Khi Đa Nhĩ Cổn mang theo thiết kỵ Bát Kỳ đuổi tới bên bờ bắc sông Sa
Câu, Hỏa Thương doanh của Trung Ương Quân của Đại Minh vừa vặn vừa qua
sông. Giống như Đa Nhĩ Cổn hi vọng, Pháo đội và Truy trọng đội chen chúc nhau cùng qua sông một lúc, còn một phần Hỏa Thương doanh phụ trách
phía sau.
- Ha ha, tốt.
A Tế Cách giơ roi ngựa lên chỉ về phía tiền phương, quay đầu nói với Đa Nhĩ Cổn:
- Thập Tứ đệ, chúng ta tới đúng lúc.
A Ba Thái cũng nói:
- Pháo đội của quân Minh đã chen chúc thành một đoàn, muốn dàn xếp đội
hình bắn chắc phải cần một thời gian, huống chi bây giờ quân tiên phong
Hỏa Thương doanh của quân Minh đã sang bờ bắc, Pháo đội của quân Minh
muốn bắn sẽ bắn trúng người của bọn chúng, ha hả.
- Không sai.
Tát Cáp Liêm cũng phụ họa nói:
- Pháo đội của quân Minh chưa xếp đội hình, Hỏa thương đội sau khi qua
sông cũng không có Trường thương trận và xa trận bảo vệ, làm thế nào có
thể ngăn cản thiết kị Đại Thanh của chúng ta đánh bất ngờ chứ?
Hơn mười quí tộc hậu duệ Bát Kỳ đều giục ngựa đi đến chỗ Đa Nhĩ Cổn, lớn tiếng nói:
- Chủ tử, mau hạ lệnh đi.
Đa Nhĩ Cổn cầm kính viễn vọng trong tay sau khi cẩn thận dò xét một lúc, xác định quân Minh không có bất kì mai phục nào ở bờ bắc mới rút bảo
đao ra giơ cao lên hét lớn:
- Các dũng sĩ của Chính Hồng Kỳ, Tương Hồng Kỳ, Chính Lam Kỳ, Tương Lam Kỳ, thời điểm lập công cho Đại Thanh đến rồi, giết....
- Giết....
- Giết...
- Giết...
Bốn nghìn thiết kị của bốn kỳ Chính Hồng Kỳ, Tương Hồng Kỳ, Chính Lam
Kỳ, Tương Lam Kỳ điên cuồng kêu gào theo, Đa Nhĩ Cổn dùng sức chém một
nhát về phía trước, bảy nghìn thiết kị Kiến Nô như đại hồng thủy bắt đầu chạy về phía trước.
Thoáng chốc, bảy nghìn thiết kị Kiến Nô chia làm ba đường, bốn nghìn
thiết kị của hai kỳ Chính Hồng Kỳ và Tương Hồng Kỳ triển khai theo chính diện, tạo thành 800 kỵ ngay mặt, trước sáu sắp xếp thành năm đội hình
đột kích. Ba nghìn thiết kị còn lại của hai kỳ Chính Lam Kỳ, Tương Lam
Kỳ chia thành hai đường, tạo thành hai đột kích trận nhỏ, đánh về phía
hai cánh trái phải của quân Minh.
Lúc này có thể nhìn ra sự chênh lệch về thực lực của thiết kị Kiến Nô và Thát tử Mông Cổ.
Thát tử Mông Cổ được lập nên từ dân du mục, tuy rằng dân du mục trời
sinh dũng mãnh nhưng dù sao cũng chỉ là binh lính không được qua huấn
luyện. Bất kể là về đội ngũ hành quân hay là đội hình đột kích đều không có gì đặc sắc, hơn nữa đều do quan quân thiếu tố chất chỉ huy, kị binh
Thát tử đúng nghĩa, thay đổi trận đột kích vô cùng hỗn loạn, căn bản
chính là một đội quân hỗn loạn.
Hơn nữa, bởi vì thiếu kinh nghiệm chiến tranh, kị binh Thát tử lúc bị
đột kích hoặc là đột nhiên gặp biến cố bất ngờ rất dễ dàng sụp đổ.
Nhưng thiết kỵ Kiến Nô không giống với lúc trước, thiết kỵ Kiến Nô tiên
phong cả người lẫn ngựa đều mặc tỏa giáp, lực phòng hộ của tỏa giáp mạnh hơn nhiều so với bì giáp của kị binh Thát tử. Thứ hai là thiết kị Kiến
Nô được tạo thành từ các binh lính lão luyện có kinh nghiệm chiến trận,
bên trong lại có các đại tướng quân có tố chất lãnh đạo, bất kể là hành
quân hay đột kích đều có vẻ ngay ngắn trật tự hơn.
Quan trọng nhất là thiết kỵ Kiến Nô còn được Dã trư bì Nỗ Nhĩ Cáp Xích
tổ chức một cơ cấu vô cùng nghiêm mật, cùng với một hệ thống chỉ huy hữu dụng được đúc kết ra từ chiến tranh. Trên chiến trường, chủ tướng Kiến
Nô có thể nói là cánh tay sai khiến thiết kỳ Kiến Nô, vô cùng hữu hiệu.
Bụi cuồn cuộn, cây cỏ văng khắp nơi.
