lui về thủ Tây An, Lý Tự Thành vẫn tự cho mình là Hoàng Đế Đại Thuận.
Bởi vì Lý Nham bị hại, Tống Hiến Sách cũng chết giữa loạn quân trên
đường rút lui, nên cuối cùng Ngưu Kim Tinh cũng đã đạt được ý nguyên làm Tế tướng của “Nước Đại Thuận“.
Trưa hôm nay, theo lệ thường, Lý Tự Thành triệu tập bá quan văn võ vào triều nghị sự.
Kỳ thực “Nước Đại Thuận” căn bản không có bao nhiêu quốc sự để bàn bạc,
duy chỉ có chuyện Ngưu Kim Tinh đi đàm phán với Ngô Tam Quế. Phải nói là Lý Tự Thành vô cùng không tình nguyện nghị hòa với Ngô Tam Quế, bởi vì
lúc trước nếu không vì Ngô Tam Quế mượn quân Thanh vào quan, Lý Tự Thành y cũng sẽ không mất đi Bắc Kinh, cũng sẽ không mất đi bốn tỉnh Bắc
Trực, Sơn Đông, Hà Nam, Sơn Tây.
Nếu không phải là do Ngô Tam Quế, Lý Tự Thành y sớm đã trở thành Hoàng
Đế chân chính, Đại Thuận triều cũng đã sớm vượt mặt Đại Minh. Há có thể
giống như bây giờ, chỉ khốn khổ thủ một góc Thiểm Tây, làm một Hoàng Đế
địa phương hữu danh vô thực?
Vì vậy, Lý Tự Thành thật sự hận Ngô Tam Quế đến tận xương tủy, hận đến mức không thể lột da, uống máu!
Nhưng thực tế tàn khốc, Kiến Nô ngạo mạn không ngờ lại bị quân Minh của
Vương Phác đánh cho không còn manh giáp tại Tế Ninh. Từ sự bại vong của
Kiến Nô, binh phong của quân Minh khẳng định là sẽ dời về phía Sơn Tây,
Thiểm Tây và Tứ Xuyên. Minh đình tuyệt sẽ không dung thứ Đại Tây quốc,
Đại Thuận triều và Sơn Tây Ngô gia độc lập ở ngoài triều đình.
Bất kể là quân Đại Tây, quân Đại Thuận hay là Sơn Tây Ngô gia, đều không thể tự lực đối kháng với thực lực của Minh đình. Nếu ba nhà không liên
hợp thì chỉ có thể bị quân Minh tiêu diệt từng nhà. Vì vậy, Lý Tự Thành
cũng chỉ có thể tạm thời buông bỏ thù oán cá nhân với Ngô Tam Quế, hai
nhà bãi binh cùng nhau chống lại Minh đình.
Lúc Lý Tự Thành đang muốn hỏi tả hữu, thì chợt có một gã Cấm Vệ quân tất tả tiến vào điện quỳ xuống bẩm:
- Bẩm Vạn Tuế, Thừa tướng đã trở về.
- Ồ, Ngưu ái khanh đã trở về rồi sao?
Lý Tự Thành vội vàng nói:
- Mau, mau mời khanh ấy vào gặp trẫm.
Rất nhanh, Ngưu Kim Tinh cũng nhanh chân bước vào đại điện, hành đại lễ tam quỳ cửu khấu với Lý Tự Thành, rồi nói:
- Thần khấu kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Ái khanh bình thân.
Lý Tự Thành vội vã hỏi:
- Kết quả của chuyến đi Thái Nguyên thế nào?
Ngưu Kim Tinh đứng dậy, vui mừng nói:
- Bẩm Vạn Tuế, Ngô Tam Quế đã nhận lời ký kết minh ước với triều đình ta.
- Hừ..
Lý Tự Thành kêu lên một tiếng, nói:
- Xem như tên Ngô Tam Quế biết thân biết phận, không cự tuyệt ý tốt của trẫm.
Ngưu Kim Tinh nói:
- Bẩm Vạn Tuế, lão thần cho rằng Ngô Tam Quế thật sự có ý giải hòa. Hai
mươi vạn đại quân tụ tập ở phủ Diên An giờ có thể điều về phía nam. Có
hai mươi vạn đại quân này, hướng đông có thể tiến công Hà Nam, hướng nam có thể tiến công Hồ Quảng. Quân đóng ở Hà Nam, Hồ Quảng cũng không
nhiều, quân ta đều chiếm ưu thế.
Lý Tự Thành gật đầu nói:
- Vừa mới hôm qua, Trương Hiến Trung còn dâng quốc thư lên trẫm, thỉnh
quân Đại Minh ta nam hạ xuống Hồ Quảng cùng đánh Minh đình. Thừa tướng
thấy việc này thế nào?
- Còn gì tốt cho bằng.
Ngưu Kim Tinh nói:
- Theo thần biết, năm nay nay Hồ Quảng thu hoạch được một vụ bội thu lớn nhất trong trăm năm qua, lương thực thu hoạch được đã đủ cho bách tính
Hồ Quảng ăn trong năm năm! Nếu như quân Đại Thuận ta có thể chiếm lĩnh
được Hồ Quảng, thì có thể thu được lương thực chúng ta cần, nạn đói
trong nước liền có thể hóa giải.
- Ừm.
Lý Tự Thành vui vẻ nói:
- Đã là như vậy, thì cứ nhận lời Trương Hiến Trung xuất binh. Sau khi
chiếm lĩnh được Hồ Quảng hai nhà chia đôi lương thực. Nếu Trương Hiến
Trung chịu là tốt nhất, nhược bằng không thì thu thập Trương Hiến Trung
trước, sau đó khởi binh nam hạ chiếm lĩnh Hồ Quảng. Bất kể thế nào thì
lần này cũng phải thu lương thực về.