Một mặt, Hồng Nương Tử là góa phụ Văn Quân, huyết thù của Lý Nham vẫn
chưa báo, nàng không muốn đi xa ngàn dặm tới gặp riêng Vương Phác. Hơn
nữa, Vương Phác này và nàng còn có mối quan hệ mập mờ, cho nên gặp Vương Phác cũng có nghĩa hò hẹn với nhân tình. Điều này khiến cho Hồng Nương
Tử cảm thấy tội lỗi nhất, nàng cảm thấy có lỗi với vong linh Lý Nham.
Mặc dù Lý Nham đã bỏ Hồng Nương Tử rồi, thư bỏ vợ cũng đã viết rồi, nhưng Hồng Nương Tử vẫn luôn coi Lý Nham là phu quân.
Mặt khác, Hồng Nương Tử quả thực không muốn thấy Vương Phác bị hại.
Nguyên nhân trong lúc này rất phức tạp, phức tạp đến mức Hồng Nương Tử
không muốn nghĩ tiếp nữa, không muốn đối diện. Nàng chỉ có thể bất lực
mà thầm nhủ với mình:
- Người như Lý Tự Thành dù có làm Hoàng đế cũng không phải là Phúc Âm
thương sinh linh thiên hạ, chỉ có Vương Phác mới có thể khiến cho dân
chúng Đại Minh sống ngày tháng vui vẻ, cho nên Vương Phác không thể có
chuyện được.
Tiếng “kỳ cạch”, cửa phòng mở ra, Vương Phác và Hồng Nương Tử bốn mắt nhìn nhau.
Vương Phác thấy Hồng Nương Tử gầy hơn trước rất nhiều. Mặc dù thân hình
vẫn mềm mại, da dẻ trắng như vậy, nhưng đôi lông mày lá liễu và trong
đôi mắt quyến rũ dường như mang đầy vẻ u sầu, hai cổ tay trắng ngần vịn
vào cửa phòng còn thấy được cả gân xanh nổi lên.
- Hồng Nương Tử, nàng gầy yếu rồi.
Trong lòng Vương Phác không khỏi xót xa, không cần nghĩ ngợi đưa tay ra ôm lấy Hồng Nương Tử vào lòng.
Khi làm động tác này, bản thân Vương Phác cũng có chút giật mình, dường
như ý thức vào thời khắc này đã không thể khống chế được nữa rồi.
Vòng tay đó của Vương Phác đầy xót xa và ánh mắt nóng bỏng đầy dục vọng, tâm thần Hồng Nương Tử bỗng có chút hoảng hốt, thoáng phút ngây người
nàng đã bị Vương Phác ôm vào lòng. Cánh tay Vương Phác rắn chắc, ôm chặt lấy Hồng Nương Tử, hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt trắng nõn của Hồng
Nương Tử, mang lại cảm giác nhồn nhột.
Hồng Nương Tử bỗng như bừng tỉnh, đẩy Vương Phác ra, sau đó quay người đi vào sương phòng.
Vương Phác cảm thấy có chút ngột ngạt, hôm nay rõ ràng là tháng 10 trời
se lạnh, nhưng hắn lại cảm thấy nóng bức ngột ngạt như mùa hè. Vương
Phác đi vào sương phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Hồng Nương Tử buồn bã liếc nhìn Vương Phác, hỏi:
- Bây giờ nên gọi ngươi là Vương tổng đốc hay Hầu gia?
- Ôi, tùy.
Vương Phác cố gắng kéo cổ áo mình lên, thở dốc nói:
- Khát quá, chỗ nàng có nước không? Ta muốn uống nước.
Hồng Nương Tử rót cho Vương Phác một ly nước, Vương Phác liền uống cạn ly nước mới cảm thấy đỡ hơn chút.
- Hầu gia.
Đôi mắt đẹp của Hồng Nương Tử nhìn Vương Phác chân thành nói:
- Ngươi đang gặp nguy hiểm, Mã Đắc Công và Điền Hùng sắp ám sát chàng ….
Chưa nói dứt lời, Hồng Nương Tử thấy Vương Phác nhìn chằm chằm vào bộ
ngực mình, xem ra chẳng để ý tới lời mình nói. Trong ánh mắt Vương Phác
lộ rõ sự nóng bỏng khiến Hồng Nương Tử cảm thấy hoảng sợ, nhưng nghĩ lại trên mặt Hồng Nương Tử cũng toát lên vẻ u buồn, nhìn trừng trừng Vương
Phác, sẵng giọng:
- Hầu gia, tiểu nữ tử đang nói chuyện với người!
- Hả? Ừ ….
Vương Phác trấn tĩnh lại, thần mắt đã bình tĩnh hơn, hỏi:
- Hồng Nương Tử vừa nói gì?
- Ngài sao thế?
Hồng Nương Tử càng sẵng giọng hơn.
- Mất hồn rồi ư?
Vương Phác tim đập thình thịch, sự giận dỗi từ khóe mắt Hồng Nương Tử
khiến cho vẻ bình tĩnh của hắn vừa rồi đã bị phá tan, hai thần mắt nóng
bỏng đó lại tiếp tục dồn vào cơ thể Hồng Nương Tử ….
