- Không, bây giờ còn chưa phải thời điểm đánh đến Liêu Thành.
Vương Phác mỉm cười lắc đầu, trong con ngươi hiện lên một tia
tán thưởng, Liễu Như Thị quả nhiên rất có ánh mắt chiến lược,
liếc mắt liền nhìn ra chặn lại kênh đào Liêu thành có liên quan đến chỗ yếu hại trong thành bại Bắc Phạt, điểm này nàng
mạnh hơn Chân Hữu tài nhiều, Chân Hữu Tài tuy rằng quỷ kế đa
đoan, trên chiến lược lại khuyết thiếu cái nhìn đại cục.
Chẳng qua, so sánh với ánh mắt chiến lược thâm hiểm của Vương Phác, Liễu Như Thị vẫn là thiếu chút lão luyện.
- Vì sao?
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của Liễu Như Thị toát ra một tia không phục,
- Vì sao bây giờ còn chưa đến thời điểm đánh Liêu Thành? Khẩn
cấp chặn kênh đào Liêu Thành, có liên quan đến vận mệnh thành
bại Bắc Phạt! Hiện tại Liêu Thành chỉ có mấy ngàn quân Kiến
Nô trấn giữ, Trung Ương Quân có thể một tiếng trống làm hăng
hái tinh thần đoạt lấy thành này vào tay, tại sao phải buông
tha cho cơ hội tốt như vậy chứ?
Vương Phác không trả lời vấn đề của Liễu Như Thị, mà hỏi ngược lại:
- Sau khi lấy được Liêu Thành, kế tiếp nên làm cái gì?
- Đương nhiên là thẳng tiến đánh tới Kinh Sư!
Trên gương mặt trắng nõn của Liễu Như Thị hơi hơi ửng đỏ vì kích động, nhẹ nhàng nói,
- Chỉ cần Trung Ương Quân xuất hiện tại thành Bắc Kinh, có thể
theo tình hình chiến lược trên hình thành trạng thái một kiếm
phong hầu, bởi vì Hầu gia từng lấy hơn ngàn gia đinh đánh vỡ
Thịnh Kinh, đám người lưỡng lự Khương Tương, Vương Thừa Dận,
Đường Thông kia nhất định sẽ lần thứ hai chuyển hướng Đại Minh, từ đó nhằm vào quân Kiến Nô trong nội thành Bắc Kinh hình
thành thế vây công tứ phía, như vậy, ngày diệt vong của Kiến Nô đã đến!
Một ý tưởng chiến lược hoàn mỹ, Vương Phác kìm lòng không đặng dưới đáy lòng thầm khen một tiếng.
Nhưng đây cũng chỉ có thể là một ý tưởng chiến lược, vĩnh
viễn không thể nào trở thành hiện thực, thân là kẻ xuyên việt, Vương Phác biết rằng tuyệt đối không thể dựa vào bọn quân
phiệt cát cứ, đem hy vọng tiêu diệt Kiến Nô ký thác trên người
Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông những quân phiệt cát cứ nửa muốn nửa không, là phi thường ngu xuẩn!
Không sai, chỉ cần Trung Ương Quân xuất hiện ở thành Bắc Kinh,
lại giành được một hai trận thắng, Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông những cây cỏ đầu tường (người gió thổi chiều nào
theo chiều nấy) này nhất định sẽ cùng Kiến Nô trở mặt, tuyên
bố “quay đầu” phục tùng Đại Minh, thế nhưng Vương Phác càng rõ
ràng, những quân phiệt này tuyệt sẽ không xuất động một quân
một tốt, bọn họ sẽ chỉ ngồi nhìn Trung Ương Quân và Kiến Nô
liều mạng ngươi chết ta sống!
Cứ như vậy, Trung Ương Quân liền biến thành cô quân xâm nhập,
huống chi tuyến hậu cần tiếp viện phải dài bao nhiêu làm cho
người ta thật khó tưởng tượng, từ Hoài An đến Bắc Kinh chừng
hơn một ngàn lý, tuyến hậu cần tiếp viện dài như vậy chẳng
những khiến vận chuyển lương thảo đồ quân nhu và vũ khí đạn
dược trở nên khó khăn, càng cho Kiến Nô vô số cơ hội quay lại
tập kích bất ngờ!
