Thiết Huyết Đại Minh

Chương 139: Q.1 - Chương 139: Đến bao nhiêu giết bấy nhiêu




Trong thành Đại Đồng, quân phòng thủ sớm đã bày trận đón địch.

Vương Phác cho ba ngàn biên quân Đại Đồng của Triệu Lục Cân chi thành ba đội, thủ tại cửa bắc, tây, nam, lại sai Triệu Tín dẫn mười người đội trăm người, cũng phân làm ba đội hiệp trợ Triệu Lục Cân thủ thành. Vì ủng hộ sỹ khí, phấn chấn quân tâm, Vương Phác đồng ý, mặc kệ Kiến Nô có tiến công ba cửa bắc, tây, nam hay không, sau khi đánh lui Kiến Nô thì sẽ thưởng cho mỗi người một trăm lượng!

Hỏa Khí Doanh của Vương Phác tổng cộng có năm mươi đội trăm người. Ngoại trừ mười lăm đội do Triệu Tín dẫn đi, ba mươi lăm đội còn lại cùng với năm trăm gia đinh của Tiểu Thất toàn bộ đều tập kết đến cửa đông. Râu Rậm và Mặt Sẹo dẫn năm trăm người trấn thủ trên tường thành hai bên lỗ hổng, ba ngàn người còn lại thì toàn bộ tập kết bên trong lỗ hổng.

Lúc này, khoảng đất trống bên trong lỗ hổng đã thay đổi rất nhiều, đã khiến Vương Phác tạo thành lồ mổ đế giết Kiến Nô.

Đêm qua, Vương Phác đã sai Ngụy Đại Bản dẫn hơn một vạn dân tráng, mất thời gian suốt cả một đêm, tiến hành sửa chữa công sự phòng ngự trong lỗ hổng, gia cố, dời tường thấp ra phía sau ba mươi bước. Đồng thời không còn song song với tường thành nữa, mà tạo là công sự phòng ngự hình vòng cung lấy lỗ hổng làm tâm mà xây thành.

Ngụy Đại Bản còn dẫn dân tráng đào một cái hố to trong khu vực nửa vòng tròn bên trong công sự, ở giữa thì nông còn ở rìa thì sâu, đến gần rìa của công sự hình vòng cung thì sâu đến hai mét. Cứ như vậy sẽ gia tăng độ cao của tường thấp thành một đoạn tường cao hơn ba mét. Dưới điều kiện không có công cụ, nếu Kiến Nô muốn tay không trèo lên đoạn tường ba mét cũng không dễ dàng.

Đương nhiên, Kiến Nô muốn từ chỗ lỗ hổng xông đến đoạn tường cao hơn ba mét này càng không dễ dàng.

Bán kính này đạt năm mươi bước (Khoảng 75 mét), hình vòng cung có trung tâm nhô cao và rìa lõm xuống là lò mổ mà Vương Phác chuẩn bị tỉ mỉ cho Kiến Nô. Sức chứa của lò mổ này rất lớn. Vương Phác bảo Chân Hữu Tài tính toán sơ lược một chút, không có năm ba vạn cỗ thi thể, Kiến Nô đừng mơ tưởng có thể lấp đầy cái hố to này!

Quân kỳ đẫm máu kia đã cắm trên công sự hình vòng cung, bởi vì quân kỳ này có hàm nghĩa đặc thù. Vương Phác không cho người tiến hành tân trang lại nó, nó vẫn giữ bộ dáng thô kệch ban đầu, không có viền, không có tua, khác biệt duy nhất là bức vẽ kia đã mất đi màu đỏ tươi đẹp vốn có, biến thành màu đỏ sậm.

Tuy nhiên so với màu đỏ tươi lúc đầu, màu đỏ sậm càng tôn lên một phần khí chất ngưng trọng và dữ dội.

Lữ Lục dẫn mười hỏa thương thủ túc trực bên cạnh quân kỳ.

Vương Phác từng nói, quân kỳ này chính là linh hồn của đội quân, cờ nơi đâu, Vương Phác hắn ở đó, đội quân bọn họ cũng ở đó, người còn cờ còn, người chết cờ mất.

Trừ phi là toàn quân bị diệt, nếu không lá quân kỳ đẫm máu này tuyệt sẽ không rơi vào tay kẻ địch.

Dưới quân kỳ phần phật tung bay, Vương Phác thân khoác nhung trang đứng thẳng người. Ở trước mặt Vương Phác, ba ngàn hỏa thương thủ đã xếp thành đội hình chỉnh tề. Ba ngàn ánh mắt đằng đằng sát khí đã hội tụ vào trên người Vương Phác.

