- Đi đường biển?
Tô Nạp nghe thế ánh mắt sáng rực, sau đó ra sức vỗ vỗ lên trán mình, bừng tỉnh ngộ:
- Đúng rồi, sao nô tài lại không nghĩ đến chứ, biển cũng đã đóng băng
rồi, người ngựa hoàn toàn có thể đi trên mặt biển. Cho dù là mọi rợ Nam
Minh có chiếm được Sơn Hải Quan trước thì có làm sao? Ha ha ha
- Vẫn chưa hết đâu.
Đa Đạc mỉm cười, giơ tay chỉ vào hai ngàn cỗ xe trượt tuyết nói:
- Có thứ đồ chơi này, các tướng sỹ khỏi phải lặn lội đường xa gian khổ, mà còn nhanh hơn, thoải mái hơn cưỡi ngựa!
- Hả?
Tô Nạp không dám tin, liền nói:
- Đây là đồ chơi gì, thật sự thần kỳ như vậy sao?
Đa Đạc mỉm cười nói:
- Rất nhanh ngươi sẽ biết.
Sơn Đông, trấn Trương Thu.
Hồng nương tử sà vào lồng ngực của Vương Phác, lưu luyến không muốn rời, nói:
- Hầu gia, chàng phải đến Khai Phong mau mau chút nha.
Vương Phác cúi đầu, dúi mũi vào mái tóc của Hồng nương tử, hít một hơi thật sâu, dịu dàng nói:
- Bảo bối à, nhiều nhất hai tháng, chỉ chờ sắp xếp xong xuôi đại sự quân chính ở Sơn Đông và Bắc Trực Lệ thì sẽ tới ngay.
- Ừm.
Hồng nương tử khẽ ừm mộ tiếng, thấp giọng nói:
- Thiếp chờ chàng.
Liễu Khinh Yên khẽ vuốt cằm, hạ giọng nói:
- Thông qua thẩm vấn tù binh Kiến Nô, hiện tại đã có thể khẳng định lần
nam chinh này Đa Nhĩ Cổn tổng cộng dẫn theo gần sáu vạn Bát Kỳ Kiến Nô
và mười tám vạn kỵ binh Mông Cổ, tổng binh lực lên đến hơn hai mươi bốn
vạn! Tuy nhiên, qua hai cuộc chiến Tế Ninh và Sa Câu Hà, quân Trung Ương ta chỉ tiêu diệt được bảy ngàn thiết kỵ Kiến Nô cùng với hơn hai vạn kỵ Thát Tử binh, còn lại có hơn hai vạn Kiến Nô và khoảng mười bốn vạn
Thát Tử binh chết do nội chiến.
Vương Phác ngưng trọng nói:
- Nói cách khác, vẫn còn gần ba vạn Kiến Nô và hơn hai vạn Thát Tử binh không rõ tung tích sao?
Liễu Khinh Yên lại nói:
- Quân Hà Nam của Hồng nương tử đã tiêu diệt hơn vạn Kiến Nô và hơn vạn
Thát Tử binh ở vùng Liêu Thành, vì vậy chỉ còn hơn vạn Kiến Nô cùng mấy
ngàn Thát Tử binh không rõ tung tích. Thuộc hạ cho rằng mấy ngàn Thát Tử chắc chắn là đã trốn về phía tây trở thành rắn không đầu, nhưng hơn vạn Kiến Nô lại không phải là một đội quân nhỏ, hẳn phải rất khó qua được
con mắt của thám mã kỵ binh Hà Nam mới đúng.
Vương Phác nói:
- Nói tiếp đi.
Liễu Khinh Yên nói:
- Hầu gia có còn nhớ trước khi quyết chiến ở Tế Ninh, tín sứ do Ngạch Triết phái đến cầu hòa đã từng nói gì không?
- Đương nhiên là nhớ.
Vương Phác nói:
- Kẻ đó tên là Hốt Lỗ Ôn, nói Đa Nhĩ Cổn đã có quyết tâm phá phủ trầm
chu (đập nồi dìm thuyền theo trong tích của Hạng Vũ), còn sai Đa Đạc
suất lĩnh hơn vạn tinh binh Chính Bạch Kỳ dẫn theo tất cả chiến mã trong quân đi về phía Đông Bình Châu, hả ý Khinh Yên ngươi nói là, hơn vạn
Kiến Nô không rõ tung tích chính là tinh binh Chính Bạch Kỳ do Đa Đạc
dẫn đi sao?