Trung Ương Quân đạn tận lương tuyệt một khi lâm vào vòng vây
trùng trùng điệp điệp của đại quân Kiến Nô, kết quả chỉ có
thể là toàn quân bị diệt!
Đại Minh Trung Ương Quân và Kiến Nô dù sao có khác nhau về bản
chất, Kiến Nô là quân đội vũ khí lạnh, có thể đối với bách
tính Đại Minh tiến hành máu tanh cướp bóc, thi hành “dĩ chiến
dưỡng chiến” làm sách lược hậu cần tiếp tế, bởi vậy, chỉ
cần khí hậu thích hợp, binh lực sung túc, quân đội Kiến Nô vẫn có thể đánh tới Giang Nam mà không cần phải lo lắng đến vấn
đề hậu cần tiếp tế tiếp viện.
Đại Minh Trung Ương Quân là quân đội hỏa khí, vũ khí đạn dược
tiêu hao số lượng phi thường khổng lồ, nhất định phải đúng lúc bổ sung, bằng không cả chi quân đội sẽ hoàn toàn đánh mất lực công kích, mặt khác, Đại Minh Trung Ương Quân cũng không có khả
năng trong lãnh thổ quốc gia thực thi sách lược “dĩ chiến dưỡng chiến”, bởi vậy, sự lệ thuộc của Trung Ương Quân vào hậu cần
tiếp tế vô cùng nghiêm trọng.
Chính là bởi hạn chế về mặt hậu cần tiếp viện, mục tiêu tác chiến Vương Phác định ra trong lần Bắc Phạt này chỉ là uy
hiếp Bắc Kinh thu hẹp binh lực Kiến Nô, mà không phải công chiếm Bắc Kinh đuổi Kiến Nô chạy về quan ngoại, đương nhiên, đó cũng
không phải nói Vương Phác không muốn tấn công chiếm Bắc Kinh,
nếu có cơ hội, Vương Phác tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha.
- Như thế nha.
Vương Phác than nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại,
- Giả như Khương Tương, Vương Thừa Nhận, Đường Thông bọn họ không xuất binh thì sao?
Liễu Như Thị thông minh sắc sảo, Vương Phác chỉ cần chỉ ra một
điểm nàng liền hiểu ra hết thảy, giả như tổng binh ba trấn
Khương Tương án binh bất động, Trung Ương Quân đối mặt với tình
thế này sẽ đột ngột biến chuyển, từ nắm chắc phần thắng
biến thành không thắng chỉ bại, tuy nhiên Liễu Như Thị cũng không cho rằng bọn người Khương Tương sẽ tọa sơn quan hổ đấu.
- Hầu gia.
Liễu Như Thị nói,
- Tiểu nữ tử cho rằng bọn người Khương Tương nhất định sẽ xuất binh.
Vương Phác hỏi ngược lại:
- Nàng dựa vào cái gì khẳng định như vậy?
Liễu Như Thị đáp:
- Chỉ cần Hầu gia tấu lên triều đình, lấy quan to lộc hậu hứa
hẹn với bọn họ, bọn họ sẽ không có lý do gì không xuất binh,
đại quân Đại Minh các trấn có thể hình thành thế trận tứ
phía đồng loạt tiến công, trận chiến này sẽ không tiếp tục
trì hoãn, Khương Tương ba người bọn hắn cũng có thể dựa vào
chiến công từ trận chiến này trở thành công thần giành lại
Trung Nguyên của Đại Minh, từ nay về sau danh lưu thiên cổ.
Vương Phác nói:
- Không, đây chỉ là phỏng đoán chủ quan và ước đoán của nàng mà thôi.
Liễu Như Thị nói:
- Tiểu nữ tử tin tưởng Khương Tương bọn họ sẽ làm ra lựa chọn sáng suốt.
Biểu tình của Vương Phác bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Như thị, thân là một tham quân nàng làm vô cùng xuất sắc, ý
tưởng chiến lược nàng đề xuất rất có tính sáng tạo, nhưng
thân là chủ tướng tam quân, bản hầu lại không thể nghe lời
nàng, bản hầu tuyệt sẽ không đem vận mệnh của cả một đội quân ký thác vào phỏng đoán chủ quan và ước đoán của một tham
quân, càng sẽ không đem vận mệnh quốc gia ký thác vào phỏng
đoán chủ quan và ước đoán của một tham quân.
