Lý Nham phái ngươi mời Lý Huyền sang, Lý Huyền vừa đến thì các tướng lĩnh chủ chốt của nghĩa đều đã đông đủ.
Nhờ đóng quân trong núi Lôi Công, Lý Nham tiến hành chỉnh đốn hơn hai
vạn năm ngàn nghĩa quân còn sót lại, bãi bỏ Cách Tả Ngũ Doanh trước đây, lần nữa cải biên thành Khánh Dương Doanh, Bình Lương Doanh và Diên An
Doanh, phân biệt bổ nhiệm cho ba người Kinh Mậu Thành, Lý Huyền, Lý Hổ
làm chủ tướng lãnh quân của ba đại doanh.
Trong ba người này, Lý Hổ là tộc đệ của Lý Nham, Kinh Mậu Thành là sư
huynh của Hồng nương tử, Lý Huyền thì xưa nay kính trọng Lý Nham. Như
thế, sau khi trải qua chỉnh đốn, Lý Nham hoàn toàn nắm giữ quyền lãnh
đạo thực sự của nghĩa quân, cả nghĩa quân Thiểm Tây cũng đã chân chính
thống nhất hiệu lệnh.
- Mạt tướng tham kiến Đại soái.
Lý Huyền ôm quyền thi lễ với Lý Nham, nói tiếp:
- Đại soái cho gọi gấp, không biết có chuyện khẩn cấp gì?
Ánh mắt của Lý Nham nhìn chăm chú Lý Hổ, nói:
- Hổ Tử, ngươi đi nói với Lý Huyền tướng quân chuyện này trước đi.
Lý Hổ trả lời, nói với Lý Huyền:
- Là như thế này, Vương Phác vừa mới phái người đến truyền tin, muốn
chúng ta giúp hắn vận chuyển năm mươi vạn cân diêm tiêu đặt trên núi
Khảo Lão vào trong thành, còn nói số diêm tiêu này sẽ chỉ dùng để giết
Kiến Nô. Chỉ cần chúng ta không chủ động tiến công Đại Đồng, hắn tuyết
sẽ không dùng hỏa dược chế tạo từ số diêm tiêu này để đối phó chúng ta.
Lý Nham nói với Kinh Mậu Thành và Lý Huyền:
- Vừa nãy Hổ Tử đã bày tỏ sự phản đối, bổn soái vẫn muốn nghe thử ý kiến của hai vị Tướng quân.
Lý Huyền nhìn Kinh Mậu Thành, nói:
- Đại soái, chỉ dựa vào một lời hứa ngoài miệng của Vương Phác thi giúp
hắn vận chuyển diêm tiêu, không khỏi quá qua loa chứ? Tuy rằng Vương
Phác từng hai lần có ân với nghĩa quân chúng ta, vẫn là nhân tình phải
như thế, nhưng mạt tướng chò rằng không nên lấy sinh tử tồn vong của
nghĩa quân đi mạo hiểm. Dù sao ngoài thành Đại Đồng có Kiến Nô canh giữ, nếu chúng ta vận chuyển diêm tiêu vào trong thành, ắt sẽ phải ác chiến
với Kiến Nô một hồi.
- Không cần ác chiến.
Tiểu Thất vội vàng nói:
- Theo phỏng đoán của Tướng quân nhà tại hạ, lương thảo của Kiến Nô
không cầm cự được mấy ngày. Đến lúc nào đó bọn chúng chắc chắn phải phái quân đội ra bốn phía để cướp bóc. Binh lực của Kiến Nô vốn dĩ không đủ, sau khi chia binh thì càng ít ỏi hơn. Nếu lúc này nghĩa quân bày ra tư
thế tiến công Đại Đồng quy mô lớn, Kiến Nô tuyệt sẽ không nhiều chuyện
đâu.
Lý Nham nghe xong không khỏi động lòng, thầm thán phục Vương Phác thật
sự là suy xét mọi mặt, làm kẻ thù của người này, thật không biết là vận
may, hay là bất hạnh của mình?