Liễu Khinh Yên nói:
- Bát Kỳ Kiến Nô từng trải qua nhiều chiến dịch lớn nhỏ, có thể được xem là đội quân tinh nhuệ. Quân đội như vậy chò dù là nếm mùi thất bại cũng sẽ không tán loạn, Kiến Nộ bị kỵ binh Hà Nam chặn đánh ở vùng phụ cận
Liêu Thành phần lớn là một tập thể lấy các Kỳ làm đơn vị, rất ít có Kiến Nô đơn lẻ lạc đàn. Điều này chứng minh hơn vạn Kiến Nô không rõ tung
tích không phải là chạy tán loạn, mà là đã chạy trốn khỏi Liêu Thành
trước khi kỵ binh Hà Nam đuổi đến.
Vương Phác nghiêm túc nói:
- Ý ngươi nói là, trước khi kỳ bịnh Hà Nam của Hồng nương tử đuổi đến
Liêu Thành, hơn vạn Kiến Nô này đã vượt qua khỏi Liêu Thành chạy trốn về phía bắc rồi sao?
Liễu Khinh Yên khẽ vuốt cằm, lại nói:
- Hầu gia có còn nhớ trước cuộc chiến Tế Ninh, muội có từng có dự cảm,
dường như Đa Nhĩ Cổn đang an bài hậu sự, hiện tại xem ra quả thật là Đa
Nhĩ Cổn đã lường trước được khả năng sẽ thất bại của Kiến Nô trong cuộc
chiến Tế Ninh, vì vậy mới an bài hậu sự thật tốt. Đa Đạc dẫn tinh binh
Chính Bạch Kỳ xua ngựa đi Đông Bình Châu chỉ là ngụy trang, mang hơn vạn quân tinh nhuệ Kiến Nô trở về quan ngoại mới là mục đích thật sự của Đa Nhĩ Cổn.
- Xem ra quả thật là như thế rồi.
Vương Phác điềm nhiên nói:
- Hay cho Đa Nhĩ Cổn, vẫn còn lưu lại một chiêu như thề này!
Liễu Khinh Yên nói:
- Hiện tại cũng chỉ có gửi hy vọng vào Đường Thắng tướng quân. Nếu như
Tướng quân có thể công chiếm được Sơn Hải Quan trước, có lẽ còn có thể
chặn được đám Kiến Nô này, bằng không, nếu để cho đám Kiến Nô hơn vạn
tên này trốn về quan ngoại, sau này muốn giải quyết bọn chúng chỉ sợ
cùng mắc phải không ít trắc trở. Dù sao thì quan ngoại không thể so với
Trung Nguyên, một là tuyến đường hậu cần quá dài, hai là dù sao Liêu
Đông cũng là tuyến đầu của Kiến Nô, là cửa ngỏ nhà người ta.
- Vô dụng thôi.
Vương Phác khoát tay, ngậm ngùi nói:
- Cho dù là Đường Thắng chiếm lĩnh được Sơn Hải Quan, căn bản cũng không tài nào ngăn cản được hơn vạn Kiến Nô cùng Đa Đạc trốn về quan ngoại.
Không được đi bằng Sơn Hải Quan, Kiến Nô vẫn có thể đi Hỷ Phong Khẩu,
còn có thể đi Mật Vân, còn có thể đi Tuyên PHủ, cũng có thể đi Đại Đồng, cho dù đường bộ không được, Kiến Nô vẫn có thể đi theo đường biển trở
về Liêu Đông.
- Đi đường biển?
Liễu Khinh Yên ngạc nhiên nói:
- Kiến Nô lại không có thủy sư, làm sao đi đường biển?
Vương Phác cười khổ nói:
- Phương bắc trời lạnh, vừa đến mùa đồng thì Thiên Hải Tử sẽ đóng băng,
hơn nữa băng dày đến mấy thước, cho dù là thiết giáp trọng kỵ cũng có
thể đi lại tự do trên biển. Nếu như Đa Đạc chế tạo ra xe trượt tuyết thì càng tiên lợi hơn, hơn vạn Kiến Nô của y không cần phải đi trèo đèo lội suối cực khổ, ngồi xe ngựa thì có thể về nhà rồi.
Liễu Khinh Yên có chút thất vọng nói:
- Nói như vậy chặn giết đám Kiến Nô này không có hy vọng rồi?
- Chặn giết thì không có hy vọng đâu.
Vương Phác buồn bã nói:
- Chỉ có thể đợi sau này thôi. Tuy nhiên, cuộc chiến Tế Ninh đã tổn hao
nguyên khí của Kiến Nô, chỉ dựa vào hơn vạn Kiến Nô mà Đa Đạc mang về
thì không đủ để gây sóng gió lớn được nữa. Hơn nữa một khi Kiến Nô yếu
thế, người Triều Tiên và người Mông Cổ sẽ không chịu lép vế với bọn
chúng nữa. Mất đi lương thực của người Triều Tiên cung cấp và vây cánh
Mông Cổ, Kiến Nô không còn khả năng gây uy hiếp cho Đại Minh nữa.