Liễu Như Thị nói:
- Nhưng...
Vương Phác bất ngờ giơ tay, ngăn trở Liễu Như Thị tranh luận, nói tiếp:
- Mặt khác, tuyệt đối không nên đánh giá cao nhân cách của bọn
người Khương Tương, Vương Thừa Nhận, Đường Thông, đối với loại
tiểu nhân thay đổi thất thường này, nàng không thể cho bọn hắn
cơ hội chủ động lựa chọn vận mạng của chính mình, nàng phải
bắt buộc bọn họ chấp nhận sự sắp xếp của nàng.
Liễu Như Thị mơ hồ nghe ra ngụ ý của Vương Phác, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia suy nghĩ sâu xa.
Vương Phác bước đi đến bên tường, ngón tay chỉ lên bản đồ nói:
- Liền nói lần này Bắc Phạt, nàng nghĩ muốn lợi dụng Khương
Tương, Đường Thông, Vương Thừa Dận đem quân đội ba trấn này đi
đối phó với Kiến Nô, bản hầu cũng đồng dạng nghĩ tới lợi
dụng bọ đi đối phó Kiến Nô, nhưng chiến lược của nàng cho bọn
người Khương Tương cơ hội chủ động lựa chọn, mà trong chiến
lược của bản hầu, bọn họ lại chỉ có thể bị động giữ vai
trò quân tốt, ngoan ngoãn nghe theo an bài của bản hầu!
Liễu Như Thị nói:
- Nguyện nghe cao kiến của Hầu gia.
Vương Phác dùng thanh gỗ tinh vi trong tay điểm mạnh lên Liêu Thành, nói:
- Chính như lời nàng nói, Liêu Thành liên quan đến việc tuyến
đường an toàn kênh đào có thể được thông suốt, Đa Nhĩ Cổn cũng
không phải là loại người hiền lành, y cũng nhìn ra điểm này,
đó là nguyên cớ Kiến Nô không đóng quân ở Đăng Châu, Lai Châu,
Thanh Châu và Duyện Châu, nhưng lại trú đóng vài ngàn quân tại
Liêu Thành nho nhỏ, hai vạn Kiến Nô đóng tại phủ Đại Danh cách
Liêu Thành cũng chỉ hơn một trăm dặm đường, bất cứ lúc nào đều có thể đuổi tới cứu viện!
Liễu Như Thị nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, đây cũng là nguyên nhân nàng đề nghị Mặt Sẹo mang theo quân tiên phong trong đêm bất ngờ tập kích Liêu Thành, bởi vì phủ Đại Danh nơi Kiến Nô đóng quân và Liêu Thành cách nhau quá gần, thời cơ chiến đấu ngắn ngủi.
Vương Phác nói tiếp:
- Quân ta theo Bộc Châu triển khai thế trận, áp sát Liêu Thành,
trước làm cho Kiến Nô đóng tại phủ Đại Danh xuất binh cứu viện Liêu Thành, chờ lúc viện quân Kiến Nô đuổi tới, Trung Ương Quân
của ta lại triển khai thế cường công Liêu Thành, như thế, nếu
nàng là Đa Nhĩ Cổn, nàng sẽ làm thế nào?
Liễu Như Thị hơi suy ngẫm một chút, dịu dàng nói:
- Lấy Liêu Thành làm mồi hấp dẫn Trung Ương Quân, lại triệu tập binh lực hoàn toàn vượt trội Trung Ương Quân hình thành vây
kín, một lần hành động liền vây diệt!
- Tốt!
Vương Phác gõ một cái kêu lên,
- Cái ta muốn chính là hiệu quả này! Quân ta tiến tới thành
Bắc Kinh, phải đối mặt với gần hai mươi vạn đại quân Kiến Nô,
nhưng tại Liêu Thành nho nhỏ này, Kiến Nô cũng sẽ triệu tập ít nhất hơn mười vạn đại quân, đồng dạng là trận đánh chiến
lược quyết định vận mạng, nhưng đánh ở Bắc Kinh và đánh tại
Liêu Thành, tình huống lại hoàn toàn khác nhau!
- Điều này không phải đã bày rõ ra đấy sao?