Ngoài thành Đại Đồng, tiếng pháo ầm ĩ, bụi mù nơi đoạn tường đổ nát còn chưa lắng xuống, âm thanh ồn ào của hàng ngàn hàng vạn tên Kiến Nô đã vang vọng khắp trời, nhưng tất cả những điều này không cách nào khiến cho các tướng sỹ của Hỏa Khí Doanh cảm thấy khẩn trương. Cho dù là những tân binh mới vào kia, cũng đã chém giết với lưu tặc và Kiến Nô mà trưởng thành, trưởng thành làm một lão binh đủ tư cách.

Gió bắc cuồn cuộn, khói súng tan dần.

Hơi lạnh đầu xuân vẫn bao phủ cả Đại Đồng, nhưng các tướng sỹ của Hỏa Khí Doanh lại cảm nhận được một sát khí hừng hực từ trong con ngươi của Vương Phác, sát khí đó nóng đến nỗi có thể thiêu cháy người khác!

Vương Phác hít một ngụm lãnh khí thật sâu, ánh mắt sáng quắc liếc nhìn từng khuôn mặt của các tướng sỹ, lớn tiếng hô to:

- Tháng tám năm ngoái, lúc ở Tùng Sơn, đã từng có rất nhiều ngườ từng nói với bổn tướng quân, Kiến Nô rất lợi hại, đại quân Bát Kỳ của bọn chúng không ai địch nổi, quân đội của Đại Minh triều chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đánh bại bọn chúng!

Trong con ngươi của ba ngàn tướng sỹ chốc lộ ra sự không phục, bọn họ tuyệt không thừa nhận Kiến Nô là không ai địch nổi!

- Bọn họ nói, trận chiến Tát Nhĩ Hử, Đại Minh triều chúng ta chiến bại; trận chiến Phủ Thuận, Đại Minh triều chúng ta cũng bại; trận chiến Khai Thiết, Đại Minh triều chúng ta lại bại; trận chiến Liêu Dương Thẩm Dương, Đại Minh triều chúng ta vẫn chiến bại. Trong thời gian không đến hai mươi năm, Đại Minh triều chúng ta đã đánh mất vùng đất đai rất lớn là Liều Đông, hàng chục vạn tướng sỹ Đại Minh đã tử trận nơi Quan Ngoại lạnh lẽo, cho nên đại quân Bát Kỳ của Kiến Nô vô địch!

Nói đoạn, Vương Phác lớn tiếng quát:

- Có phải là thế không?

- Không phải!

- Không phải!

- Không phải!

Các tướng sỹ đồng thanh đáp lại, tiếng nói vang vọng khắp trời.

- Nói rất hay, không phải, tuyệt không phải như vậy!

Vương Phác vung tay hét to:

- Bổn tướng quân chỉ dẫn theo một ngàn cô quân thì đã công hạ được sào huyệt Thịnh Kinh của Kiến Nô, ba ngàn thiết vệ của Nô tù Hoàng Thái Cực lợi hại sao? Thế mà lại bị đội hỏa thương không đến một ngàn của bổn tướng quân đánh cho không còn manh giáp, ngay cả Hoàng Thái Cực cũng trở thành tù binh của bổn tướng quân!

Trong con ngươi của các tướng sỹ đều toát ra thần sắc phấn chấn.

- Lần này, Kiến Nô đã tập kết mười lăm vạn quân đánh tấn công Đại Đồng, lại có người nói với bổn tướng quân, Kiến Nô là không ai địch nổi, chúng ta không đánh lại, dựa vào nơi hiểm yếu mà chống cự chỉ có thể là con đường chết, vậy không bằng sớm mở cửa thành đầu hàng.

Vương Phác nói câu này, giọng điệu đột nhiên trở nên thê lương vô cùng:

- Nhưng, bổn tướng quân phải nói, KHÔNG! Chúng ta tuyệt không đầu hàng, chúng ta càng không sợ Kiến Nô!

- Không sợ!

- Không sợ!

- Không sợ!

Tướng sỹ tam quân ầm ầm trả lời, quan quân đứng nghiêm trên đầu thành còn có dân tráng, lão ấu và phụ nữ Đài Đồng đang đứng trên những con đường đằng xa cũng quát to lên như điên.

Vương Phác bỗng giơ tay, tiếng hò hét của tướng sỹ tam quân liền theo đó mà ngừng lại. Trên con đường dài đằng xa, tiếng hò hét của bách tính Đại Đồng cũng dần lắng xuống.

Vương Phác xoay người về phía lỗ hổng, đột nhiên rút đao trên hông giơ cao lên, lớn tiếng giận dữ hét:

- Bảo bọn chúng đến đi, đến bao nhiêu thì chúng ta giết bấy nhiêu! Sát Nô!

- Sát Nô!

- Sát Nô!

- Sát Nô!