- Vậy cũng không thể không không giúp đỡ quan quân.
Lý Hổ nói:
- Việc này nếu cho Đại Vương biết, vẫn chưa sẽ nói như thế nào đây?
Kinh Mậu Thành và Lý Huyền nghe vậy lập tức biến sắc, Hồng nương tử cũng nghiêng đầu ân cần nhìn Lý Nham. Lời Lý Hổ nói không sai, mấu chốt của
vấn đề không phải là giúp quan quân hay không, mà là sau khi giúp đỡ
quan quân thì sẽ nói với Sấm Vương như thế nào? Sấm Vương sẽ nghĩ như
thế nào?
Nếu như vì việc này mà Sấm Vương cho rằng Lý Nham đã đầu phục quan quân, vậy thật là trăm cái miệng cũng khó chối cãi.
Mắt thấy ý kiến phản đối của các tướng lĩnh nghĩa quân đã chiếm thượng
phong, Tiểu Thất rơi vào hạ phong đành phải xuất ra đòn sát thủ mà Vương Phác bảo là không đến lúc cuối cùng thì không thể sử dụng, liền gấp gáp nói:
- Được rồi, Tướng quân nhà tại hạ còn nói, đây chỉ là một vụ giao dịch.
- Giao dịch?
Lý Nham hỏi:
- Giao dịch gì?
Tiểu Thất nói:
- Chỉ cần nghĩa quân có thể vận chuyện năm mươi vạn cân diêm tiêu vào
trong thành, thì có thể nhận được một vạn bộ khải giáp, còn có hai vạn
thanh binh khí!
Một vạn bộ khải giáp đều là lấy từ trên người Bát Kỳ binh Mông Cổ tử
trận, hai vạn thanh binh khí cũng là thu gom trên chiến trường. Những
thứ này đều có sẵn, Vương Phác không cho rằng nghĩa quân sẽ vì trả lại
nhân tình mà trợ giúp quan quân, nhưng hắn cũng cho rằng nghĩa quân
tuyệt đối không cưỡng lại được sự hấp dẫn của binh khí khải giáp.
Đối với nghĩa quân mà nói, thứ thiếu thốn nhất vĩnh viễn là binh khí và khải giáp.
Quả nhiên, Tiểu Thất vừa dứt lời, trên mặt của ba người Lý Hổ, Kinh Mậu
Thành, Lý Huyền đã lộ ra vẻ động lòng. Nếu như thật sự có thể dùng năm
mươi vạn cân diêm tiêu đổi lấy một vạn bộ khải giáp và hai vạn thanh
binh khí, giao dịch này quả thật là lời to. Có số binh khí và khải giáp
này, trang bị của nghĩa quân liền có thể được cải thiện cực kỳ lớn!
- Còn nữa.
Tiểu Thất lại ném ra một miếng mồi khác, nói:
- Tướng quân nhà tại hạ còn nói. Nếu Lý Nham thủ lĩnh tin tưởng ngài,
đợi sau khi vận chuyển xong diêm tiêu, hai nhà chúng ta vẫn có thể tiếp
tục hợp tác tiêu diệt ba vạn Kiến Nô ngoài thành. Đến lúc đó toàn bộ
binh khí và khải giáp thu gom được sẽ quy về nghĩa quân, chúng ta chỉ
cần ngựa thôi!
- Mơ đi.
Lý Hổ lớn tiếng nói:
- Nếu là hợp tác, số ngựa thu được đương nhiên sẽ chia đôi.
Tiểu Thất lạnh lùng nói:
- Tướng quân nhà tại hạ nói, về điều kiện thì đến lúc đó có thể thương lượng lại.
- Được.
Lý Nham quả quyết nói:
- Thành giao! Lúc nào Kiến Nô đi cướp bóc, thì lúc đó chúng ta sẽ vận
chuyển diêm tiêu vào thành, hy vọng Vương tổng binh nói lời giữ lấy lời, sớm chuẩn bị đủ một vạn bộ khải giáp và hai vạn thanh binh khí.