Liễu Khinh Yên đứng một bên cũng không nhịn được chen miệng nói,
- Đánh tại Liêu Thành, quân ta có thể từ phụ cận thuận tiện
tiếp tế, từ Hoài An đến Liêu Thành chỉ có vài trăm dặm, nhưng
nếu đánh ở Bắc Kinh, tuyến hậu cần tiếp viện của quân ta sẽ
kéo dài hơn một ngàn lý! Hơn nữa đánh ở Bắc Kinh, Kiến Nô
dùng khỏe ứng mệt, đánh ở Liêu Thành, Kiến Nô nhưng là lao sư
tập xa (quân đội hành quân mệt nhọc tấn công nơi xa).
- Đúng lắm.
Vương Phác vui vẻ nói,
- Ngoài ra, đánh ở Liêu Thành còn có chỗ tốt!
Liễu Như, Liễu Khinh Yên đồng thanh hỏi:
- Chỗ tốt gì?
Vương Phác nói:
- Sau khi Kiến Nô chủ lực bị quân ta hấp dẫn đến Liêu Thành,
phòng ngự của Bắc Kinh sẽ trở nên trống rỗng, lúc này phàm
là có một chút gió thổi cỏ lay, hạng người như Khương Tương,
Vương Thừa Nhận, Đường Thông nghe tin sẽ lập tức hành động,
tranh tiên khủng hậu (tranh lên trước sợ lạc hậu) tiến công Bắc
Kinh, Kiến Nô sẽ lâm vào khốn cảnh tiến thoái lưỡng nan, mà
này... Mới là đòn sát thủ của bản hầu!
Vương Phác nói “gió thổi cỏ lay” chính là chỉ quân Hà Nam của Hồng Nương Tử!
Một khi chủ lực Kiến Nô bị hấp dẫn đến Liêu Thành, quân Hà Nam của Hồng Nương Tử có thể từ phủ Chương Đức bắc xuất Bảo Định, trực tiếp uy hiếp Bắc Kinh, quân Hà Nam của Hồng Nương Tử vừa
động, bọn người Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông vì
đoạt công khẳng định cũng sẽ cùng theo xuất binh, cục diện này cùng với khẩn cầu bọn người Khương Tương xuất binh trong ý
tưởng chiến lược của Liễu Như Thị hoàn toàn là hai dạng.
Đem hai cái ra so sánh, chiến lược của Vương Phác so với Liễu Như Thị là cay độc hơn!
- Thì ra là thế.
Trong mắt Liễu Như Thị hiện ra tia sáng kỳ dị, nhìn Vương phác nói,
- Không hổ là Hầu gia, suy nghĩ đúng là sâu xa hơn tiểu nữ tử.
Vương Phác cười ha hả, nói:
- Cái này gọi là gừng càng già càng cay, ha hả.
- Phụt.
Liễu Như Yên và Liễu Như Thị đều nở nụ cười, Liễu Như Yên cười đến hết sức phóng đãng.
Liễu Như Thị lại cười rất rụt rè, đôi mắt đẹp híp lại cong cong như hai vầng trăng non, nói rằng:
- Hầu gia, ngài chẳng qua so với tiểu nữ tử lớn hơn có một tuổi thôi mà, hì hì.
Khai Phong, hành dinh của Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử đang triệu tập tướng lĩnh các lộ nghĩa quân dưới
trướng tiến hành hội nghị quân sự, ngoại trừ Lý Hổ, Kinh Mậu
Thành cùng Lý Mâu (Lý Tuấn đã chết, lần trước lỡ bút, hẳn
là Lý Mâu mới đúng), còn có Lý Đống, Lý Khai, Lý Hoài Lý,
Lý Hoài Điển, Lý Hoài Sâm, Lý Hoài Nhân và con cháu Lý thị
xuất thân Kỷ huyện.
Những con cháu Lý thị ở đây nguyên bản đều phục vụ trong quân
lưu tặc, sau khi Lý Nham bị sấm tặc giết chết liền đều lãnh
binh trở về Hà Nam, tập hợp dưới trướng Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử đi tới ghế chủ vị đại mã kim đao ngồi xuống, một
đôi mắt đẹp lanh như băng đảo qua trên mặt chư tướng, một cỗ sát
khí tản ra từ trên người nàng, các tướng lĩnh đang châu đầu
ghé tai, xì xào bàn tán nhất thời câm như hến, cả đám ai nấy
đều thân người thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước,
nghiêng cũng không dám nghiêng một chút.