Tướng sỹ tam quân khản giọng rống to một cách giận dữ. Bất chợt quan quân trên đầu thành còn có các bách tính chen chúc trên đường phố đằng xa cũng khản giọng rống lên giận dữ, tiếng gào thét của mấy vạn người thoáng chốc cộng hưởng thành một làn sóng âm khổng lồ như cơn sóng thần, xuyên cả mây trời.

- Đội thứ nhất

Trong tiếng hò hét như trời long đất lở, vang lên tiếng gào thét của Trương Hòa Thượng:

- Sẵn sàng!

Đội hai trăm hỏa thương thủ thứ nhất nhanh chóng tiến lên, tản ra trên công sự hình vòng cung. Hai trăm khẩu hỏa thương đã gác lên công sự, họng súng đen ngòm đã ngắm về phía lỗ hổng cách đó năm mươi bước. Hai trăm hỏa thương thủ phân bố hình vòng tròn, thì có thể tạo thành sự bao trùm của hỏa lực đan xen.

Đương nhiên, vì không tự làm tổn thương người mình, hai đoạn công sự gần bờ tường thành nhất không có bố trí hỏa thương thủ. Tuy nhiên hai đoạn công sự kia cũng đặc biệt cao, nếu Kiến Nô muốn đi vòng qua hai bên, hiển nhiên là si tâm vọng tưởng, hơn nữa còn gặp sự oanh kích của Long Vương pháo từ quân phòng thủ trên đầu thành.

Trong tiếng hò hét như triều dâng, Kiến Nô rốt cuộc đã xông đến gần lỗ hổng, kịch chiến bắt đầu thật sự. Các hỏa thương thủ ở trên đầu thành nhìn xuống tường thành, chỉ thấy dưới tường thành tràn ngập Kiến Nô, như một bầy kiến, tùy tiện ném một hòn đá xuống, thì nhất định có thể ném trúng mấy tên Kiến Nô.

Tuy nhiên, lần này hiển nhiên là Kiến Nô cũng có chuẩn bị mà đến, Kiến Nô đi đầu đều giơ lá chắn. Những lá chắn này vừa dày vừa lớn, hàng trăm hàng ngàn lá chắn tụ lại một chỗ, liền trở thành một bức tường vô cùng chắc chắn. Những khúc cây tảng đá nhẹ một chút đập lên, căn bản là không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.

Long Vương pháo nện vào trên bức tường thuẫn, cũng chỉ có thể nổ nát một hai tấm chắn, sau đó rất nhanh sẽ có lá chắn khác bổ sung vào, một lần nữa dựng lại bức tường thuẫn. Chính là dựa vào sự yểm hộ của tường thuẫn, Kiến Nô phía sau mới liên tục không ngừng xông đến dưới chân tường thành. Có tên bắt đầu phá hủy tường, có tên bắt đầu tiến công vào lỗ hổng.

Râu Rậm phát hiện sát thương của Long Vương pháo, chợt nghĩ đến một chiến thuật của Vương Phác, liền hét to với các hỏa thương thủ phía sau:

- Mấy người đằng kia, lấy thêm mấy quả Long Vương pháo đến đây cho lão tử. Lão tử không tin cái trò tà đạo này, hôm nay không nổ chết mấy tên Kiến Nô chó má này không được.

- Vâng. Mấy tên hỏa thương thủ trả lời ầm ầm, đưa Long Vương pháo trong tay đến.

Râu Rậm tiếp nhận ít nhất bảy tám quả Long Vương pháo, cầm lấy một sợi dây thừng buộc thành một cụm, vê ngòi nổ của Long Vương pháo thành một trước, rồi chăm ngòi, sau đó quả Long Vương pháo đầy khói đen đó ra sức ném ra ngoài thành.

Trọng lượng của Long Vương pháo quả thật không nhẹ, bảy tám quả buộc lại một cụm thì lại càng nặng. Đám pháo này nện xuống, những tấm chắn bị nện trúng lập tức bị nghiêng sang bên cạnh, ở giữa liền lộ ra một khe hở, đám Long Vương pháo đầy khói đen kia liền lọt vào khe hở nhanh như chớp.

- Ầm ầm ầm

Bảy tám quả Long Vương pháo đồng thời bùng nổ, hơn mấy mươi tên Kiến Nô bay lên không trung thoe làn khói đen lóa mắt, còn có mấy mươi tấm chắn nặng trịch cũng bay lên theo, cùng với thân thể của mấy mươi tên Kiến Nô cùng bị xé thành nhiều mảnh trên không trung. Bức tường thuẫn của Kiến Nô thoáng chốc đã bị xốc lên một khối lớn, trở nên không còn hoàn chỉnh.

- Ha ha.

Râu Rậm cười to nói:

- Đều thấy hết rồi chứ? Cứ ném như vậy! Nổ chết hết lũ Kiến Nô chó má đi.

- Vâng!