Nói xong một hồi, Vương Phác lại nói tiếp:
- Cuộc chiến Tế Ninh, Thát Tử Mông Cổ cũng đại tổn đến thực lực, bốn bộ
lạc Khoa Nhĩ Thấm ở gần Trường Thanh lại thất bại thê thảm, bọn chúng
cũng không thể tạo thành uy hiếp đối với Đại Minh nữa. Hiện tại uy hiếp
của triều đình là hai tên lưu tặc Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung, còn có tên cẩu Hán gian Ngô Tam Quế nữa.
Sơn Tây Thái Nguyên, phủ đệ của Ngô Tam Quế.
Ngô Tam Phụ bước nhanh vào noãn các, nói với Ngô Tam Quế và Ngô Tam Phượng đang vây quanh hố bếp:
- Đại ca, nhị ca, thám tử phái đi đã trở về rồi, đã hỏi rõ ràng!
Ngô Tam Phượng gấp gáp nói:
- Nói mau, kết quả của cuộc chiến Tế Ninh như thế nào?
Ngô Tam Phụ ngậm ngùi nói:
- Nhị ca đoán quả không sai, Kiến Nô bại trận, mà còn là thảm bại! Sáu
vạn Bát Kỳ Nữ Chân còn có mười tám vạn kỵ binh Mông Cô, không ngờ lại bị không đến bốn vạn quân Trung Ương của Vương Phác đánh cho toàn quân bị
diệt!
- Cái gì!?
Ngô Tam Phượng la thất thanh lên:
- Toàn quân bị diệt?
- Không phải nói ngoa chứ?
Ngô Tam Phụ vung tay, nói:
- Hiện tại chủ lực quân Trung Ương của Vương Phác đã tiến vào chiếm giữ
Bắc Kinh, nghe nói ngay cả Sơn Hải Quan cũng đã doạt lại rồi.
- Thật là không ngờ.
Ngô Tam Phượng nghiêm nghị nói:
- Không ngờ quân Trung Ương Đại Minh lại lợi hại như vậy!
- À đúng rồi.
Ngô Tam Phụ lại nói:
- Thám tử còn mang về một tin tức khác. Nghe nói là đầu sỏ của quân Hà
Nam Hồng nương tử, chính là tiểu quả phụ trẻ tuổi mà chồng vừa mới chết
không lâu, không ngờ lại cấu kết với tên sói mắt trắng (ý nói người vô
tình vô nghĩa, tâm địa động ác) Vương Phác kia. Ả dâm phụ Hồng nương tử
này dang díu xong, còn muốn dẫn theo quân Hà Nam tiếp nhận sự chiêu an
của triều đình.
- Cái gì, quân Hà Nam muốn nhận sự chiêu an của triều đình?
Ngô Tam Phượng nghe xong chấn động, nói với Ngô Tam Quế:
- Nhị đệ, trước mắt quân Trung Ương đã đánh đến Bắc Kinh, quân Hà Nam
của Hồng nương tử lại định tiếp nhận chiêu an của triều đình. Cứ thế này Tây Sơn Ngô gia chúng ta có thể sẽ ba mặt thụ địch, chẳng bằng sớm
thoái lui về thảo nguyên đi được không?
Ngô Tam Quế khoát tay, lạnh nhạt nói:
- Không vội, trong khoảng thời gian ngắn ngủi quân Trung Ương sẽ không tiến công Sơn Tây đâu, ít nhất là trước lập xuân năm sau.
Ngô Tam Phượng nói:
- Vì sao nhị đệ lại khẳng định như vậy?
Ngô Tam Quế nói:
- Tuy rằng quân Trung Ương lợi hại, nhưng bọn chúng cũng không phải là
rèn từ sắt. Bọn chúng cũng biết mệt, cũng biết khổ, huống chi một lượng
lớn đạn dược hỏa khí của quân Trung Ương đã tiêu hao rất nhiều, số đạn
dược đó cần phải được tiếp tế từ Nam Kinh, quãng đường tiếp tế rất dài.
Cho nên, trước khi nhận được tiếp tế, quân Trung Ương chắc chắn sẽ không phát động tấn công nữa.
Ngô Tam Phượng nói:
- Chẳng phải là còn quân Hà Nam của Hồng nương tử sao?
- Quân Hà Nam?
Ngô Tam Quế cười ha hả nói:
- Hồng nương tư dang díu với Vương Phác, muốn dùng quân Hà nam làm lễ
vật tặng cho Vương Phác, nhưng tướng sỹ quân Hà Nam chưa chắc đã đồng ý. Nếu không có gì bất ngờ, quân Hà Nam sẽ sớm tan rã thôi. Đại ca, tam đệ các người cứ chống mắt lên xem đi, quân Hà Nam tuyệt sẽ không nhận
chiêu an của triều đình một cách đơn giản như vậy đâu.