Hồng Nương Tử chính là điển hình hoa hồng băng hỏa, lúc bình
thường nàng lạnh lùng tựa như một ngọn núi băng, mỗi cái giơ
tay nhấc chân đều tràn ngập sát khí khiến người ta hít thở
không thông, giết người cũng không hề chớp mắt, chỉ khi đối mặt với nam nhân mình yêu thích, nàng mới có thể hiển lộ ra nhiệt tình như lửa, trở nên so với nữ nhân còn muốn nữ nhân hơn.
Nhìn thấy Hồng Nương Tử ở trong quân Hà Nam uy tín càng ngày càng cao, trong lòng Lý Hổ tràn đầy thất vọng.
Hồng Nương Tử lạnh lùng quét mắt nhìn chư tướng một vòng, trầm giọng nói:
- Hôm nay ta muốn giới thiệu với mọi người một khách nhân trân quý, cho mời Trương thủ lĩnh!
Ánh mắt chư tướng đồng loạt chuyển hướng ngoài cửa, trong
tiếng bước chân nặng nề, thân hình khôi ngô của Trương hòa
thượng hiên ngang xuất hiện.
- Hòa thượng huynh đệ!
- Mậu Thành huynh!
- Ha ha ha...
Thấy là Trương hòa thượng, Kinh Mậu Thành không khống chế được
tâm trạng kích động, tiến lên nắm lấy hai cánh tay Trương hòa
thượng, Trương hòa thượng cũng trở tay ôm lấy cánh tay của Kinh
Mậu Thành, hai người cười vang, trong con ngươi Lý Hổ không khỏi
hơi chút sa sầm, Trương hòa thượng không phải tâm phúc của Vương
Phác sao, như thế nào lại đến Khai Phong?
Hồng Nương Tử bỗng nhiên đứng dậy, Kinh Mậu Thành và Trương hòa
thượng vội vàng buông tay, xoay người đứng trang nghiêm.
Hồng Nương Tử bước đi đến trước mặt Trương hòa thượng, nói với chư tướng:
- Trương hòa thượng huynh đệ vốn là tướng lĩnh quan quân Đại
Minh, am hiểu nhất huấn luyện tân binh, bởi vì từng có quan hệ
với Đại Minh Tổng đốc ngũ tỉnh Vương Phác, nhưng không hợp trong
quan quân, cho nên một mình đến đây tìm nơi nương tựa nghĩa quân
Hà Nam chúng ta, từ nay về sau, hòa thượng huynh đệ chính là
người trong nhà rồi.
Lý Mâu, Lý Đống, Lý Khai và con cháu Lý thị đều đứng dậy hướng về Trương hòa thượng ôm quyền chào.
Chỉ có Lý Hổ ngồi không nhúc nhích, trong con ngươi của y càng
phát ra tối tăm nồng đậm, không biết có phải ảo giác hay không, vừa rồi khi Hồng Nương Tử nói đến hai chữ Vương Phác, Lý Hổ
cảm thấy ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên rất dịu dàng,
loại ánh mắt ôn nhu này, trước kia chỉ thời điểm nhìn Lý Nham
mới từng có.
Hồng Nương Tử giống như có cảm giác, quay đầu lại nhìn Lý Hổ nói:
- Hổ Tử.
Lý Hổ hấp tấp đứng dậy, hết sức miễn cưỡng hướng về Trương hòa thượng ôm quyền chào, Hồng Nương Tử lại nói:
- Hổ Tử, từ hôm nay trở đi tân binh liền do hòa thượng huynh đệ
đến huấn luyện, ngươi thì chuyên môn phụ trách trấn áp các phủ thân sĩ phản kháng vũ trang.
Giao giới Sơn Tây, Thiểm Tây, Mạnh Môn quan.
Đại quân lưu tặc của Lý Tự Thành cùng liên quân Kiến Nô, Quan
Ninh ác chiến tại đây đã mấy ngày, mấy ngày nay vẫn là Quan
Ninh Quân của Ngô Tam Quế đánh xung phong, qua vài ngày chiến đấu kịch liệt, tuy lưu tặc tử thương thảm trọng, nhưng Quan Ninh Quân cũng đồng dạng tổn thất thảm trọng, nhưng Đa Đạc lại vẫn án
binh bất động, không có bất kỳ ý tứ lệnh cho Bát Kỳ Quân tham
chiến.