Những hỏa thương thủ trên đầu thành dạ ran, lần lượt lấy mấy quả Long Vương pháo trong giả, sau đó tùy tiện tìm mấy sợi dây buộc thành một cụm, học theo Râu Rậm vê kíp nổ lại với nhau, rồi châm ngòi sau đó lại ném ra ngoài thành. Rất nhanh, ở ngoài thành lại nổ ra mấy đám khói đen thật lớn.

Không đến một lát, bức tường thuẫn bên cánh trái ở gần lỗ hổng đã bị phá thành mảnh nhỏ, không thể tiếp tục bảo vệ cho Kiến Nô.

Tuy nhiên, Kiến Nô không phải là vô lực hoàn thủ, đặc biệt là cung tiễn thủ của Kiến Nô, còn có năm khẩu Hồng Di đại pháo của Đông Dưỡng Tính ở đằng xa đã tạo thành thương vong không hề nhỏ cho quân Minh trên đầu thành.

Có tên hỏa thương thủ châm ngòi một bó Long Vương pháo, khi vừa mới vươn người định ném bó Long Vương pháo này xuống dưới tường thành, thì một mũi tên nhọn hoắt đã xuyên không bay đến, bắn xuyên qua yết hầu của gã một cách vô tình. Hỏa thương thủ nọ lồi cả hai mắt, cổ họng cứ hít lấy lãnh khí, không còn lực để ném bó Long Vương pháo kia xuống nữa.

- Phốc!

Bó Long Vương pháo đầy khói đen đã rơi xuống dưới chân tên hỏa thương thủ nọ.

Ngay sau đó, tám quả Long Vương pháo cùng bùng nổ, ngoại trừ tên hỏa thương thủ bị bắn chết ra, còn có sáu hỏa thương thủ nữa trực tiếp bị sóng xung kích mạnh mẽ xé nát. Ngoài ra còn có mười mấy hỏa thương thủ bị sóng xung kích đẩy khỏi đầu thành, rơi vào trong loạn quân Kiến Nô, rất nhanh đã bị loạn đao chém chết.

Còn nữa, Râu Rậm cũng đã tử trận rồi.

Lúc ấy, Râu Rậm vừa mới ném một bó Long Vương pháo xuống, lại nổ chết hơn mấy mươi tên Kiến Nô, lúc đang đắc ý ngựa mặt lên trời cười ha hả, thì bỗng nghe một tiếng gào rít thê lương từ sau lưng y vọt qua. Râu Rậm giật thót người, có chút đờ đẫn quay đầu nhìn về phía trong thành, vừa lúc nhìn thấy một đám khói đen khổng lồ dâng lên bên trong thành, một ngôi nhà dân trong chớp mắt đã sập xuống, hóa thành một đống hoang tàn.

- Khốn kiếp, hình như là đạn khai hoa của Hồng Di đại pháo!

Râu Rậm gãi đầu, lúc đang không biết làm sao, lại nghe một tiếng gào rít thê lương hướng thẳng về phía đầu thành. Lần này, đạn khai hoa của Hồng Di đại pháo đã trực tiếp bắn trúng đầu thành, bùng nổ ngay dưới chân Râu Rậm. Chiến tranh là vô tình thế đấy, đạn khai hoa của Hồng Di đại pháo cũng không vì Râu Rậm là tâm phúc của Vương Phác liền bay vòng sang một bên.

- Ầm!

Sau khi một tiếng nổ đinh tai nhức óc qua đi, bụi mù tràn ngập trên đầu thành, đá vụn vung vãi, thân thể cường tráng của Râu Rậm bị trực tiếp xé ra thành từng mảnh nhỏ, chỉ có một cái thủ cấp là không hề hấn gì, xoay tròn trên không trung bay ra rất xa, phốc một cái đã rơi ra ngoài thành, đến lúc chết đôi mắt vẫn còn mở to.

Hỏa thương thủ của quân Minh vì chịu sự công kích của Hồng Di đại pháo và cung tiễn thủ của Kiến Nô, nên thương vong không ít. Nhưng thương vong của Kiến Nô càng thêm thảm trọng, đặc biệt là hai ngàn Bát Kỳ Hán Quân do Thạch Đình Trụ và Lý Vĩnh Phương suất lĩnh. Bởi vì ở gần tường thành nhất, nên đã trở thành đối tượng trọng điểm oanh tạc của Long Vương pháo, đã thương vong quá nửa!

- Tướng quân, Long Vương pháo của Hỏa Khí Doanh quân Minh quá lợi hại, không cự lại nổi.

- Đúng vậy, mau rút lui đi, bằng không các huynh đệ sẽ toàn bộ phải ở lại nơi này.