Tiểu Thất nói:
- Lý Nham thủ lĩnh cứ việc yên tâm. Đến hai vạn thạch quân lương và hơn
tám trăm vạn cân thịt khô, Tướng quân nhà tại hạ còn không keo kiệt mà
cho nghĩa quân, thì sẽ đau lòng vì một vạn bộ khải giáp và hai vạn thanh binh khí sao?
Lý Nham ách một tiếng, trên mặt không khỏi hiện ra một chút xấu hổ.
Cuối cùng, Lý Nham cũng là quân tử lỗi lạc, bỗng nhiêm cảm thấy mình có
chút lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Cẩn thận suy nghĩ, kỳ thực
Vương Phác cũng là người quang minh lỗi lạc, hai vạn thạch lương thực và hơn tám trăm vạn cân thịt khô nói cho là cho, không chớp mắt cái nào.
Lòng dạ như vậy, khí phách như vậy, Lý Nham tự cảm thấy không bằng.
Bắc Kinh, Tử Cấm Thành.
Thái giám Vương Thừa Ân bước nhanh một mạch vào Càn Thanh cung, cố sức hô to:
- Vạn Tuế Gia, Vạn Tuế Gia
Sùng Trinh Đế đang phê duyệt tấu chương, ngồi sau án ngẩng đầu lên, cau mày hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vương Thừa An lau mồ hôi trên trán, thở dốc nói:
- Vừa rồi tên nô tài Trương Tử An kia cho người từ Đại Đồng đưa tin cấp
báo đến, trong thư nói Phò mã gia ở Đại Đồng đánh ba trận thắng cả ba,
đánh cho Kiến Nô đại bại, trảm thủ hơn năm vạn tên!
- Hả?
Sùng Trinh Đế nghe xong bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt vốn dĩ có vẻ hơi tái nhợt nháy mắt đã ửng hồng, âm thanh run rẩy, hỏi:
- Thừa Ân, khanh khanh vừa mới nói cái gì?
Vương Thừa An nói:
- Vạn Tuế Gia, nô tài nói là Phò mã gia đã đánh cho Kiến Nô đại bại ở Đại Đồng, trảm thủ hơn năm vạn tên địch.
- Tốt! Quá tốt rồi!
Sùng Trinh Đế phấn chấn vỗ lên án, nói:
- Hổ tướng, Vương Phác thật sự là một viên hổ tướng. Trẫm vốn cho rằng
Kiến Nô đánh đến quy mô lớn, Đại Đồng chắc chắn không giữ được, không
ngờ Vương Phác lại ba lần đánh bại Kiến Nô, còn trảm thu hơn năm vạn tên địch! Đại Minh triều ta từ trước đến nay, vẫn chưa từng có được thắng
lợi trọng đại như thế này.
Vương Thừa An nói:
- Ai nói không phải chứ, nếu nói đến lãnh quân đánh giặc, vẫn phải là Phò mã gia.
Sùng Trinh Đế nói:
- Vậy hiện tại thế cục của Đại Đồng như thế nào rồi, Kiến Nô đã rút lui về đại mạc chưa?
- Cái này
Vương Thừa An nghẹn họng, khó xử, nói:
- Cái này
Sùng Trinh Đế liền nói:
- Tên nô tài ngươi, nói mau!
Vương Thừa An nói:
- Trong thư, Trương Tử An nói, Kiến Nô đã chia binh làm hai đường. Ngoại trừ một bộ phận binh lực lưu lại tiếp tục vây khốn Đại Đồng ra, một bộ
phận quân đội khác có thể đã đánh đến Kinh Sư rồi.
- A!
Sùng Trinh Đế nghe xong giật mình kinh hãi, vẻ hồng hào trên mặt thống chốc biến mất, liền gấp gáp nói:
- Mau, mau triệu Chu Diên Nho và Trần Tân Giáp tiến cung!
- Nô tài tuân chỉ.
Vương Thừa An lĩnh mệnh đi.