Đại doanh Kiến Nô, hành trướng của Đa Đạc.
Dự Thân vương Kiến Nô Đa Đạc đang ở trong lều uống rượu mua vui,
trong chậu than dấy lên lửa than đỏ bừng, sưởi ấm cả lều lớn
ấm áp như mùa xuân, bắt tới hai ca nữ Hán tộc trên thân khoác
áo lụa mỏng manh, đang ở trong trướng xoay mông lắc eo khiêu vũ,
hai kỹ nữ Sơn Tây vây ở trong lòng Đa Đạc, tranh nhau dùng cái
miệng anh đào nhỏ nhắn tiếp rượu vào miệng Đa Đạc.
Đa Đạc trái ôm phải ấp vô cùng khoái hoạt, trong tất cả thân
vương ở Kiến Nô, Đa Đạc nổi danh háo sắc, mỗi lần đến một nơi, việc đầu tiên gã làm chính là vơ vét mỹ nữ cho gã phóng
đãng hoang dâm, Đa Đạc còn có một ham mê rất ác liệt, đó là
bắt tới mỹ nữ sau khi bị gã gian dâm đem đi trảm thủ, còn có
thể moi ra tim gan nhắm rượu!
Thanh sử cảo (bản thảo lịch sử về đời nhà Thanh) nói Đại Tây
vương Trương Hiến Trung giết người thành tính, thích ăn tim gan
người sống đồng thời tàn sát Tứ Xuyên, kỳ thực hoàn toàn là
hoang ngôn bôi nhọ.
Trương Hiến Trung đích xác giết người như ngóe, cũng đích xác
ở Thanh Dương cung giết không ít người đọc sách Tứ Xuyên, nhưng y rất ít sát hại dân chúng, chân chính giết người thành tính,
đem Tứ Xuyên hơn bảy trăm vạn bách tính tàn sát chỉ còn lại
không tới năm mươi vạn người đao phủ không phải là Trương Hiến
Trung, mà là Mãn nhân Hà Lạc Hội! Giết người thành tính, ác
ma thích ăn tim gan người sống không phải Trương Hiến Trung, mà
là Đa Đạc.
Những nô tài như Trương Đình Xu vì để lấy lòng thủ lĩnhKhang Hi,
bất đắc dĩ mới dùng phương pháp di hoa tiếp mộc (lập lờ đánh
lận con đen) đem ham mê dã man của Đa Đạc cùng tội danh tàn sát
Tứ Xuyên của Hà Lạc Hội đổ hết lên người Trương Hiến Trung.
Tiếng bước chân dồn dập, Ngô Tam Quế mặc nguyên y phục thấm đẫm máu trực tiếp chạy đến trướng Đa Đạc.
Hai gã Qua Thập Cáp canh giữ ngoài hành trướng leng keng rút đao ngăn cản đường đi của Ngô Tam Quế, lớn tiếng quát:
- Đứng lại!
Ngô Tam Quế lau máu loãng và mồ hồi trên trán, vội la lên:
- Nô tài có việc gấp muốn gặp chủ tử.
- Ngươi chờ đấy.
Một gã Qua Thập Cáp buồn bực từ trong mũi hừ một tiếng, xoay người tiến vào trướng.
Qua một hồi thật lâu, tên Qua Thập Cáp kia mới lần nữa xuất trướng, nói với Ngô Tam Quế:
- Chủ tử gia nói, nếu như ngươi muốn uống rượu ngắm mỹ nhân
thì xin mời tiến vào, nếu như là đòi viện binh vậy miễn đi,
chủ tử gia còn nói, binh xa mã Đại Thanh chúng ta mệt nhọc,
lúc này đang nghỉ ngơi dưỡng sức, không thích hợp xuất chiến.
- Hắc.
Ngô Tam Quế dậm chân, xoay người đi.
Ngô Tam Quế vừa mới rời khỏi đại doanh Kiến Nô, một con khoái
mã liền như gió bay điện chớp vọt vào viên môn, kỵ sĩ Kiến Nô
trên lưng ngựa xoay người xuống ngựa, quát với binh lính Bát Kỳ tiến lên đón:
- Kinh Sư cấp báo!