- Chúng ta chết là chắc chắn, lũ Kiến Nô và Mông Cổ Thát tử khốn kiếp lại nấp phía sau ngồi mát ăn bát vàng. Không cam, các huynh đệ không cam.

Mắt thấy Bát Kỳ Hán Quân đã thương vong thảm trọng, vài tên Tá lĩnh đã bắt đầu kêu gào, xúi giục Lý Vĩnh Phương và Thạch Đình Trụ lui binh.

- Nói xằng!

Lý Vĩnh Phương nấp dưới bức tường thuẫn giận tím mặt nói:

- Câm mồm hết, hôm nay cho dù là toàn bộ chiến tử ở đây cũng không thể lui về phía sau nửa bước!

Lý Vĩnh Phương vốn dĩ là Du kích Tướng quân của Phủ Thuận của vương triều Đại Minh. Sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích công phá Phủ Thuận thì đầu hàng Kiến Nô. Lúc đầu cũng khá được Kiến Nô coi trọng, thậm chí Nỗ Nhĩ Cáp Xích còn gả con gáic ủa y cho Lý Vĩnh Phương, nhưng sau đó theo sự hùng mạnh của thế lực Kiến Nô, mà địa vị của Lý Vĩnh Phương dần dà giảm xuống, đến giờ đã hoàn toàn trở thành một con chó của Kiến Nô rồi.

Trước khi bắt đầu tiến công, Đa Nhĩ Cổn đã hạ tử lệnh cho Lý Vĩnh Phương. Nếu như lần này không công hạ được Đại Đồng, y và Thạch Đình Trụ còn có Bát Kỳ Hán Quân do hai người thống lĩnh đừng mong sống sót trở về đại doanh. Lui về phía sau chắc chắn chết không thể nghi ngờ, đi về phía trước có lẽ còn có thể có một đường sinh cơ!

- Ầm!

Giọng nói của Lý Vĩnh Phương vừa dứt, một bó Long Vương pháo đầy khói đen đã rơi xuống bên cạnh y. Không đợi y phản ứng, bó Long Vương pháo đầy khói đen cũng đã bùng nổ, trong khoảnh khắc đã thổi bay Lý Vĩnh Phương và mười mấy Kiến Nô Hán Quân bên cạnh y lên trời.

Thân thể của Lý Vĩnh Phương bị xé thành hai đoạn ở thắt lưng, nửa thân dưới thì trực tiếp bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, nửa thân trên thì bay đi mười mấy bước ở phía trên bức tường. Lý Vĩnh Phương chưa dứt cơn giận lại vẫn bò về phía bức tường thuẫn, đôi tay máu me còn đang quờ quạng.

Bát Kỳ Hán Quân phụ trách phá hủy tường thành đã thương vong thảm trọng, Bát Kỳ Mông Cổ phụ trách tiến công vào lỗ hổng cũng thương vong thảm trọng không khác gì.

Dưới sự bao trùm đan xen của hỏa lực quân Minh, Bát Kỳ binh Mông Cổ xông qua lỗ hổng rất khó có cơ hội xông đến trước mặt công sự hình vòng cung. Hầu như tất cả Bát Kỳ binh Mông Cổ vừa mới vượt qua lỗ hổng thì đã gặp phải làn xạ kích dày đặc của hỏa thương thủ quân Minh. Kịch chiến diễn ra không đến nửa canh giờ, trong cái hố to hình tròn đã chất đầy thi thể của Kiến Nô.

- Giết

Trong tiếng hò hét như thủy triều, từng đám từng đám Bát Kỳ binh Mông Cổ lại tiếp bước, vung loan đao nhảy lên lỗ hổng, giẫm lên thi thể của tộc nhân xông về phía công sự hình vòng cung của hỏa thương thủ quân Minh đồn trú. Người Mông Cổ trên lưng ngựa là hùng ưng, nhưng một khi rời khỏi chiến mã bọn họ sẽ trở nên ảm đạm thất sắc.

- Đùng đoàng

- Đùng đoàng

- Đùng đoàng

Từng hàng đạn dày đặc gào thét bay đến, Bát Kỳ binh Mông Cổ vất vả lắm mới xông qua được lỗ hổng đã ngã xuống từng mảng một. Không ít Bát Kỳ binh Mổng Cổ trực tiếp bị giết chết, càng có nhiều Bát Kỳ binh Mông Cổ lại chỉ bị trọng thương, nằm giãy giụa kêu la trong vũng máu, nhưng cùng lắm là trong thời gian một chung trà, bọn họ sẽ bị mất máu mà chết.

Cũng có mấy tên Bát Kỳ binh Mông Cổ may mắn thoát khỏi một loạt đạn của hỏa thương thủ quân Minh xông đến trước công sự, nhưng đoạn tường cao đến ba mét lại trở thành cái hào rộng mà người Mông Cổ không cách nào vượt qua. Từng quả từng quả Long Vương pháo từ phía sau công sự hình vòng cung của quân Minh bay qua, nổ cho người Mông Cổ ở dười đoạn tường máu thịt văng tung tóe.