Nhìn thấy vẹ mặt tràn đầy tự tin của Ngô Tam Quế, Ngô Tam Phụ hoài nghi hỏi:
- Lão nhị, huynh đã có an bài?
- Giờ vẫn khó mà nói được.
Ngô Tam Quế nói:
- Tuy nhiên rất nhanh sẽ có tin tức thôi.
Bắc Kinh, Thập Vương phủ.
Chủ lực quân Trung Ương Đại Minh đã tiến vào chiếm giữ Bắc Kinh, Thập
Vương phủ liền trở thành hành dinh lâm thời của Vương Phác.
Phải nói Vương Phác cùng là vị hôn phu của Công chúa Trường Binh (Bởi vì Vương Phác đã sửa đổi luật Đại Minh, tuổi kết hôn theo pháp định của
nam nữ đã nâng lên đến hai mươi và mười tám tuổi. Công chúa Trường Bình
năm nay mới chỉ có mười bảy tuổi, cho nên không thể thành hôn với Vương
Phác), lấy thân phận của hắn, sống ở Thập Vương cũng không xem là vi
phạm quy định.
Lúc này bại binh tứ tán ở các phủ Sơn Đông, Hà Nam, Bắc Trực cơ bản đã
bị quét sách, đám bại binh nhỏ lẻ còn lại phần lớn đều trốn vào rừng sâu núi thẳm. Muốn quét sạch đám tàn binh này không thể dựa vào quân Trung
Ương nữa, tương lai phải dựa vào “Bắc bộ ngưu tử” của năm tỉnh phía bắc
rồi.
Đến bây giờ, cuộc chiến Tế Ninh xem như đã hoàn toàn kết thúc, hai tỉnh Sơn Đông, Bắc Trực cũng đã hoàn toàn được khôi phục.
Tuy nhiên, điều khiến mọi người tiếc nuối là hai tỉnh lớn vốn dĩ cực kỳ
phồn hoa này giờ hầu như đã trở thành nơi đất cày lên sỏi đá. Sơn Đông
thì vẫn còn tốt một chút, ba phủ Đăng Châu, Lai Châu, Thanh Châu ở phía
đông vì cách xa chiến trường, nên chịu ít thiệt hại hơn, thương vong của bách tính cũng không lớn.
Nhưng Bắc Trực Lệ lại hoàn toàn trở thành nơi “Bạch cốt lộ vu dã, thiên
lý vô kê minh”! (Xương trắng phơi đầy đồng, ngàn dặm không tiếng gà)
Trước khi Kiến Nô vào quan, toàn bộ Bắc Trực Lệ nhân khẩu hơn năm trăm
vạn, nhưng đến khi cuộc chiến Tế Ninh kết thúc, tổng nhân khẩu của toàn
bộ Bắc Trực Lệ đã không còn đến năm mươi vạn người. Trong thành Bắc Kinh vốn dĩ có hơn ba mươi vạn nhân khẩu, nhưng hiện tại lại chỉ có không
đến ba vạn người! Trong đó có khoảng hai trăm vạn người chạy về Hà nam,
có gần năm mươi vạn người khác thì chạy về Nam Trực Lệ, hơn một trăm năm mươi vạn người còn lại thì toàn bộ đã chết thảm dưới lưỡi đao của Kiến
Nô rồi!
Kinh tế của cả Bắc Trực Lệ cùng với ba phủ Duyện Châu, Đông Xương, Tế
Nam của Sơn Đông đã hoàn toàn bị phá hoại. Kiến Nô xâm phạm Trung Nguyên khiến người ta giận sôi máu. Vương Phác dẫn quân Trung Ương từ Tế Ninh
đi một mạch đến Bắc Kinh, không ngờ ven đường chỉ gặp một thị trấn có vẻ có người ở, toàn bộ thôn trấn còn lại đều chỉ còn lại có một hộ gia
đình, mà hộ gia đình đó là nhờ trốn vào trong thâm sơn mới có thể may
mắn thoát nạn.
Ngày thứ hai sau khi Vương Phác đến Bắc Kinh, Tổng đốc Bắc Trực tân nhậm Cù Thức Tự cũng đã đến Bắc Kinh, gần ba ngàn dặm lộ trình, không ngờ Cù Thức Tự chỉ mất có hơn nửa tháng thì đã đến rồi, trung bình mỗi ngày đi gần hai trăm dặm, tốc độ như thế chỉ có thể là phi ngựa nước đại. Điều
này đối với với một quan văn mà nói là khó có thể tưởng tượng, vì vậy có thể thấy được tâm tình của Cù Thức Tự khi đến Bắc Trực là vội vàng đến
nhường nào.