Đối diện Mạnh Môn quan ngăn cách bởi sông Hoàng Hà chính là đại doanh lưu tặc của Lý Tự Thành.
Lý Tự Thành không phải đồ ngốc, Ngưu Kim Tinh cũng không phải
ngu, hai người đều biết tầm quan trọng của Quan Trung đối với
nghĩa quân, hiện tại Quan Trung đã thành căn cơ duy nhất của
nghĩa quân, một khi thất thủ, nghĩa quân sẽ trở lại con đường
trôi giạt khắp nơi như trước kia, đây là điều Lý Tự Thành tuyệt đối không cho phép.
Lý Tự Thành cơ hồ đem toàn bộ quân đội ông ta có thể triệu
tập điều động đến, quyết tâm phải ở Mạnh Môn quan cùng Kiến Nô và Ngô Tam Quế quyết một trận tử chiến.
So sánh với Kiến Nô, khiến cho Lý Tự Thành hận đến nghiến răng nghiến lợi vẫn là Ngô Tam Quế - tên cẩu Hán gian này! Nếu
không phải Ngô Tam Quế quy hàng rồi lại trở mặt bội phản, Kiến Nô làm sao có thể tiến quan? Nếu không phải Ngô Tam Quế dẫn
Kiến Nô tiến quan, lúc này Lý Tự Thành sớm đã quân lâm thiên
hạ thuận lợi lên ngôi hoàng đế rồi, làm sao lại rơi vào tình
cảnh như ngày hôm nay?
Còn có, từ Bắc Kinh bại lui đến Mạnh Môn quan, đuổi giết suốt
đoạn đường này vẫn chính là Quan Ninh Quân của Ngô Tam Quế, hầu như tất cả tướng sĩ nghĩa quân đều chết trong tay Ngô Tam Quế.
- Ngô Tam Quế, tên cẩu tặc!
Lý Tự Thành nắm chặt trong tay bát nước lớn, râu quai nón dưới cằm tựa như kim thép triệt để dựng thẳng lên, hai mắt trợn lên đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói,
- Một ngày nào đó, lão tử phải lột da cẩu của gã, rút gân
cẩu của gã, khiến cho gã phải hối hận đã tới thế giới này
làm người!
Lưu Tông Mẫn, Lý Song Hỷ, Điền Kiến Tú và tướng lĩnh lưu tặc
mỗi người một tâm tình, nghĩa quân gặp phải tình hình phi
thường không ổn, bọn họ nhìn không thấy hy vọng chuyển bại
thành thắng, thừa tướng Ngưu Kim Tinh đồng dạng thần sắc ngưng
trọng, kỳ thực hiện tại y có chút hối hận, giết chết Lý Nham có phải là có chút nóng vội hay không? Nếu có Lý Nham ở Hà
Nam uy hiếp Bắc Kinh, Kiến Nô còn dám không chút kiêng kỵ như
vậy tiến công Thiểm Tây sao?
- Báo...
Trong tiếng thét thảm thiết, một gã mật thám lưu tặc giống như bị kinh phong, nghiêng ngả lảo đảo vọt vào hành trướng của Lý Tự Thành, sau đó quỳ rạp xuống đất, thở dốc nói,
- Bẩm báo Đại vương, Ngô Tam Quế lui binh!
- Ngươi nói cái gì?
Lý Tự Thành bỗng nhiên đứng dậy, quả thực có chút không dám
tin tưởng lỗ tai của mình, cẩu tặc Ngô Tam Quế kia rõ ràng đã
chiếm thượng phong, càng thêm trí mạng đó là đối diện sông còn có mười vạn đại quân Kiến Nô án binh bất động, nhìn trên tình thế này nghĩa quân tuyệt đối bị vây trong hoàn cảnh xấu, Ngô
Tam Quế và Kiến Nô có lý do gì lui binh?
Lưu Tông Mẫn, Lý Song Hỷ và tướng lĩnh lưu tặc cũng đột ngột đứng dậy, Ngưu Kim Tinh trầm giọng hỏi:
- Chuyện này là thật?
Mật thám lưu tặc liên tục gật đầu nói:
- Cực kỳ chính xác!
- Đi!
Lý Tự Thành vung tay lên, lớn tiếng quát,
- Đi xem cẩu tặc Ngô Tam Quế kia đang làm trò gì?