Chỉ có một tên tộc nhân người Mông Cổ sắp trèo lên công sự hình vòng cung, thì một Bả tổng quân Minh vươn người nhảy lên công sự, rút đao trên hông bổ về phía tên người Mông Cổ kia, không ngờ lại bị tên người Mông Cổ dùng sức kéo lấy cổ chân, hai người liền lộn mấy vòng rơi xuống dưới đoạn tường. Sau khi rơi xuống đất, tên Bả tổng quân Minh nọ thuận thế xoay người cưỡi lên mình tên người Mông Cổ.

Tên người Mông Cổ dùng sức giãy giụa, muốn đẩy tên Bả tổng quân Minh đang đè trên người mình xuống, nhưng tên Bả tổng quân Minh kia vô cùng cường trang, tên người Mông Cổ dùng hết sức cũng không đạt được ý nguyện. Hàn quang chợt lóe, tên Bả tổng quân Minh lấy một con dao găm sắc bén buộc dưới chân ra, hung hăng đâm vào tim của tên người Mông Cổ.

Tên người Mông Cổ gào lên một tiếng vội vàng nắm lấy cổ tay của tên Bả tổng quân Minh, hai ngườ bắt đầu đấu sức không hề dùng kỹ xảo. Tên Bả tổng quân Minh dùng sức muốn đâm con dao găm xuống, mà tên người Mông Cổ lại dùng sức nâng cổ tay của tên Bả tổng quân Minh lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều có thể cảm nhận được sát ý lạnh như băng từ trong con người của đối phương.

Sức mạnh của tên Bả tổng quân Minh hiển nhiên là hơn một bậc, tuy tên người Mông Cổ cực lực ngăn cản, nhưng con dao găm sắc bén kia vẫn thong thả đẩy xuống, chậm rãi đâm vào trái tim của tên người Mông Cổ. Rất nhanh, mũi đao sắc bén đã cách lồng ngực của tên người Mông Cổ chỉ còn trong gang tấc, ánh mắt của tên người Mông Cổ bắt đầu trở nên tuyệt vọng.

Ánh mắt của tên Bả tổng quân Minh vẫn dữ tợn như trước, không vì ánh mắt tuyệt vọng của tên người Mông Cổ mà có chút thương hại nào, thân là một lãob inh, sớm đã quen với sinh tử, đối mặt với giết chóc máu lạnh như thế này không phải là lần đầu tiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Hai quân giao chiến, không phải ngươi chết thì là ta vong, nhanh từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình!

Tên Bả tổng quân Minh gắt gao nhìn chằm chằm vào con ngươi của tên người Mông Cổ, hai tay nắm chặt con dao găm dùng sức đè xuống, mũi dao chậm rãi xuyên qua bì giáp trên người tên người Mông Cổ, lại từ từ đâm vào lồng ngực tên người Mông Cổ. Trong tiếng súng đinh tai nhức óc, nhưng tên Bả tổng quân Minh thậm chí có thể nghe rõ ràng âm thanh lưỡi dao sắc bén xé toạc bì giáp và cốt nhục.

Ánh mắt của tên người Mông Cổ do tuyệt vọng mà trở nên hoảng sợ, trên đời này không còn gì tàn nhẫn hơn máu tanh hơn. Y chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi dao găm sắc bén kia từ từ đâm vào trong ngực mình, y chỉ có thể nhìn ánh mắt của tên Bả tổng quân Minh càng lúc càng trở nên sắc bén, vẻ mặt càng lúc càng trở nên dữ tợn.

Tên người Mông Cổ không muốn chết, nhưng y không có cách nào phản kháng.

Sau khi con dao găm đâm vào lồng ngực hai phân, thì ánh mắt của tên người Mông Cổ bắt đầu trở nên ngây dại, hai tay đã mất đi sức mạnh trong nháy mắt. Tên Bả tổng quân Minh đã đâm hơn nửa đoạn dao găm còn lại vào trong ngực của tên người Mông Cổ không tốn chút sức. Y có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập trái tim trong lòng ngực của tên người Mông Cổ kia.

Ngoài thành Đại Đồng, đại doanh Kiến Nô.

Tất cả Thân vương, Quận vương Kiến Nô bao gồm cả Đa Nhĩ Cổn và Nhạc Thác đều đã tề tựu trong hành trướng của Đa Nhĩ Cổn, đang lo lắng chờ đợi tin tức từ tiền phương. Sáu thê đội bảy vạn quân đội đã toàn bộ đưa vào trong chiến trường. Hiện tại điều duy nhất mà bọn họ có thể làm là im lặng chờ đợi, chờ đợi tin chiến thắng từ tiền phương truyền đến.