Bảy nghìn thiết kị Kiến Nô giống như hai con sóng lớn màu đỏ và lam từ
hai phía ập tới, thanh thế không khác gì mấy vạn kị binh Thát tử xung
phong.
Bờ bắc sông Sa Câu.
Vương Phác trên người mặc lễ phục tổng đốc ngũ tỉnh, đầu đội lễ quan,
cuỗi con ngựa cao to, ngạo nghễ đứng sừng sững trong Trung Ương Quân. Lã Lục, Nộn Nương, Khấu Bạch Môn cùng với hai trăm thị vệ giống như gặp
phải đại địch, tầng trong tầng ngoài gắt gao bảo hộ Vương Phác ở bên
trong. Phía ngoài còn có Hỏa thương nhất doanh Trung Ương Quân đã qua
sông, năm nghìn binh lính lấy Vương Phác làm trung tâm xếp thành phương
trận nghiêm mật.
Chính diện phương trận của quân Minh có ba nghìn Hỏa thương thủ, trước
sau có ba hàng, mỗi hàng 800 người, 600 người khác thì làm đội dự bị,
hai bên trái phải đều có một nghìn Hỏa thương thủ, trước sau cũng đứng
thành ba hàng, mỗi hàng ba trăm người, một trăm người khác làm đội dự
bị, đằng sau phương trận chính là sông Sa Câu.
Vương Phác cầm trong tay kính viễn vọng nhìn chằm chằm thiết kị Kiến Nô cuồn cuộn ập tới, trầm giọng nói:
- Chính diện là kị binh của Chính Hồng Kỳ và Tương Hồng Kỳ, bên trái là
Chính Lam Kỳ,, bên phải là Tương Lam Kỳ, tổng binh lực có khoảng bảy tám nghìn kỵ binh, xem ra Đa Nhĩ Cổn vẫn có chút cố kị, cũng không phái ra
thiết kỵ Chính Bạch Kỳ tinh nhuệ nhất.
- Hầu gia.
Khấu Bạch Môn nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Bờ bắc quá nguy hiểm, hay là ngài hãy rút về phía bờ nam trước đi.
- Đúng vậy, Hầu gia ngài đừng ở lại bờ bắc nữa.
Liễu Như Thị cũng khuyên nhủ:
- Nếu ngài ở lại bờ bắc, tướng sĩ nhất doanh không tránh khỏi lo lắng an nguy của ngài, có thể ảnh hưởng đến chuyện tác chiến của bọn họ.
- Hầu gia.
Nộn Nương cũng cầu khẩn nói:
- Thiếp van ngài, đừng ở lại đây được không?
- Bậy bạ.
Vương Phác lắc đầu đáp:
- Ta không đi chỗ nào hết, cùng ở lại với tướng sĩ nhất doanh, Lã Lục,
ngươi ngay lập tức đi thông báo cho Tiêu tổng, Đại đội trưởng của nhất
doanh, nói bản hầu sẽ ở phía sau bọn họ. Nếu bọn họ không thủ được,
không chỉ bọn họ mất mạng mà bản hầu cũng mất mạng theo bọn họ.
Không đợi Lã Lục lĩnh mệnh, Vương Phác lại nói:
- Đi thông báo với Truy trọng đội và Pháo đội, không cần để ý đến Kiến
Nô ở phía trước và kị binh Thát tử ở phía sau, qua sông theo kế hoạch.
- Vâng.
Lã Lục đồng ý lĩnh mệnh đi.
Khóe miệng Vương Phác hiện lên một tia cười thản nhiên thong dong, lại
giơ kính viễn vọng ở trong tay lên nhìn. Khấu Bạch Môn, Nộn Nương thấy
Vương Phác bất động trước những lời khuyên của mọi người, cũng đành
thôi. May mà bờ bắc có Nhất doanh Trung Ương Quân, hơn nữa lại là Hỏa
thương đội tinh nhuệ nhất, cho dù không có Trường mâu trận và xa trận
bảo hộ, kỵ binh của Kiến Nô cũng không chắc đã có được lợi thế trước bọn họ.
Mấy cô gái lại không hiểu được thâm ý của hành động này của Vương Phác, hắn đang đấu trí với Đa Nhĩ Cổn.
Hậu trận Kiến Nô.
Đa Nhĩ Cổn cũng đang cầm kính viễn vọng quan sát chiến trường, đột nhiên cả người run lên, thất thanh nói:
- Cái gì?
A Tế Cách ở bên cạnh Đa Nhĩ Cổn vội vàng hỏi:
- Thập Tứ đệ, sao vậy?
- Người kia.
Đa Nhĩ Cổn qua kính viễn vọng nhìn thấy một thân ảnh cách xa vài dặm, trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ người kia... người kia chính là Vương Phác?
- Cái gì? Vương Phác.
A Tế Cách hét lên:
- Hắn ở đâu?
Đa Nhĩ Cổn hít một ngụm khí lạnh, trầm giọng nói:
- Ngay ở chỗ bên bờ bắc sông Sa Câu.
- Cái gì?
A Tế Cách thất thanh nói:
- Người này sao lại ngông cuồng kiêu ngạo như vậy? Hắn chẳng nhẽ không sợ bị thiết kỵ Bát Kỳ Đại Thanh bắt sống hay sao?