Khoái mã đang truyền tình hình chiến đấu ở tiền phương như nước chảy, không khí trong đại trướng đang trở nên ngày càng ngưng trọng.

- Báo Ngạch phò Lý Vĩnh Phương tử trận, Bát Kỳ Hán Quân thương vong thảm trọng, Thạch Đình Trụ thỉnh cầu lui về phía sau.

- Không được!

Không đợi Đa Nhĩ Cổn lên tiếng, Nhạc Thác đã từ chối thẳng thừng:

- Nói cho Thạch Đình Trụ biết, cho dù chết đến khi chỉ còn một mình hắn, cũng không lui về phía sau.

- Vâng.

- Báo các bộ lạc Khách Nhĩ Khách thương vong thảm trọng, Quận vương các bộ lạc thỉnh cầu lui về phía sau.

- Không được!

Nhạc Thác lại từ chối, lớn tiếng hét lên:

- Nơi cho mấy tên khốn tham sống sợ chết kia biết, nếu ai dám can đảm tự tiện lui binh, thiết kỵ Bát Kỳ của Đại Thanh quốc sẽ san bằng bộ lạc của bọn họ.

- Vâng!

- Báo bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm thương vong thảm trọng, Đạt Nhĩ Hãn Ba Đồ Lỗ thân vương thỉnh cầu lui binh.

- Việc này

Nhạc Thác không dám lớn tiếng hét to nữa, nghiêng đầu phân vân nhìn Đa Nhĩ Cổn ngồi cùng hàng với y, các quý tộc Kiến Nô còn lại cũng ngơ ngác nhìn nhau. Trên mặt từng người đều toát ra sự khiếp sợ đến cực điểm, quân đội của Đạt Nhĩ Hãn Ba Đồ Lỗ thân vương là thê đội cuối cùng mà hôm nay khởi xướng tiến công.

Hiện tại ngay cả Đạt Nhĩ Hãn Ba Đồ Lỗ thân vương cũng thỉnh cầu lui binh, vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện, cuộc tiến công hôm nay đã hoàn toàn thất bại.

Đa Nhĩ Cổn ngẩng đầu, nhìn ra ngoài trướng, ngoài trướng, ánh tà dương đã từ từ trầm xuống ở đường chân trời, sắc trời đang dần dần sậm màu. Từ sáng sớm đến chiều tối, trận ác chiến này đã giằng co suốt một ngày, bảy vạn đại quân Bát Kỳ luân phiên tấn công mãnh liệt, không ngờ lại không thể tiêu diệt được quân Minh trong thành Đại Đồng. Kết quả này thật sự là có chút nằm ngoài dự liệu của Đa Nhĩ Cổn.

Đa Nhĩ Cổn thở dài một tiếng, nhìn Nhạc Thác nói:

- Vẫn là cho nhân mã các lộ rút về đi, sau đó kiểm kê lại thương vong, xem xem đã tổn thất bao nhiêu người?

Đầu Nhạc Thác cúi gầm xuống, chán nản nói:

- Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

- Ôi.

Phía sau Đa Nhĩ Cổn, Phạm Văn Trình và Ninh Hoàn Ngã cũng đồng thời thở dài. Kết quả như vậy cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ, bọn họ vốn tưởng rằng liều mạng sẽ trả giá bằng một chút thương vong, công hạ Đại Đồng hẳn là không thành vấn đề, nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn không phải như vậy, đại quân Bát Kỳ không ngờ lại bị đánh bại!

Hỏa Khí Doanh của Đại Minh triều từ khi nào trở nên lợi hại như vậy chứ? Tường thành kiên cố đã bị nổ tung ra một lỗ hổng, bảy vạn đại quân liên tục tấn công mãnh liệt vào lỗ hổng cả một ngày, mà lại không thể đánh vào được. Kết quả như thể ngẫm nghĩ lại cũng đủ khiến cho người ta giật mình kinh hãi. Nếu mỗi tòa thành trì của Đại Minh triều đều có một Hỏa Khí Doanh như thế, vậy thì đại quân Bát Kỳ của Mãn Thanh kia có là gì đâu?

Hai ngươi quay đầu lại ngẫm nghĩ, lúc trước Vương Phác chỉ dựa vào hơn một ngàn cô quân liền công phá được Thịnh Kinh, hơn nữa đánh một trận bắt giữ Hoàng Thái Cực, dường như không phải chỉ là vận khí. Nếu Vương Phác sinh ra sớm hai mươi năm, để hắn mang Hỏa Khí Doanh này tham dự đại chiến Tát Nhĩ Hử, kết quả của cuộc chiến Tát Nhĩ Hử có lẽ sẽ hoàn toàn khác, Đại Thanh của hôm nay cũng sẽ không xuất hiện nữa.

Lúc trời đã tối, trong đại doanh Kiến Nô ngoài thành cuối cùng đã vang lên tiếng tù và kéo dài không ngừng. Kiến Nô liền rút lui về rầm rầm rộ rộ như thủy triều xuống, không đến một lát, đã rút sạch khỏi lỗ hổng tường thành. Tiếng súng cùng tiếng nổ của Long Vương pháo cũng dừng lại. Một trận kịch chiến giằng co suốt một ngày cuối cùng đã kết thúc.

Dưới sự hộ vệ của Lữ Lục, Nộn nương còn có mười mấy thân binh, Vương Phác bước lên đầu thành, đứng trước vị trí Rau Rậm tử trận, Vương Phác cũng không lo lắng mình sẽ thành Râu Rậm thứ hai, Hồng Di đại pháo của Kiến Nô có thể trực tiếp bắn trúng đầu thành là xác suất nhỏ, nếu có thể lại cùng trúng chỗ cũ, vậy đó chính là số trời rồi.

Vương Phác đứng trên đầu thành nhìn xuống, chỉ thấy trong và ngoài lỗ hổng tất cả đều là thi thể không toàn vẹn, máu thịt mơ hồ của Kiến Nô. Ngụy Đại Bản dẫn dân tráng đào hố to hình tròn gần như đã bị thi thể của Kiến Nô lấp đầy quá nửa, thi thế Kiến Nô ở ngoài lỗ hổng cũng không ít, ước chừng đã chất dưới tường thành Đại Đồng hơn một nửa chiều cao!

Trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi khói súng nồng đậm, còn có mùi máu tươi gay mũi.

Trên lỗ châu mai không xa, có hai tên hỏa thương thủ nằm đó. Trên lưng một tên hỏa thương thủ có cắm hai mũi tên long vũ, phần đuôi còn đang rung động trong ngọn gió hiu quạnh, một tên khác cũng là bị Hồng Di đại pháo của Kiến Nô nổ chết. Toàn bộ thân hình của gã bị xé thành hai nửa, khuôn mặt tắt thở, ánh mắt trống rỗng, vĩnh viễn sẽ không còn thần thái nữa.

Rất nhanh, liền có hỏa thương thủ bước lên khiêng thi thể của hai huynh đệ tử trận xuống.

Mang tâm tình nặng nề, Vương Phác từng bước từng bước đi xuống tường thành, xuống đến mặt đất trong tường thành.

Trên mặt đất, Mặt Sẹo đứng đó, nước mắt trên gương mặt chạy xuống, người đàn ông như ngọn núi, lúc này lại khóc như một đứa trẻ.

Trước mặt Mặt Sẹo, hơn ba trăm hỏa thương thủ vẻ mặt ảm đạm, đứng thành một hàng chỉnh tề, trong đó có hỏa thương thủ tuy mất đi nửa chân phải, lại cự tuyệt không cho người khác đỡ mà lấy súng chống lên mà đứng một cách kiên cường. Gã là một hỏa thương thủ, gã có tôn nghiêm của hỏa thương thủ.

Một ngàn hỏa thương thủ thủ trên tường thành hai bên lỗ hổng cũng chỉ còn lấy bấy nhiêu.

Trước mặt ba trăm hỏa thương thủ, có một tấm vải trắng, trên tấm vải trắng có một vài phần thân thể, hai ngón tay còn có một bàn chân to, những phần thân thể lấm tấm đen kia đều là của Râu Rậm, là do các hỏa thương thủ thu thập được, bọn họ tìm trên dưới tường thành, cũng chỉ tìm được trở về có chừng này.

Phía sau tấm vải trắng, thi thể của các tướng sỹ tử trận được đặt chỉnh tề, có nhiều cỗ thi thể đã máu thịt mơ hồ, hình dạng khó nhận ra, còn có vài tên giống với Râu Rậm, chỉ còn lại một phần thân thể.

Nhìn những thi thể của tướng sỹ tử trận, Vương Phác bỗng cảm thấy trong ngực đau nhói, có một thứ chất lỏng không rõ đang ở quanh mắt hắn. Bất chợt, Vương Phác ngửa cổ lên trời, nuốt về nước mắt sắp rơi xuống, con người nào phải cây cỏ mà có thể vô tình? Ngay cả người đàn ông làm bằng sắt, cũng có lúc biểu lộ nhu tình.

- Cúi chào!

Mặt Sẹo khản giọng hét to, hơn ba trăm hỏa thương thủ đồng loạt giơ tay nâng súng trong tay, họng súng hướng lên trời, đồng thời nổ súng. Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên trên bầu trời Đại Đồng yên tĩnh, những huynh đệ tử trận nơi sa trường, các ngươi đi mạnh khỏe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.