Ánh mắt Hồng Nương Tử lộ vẻ ân cần, nàng cảm nhận rõ ràng Vương Phác có chút khác thường.
- Hầu gia!
Hồng Nương Tử theo bản năng bước lên phía trước hai bước, thân mật hỏi:
- Ngài sao thế?
Từ sâu nơi cổ họng Vương Phác phát ra một tiếng tựa như dã thú gầm nhẹ,
bỗng nhiên cầm lấy bình nước uống một hơi. Trà lạnh đầy bụng mới cảm
thấy đầu óc tỉnh táo hơn chút, lúc này Vương Phác đã ý thức được vấn đề
của mình, xem tình hình này có lẽ là bị người nào đó dùng xuân dược kích thích.
Nghĩ tới đây, Vương Phác bất giác nhìn về phía Hồng Nương Tử, vội nói:
- Hồng Nương Tử, nàng mau đi đi, mau rời khỏi đây!
- Nhưng ta còn có chuyện muốn nói với ngài.
Hồng Nương Tử không những không đi, ngược lại còn bước lên phía trước
hai bước đặt tay lên cơ thể run rẩy của Vương Phác, ánh mắt ân cần, nhẹ
nhàng nói:
- Rốt cuộc ngàibị sao thế? Có phải bị bệnh rồi không? Hay có chỗ nào không khỏe?
Bàn tay nhỏ bé Hồng Nương Tử đặt lên, mũi là ngửi thấy mùi phụ nữ trên
cơ thể Hồng Nương Tử, Vương Phác lại không thể kiềm chế được dục vọng
cháy bỏng trong lòng, cổ họng lại rít lên tiếng gào rú mãnh liệt, đưa
tay ra ôm chặt lấy cơ thể Hồng Nương Tử vào lòng. Vương Phác dùng lực
mạnh như vậy, Hồng Nương Tử không kịp đề phòng bị Vương Phác đẩy té nhào xuống đất!
- Ngươi!
Hồng Nương Tử thất thanh kêu lên một tiếng, dùng bàn tay bé nhỏ của mình giữ chặt lấy miệng, sắc mặt tái xanh, lông mày dựng đứng lên, tay phải
đẩy Vương Phác ra, nhưng phút cuối lại mềm lòng, đổi sang hướng cánh tay Vương Phác, nhưng Vương Phác ôm quá chặt, nhất thời không thể mở ra
được.
Bởi vì lúc trước hút quá nhiều hương sum họp, trà lạnh vừa uống vào lại
tương sinh với dược tính hương sum họp, không những không thể hóa giải
được mà còn tăng cường dược tính của hương sum họp. Lúc này Vương Phác
đã hoàn toàn mất đi lý trí, giơ tay dùng sức ôm ghì lấy vòng eo mảnh mai của Hồng Nương Tử, đầu vùi mạnh vào vùng ngực Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử vừa tức vừa giận, vừa thẹn vừa sợ, lại vừa không nhẫn tâm
làm tổn hại Vương Phác cho nên không dám ra tay độc ác, chỉ có thể để
mặc cho Vương Phác ôm.
- Không, không được ….
Hồng Nương Tử cúi đầu đau xót thốt lên, bất lực nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Vương Phác thức dậy, chỉ cảm thấy dễ chịu, rõ ràng cảm thấy tinh khí thần của mình tràn đầy hơn trước.
Nghĩ lại, trước mắt Vương Phác hiện lên cảnh tình cảm ướt át vô cùng.
Hắn thấy mình đang nằm trên sàn nhà cùng với Hồng Nương Tử, trên giường
điên loan đảo phương, quấn vào nhau … liền cúi đầu xuống nhìn, trên sàn
và trên giường rõ ràng vẫn còn dấu tích để lại, chỉ là bên cạnh gối hắn
đã không còn dấu tích giai nhân.
Lúc này Vương Phác mới giật mình đêm qua không phải là một giấc mộng xuân mà là sự thực.
- Hồng Nương Tử!
- Hồng cô nương?
Hồng Nương Tử kêu lên hai tiếng, không có người đáp lại. Lúc này mới
thấy một bức thư được đặt trên giường, cầm lên xem là thư của Hồng Nương Tử để lại cho hắn.
Vội vàng đọc xong bức thư, Vương Phác vô cùng thất vọng.
Bức thư mà Hồng Nương Tử để lại cho Vương Phác căn bản không phải là thư tình gì, mà giống bức thư biệt ly hơn. Đại ý chính là nói từ nay về sau sẽ không thể gặp lại Vương Phác được nữa, nhưng trong thư vẫn nhắc nhở
Vương Phác, Mã Đắc Công, Điền Hùng rất có khả năng đã cấu kết với Tả
Lương Ngọc Vũ Xương, chuẩn bị đánh lén Vương Phác, Vương Phác hãy cẩn
thận đề phòng ….
Khi Vương Phác mở cửa đi ra, chỉ thấy Lã Lục đang nằm trên chiếc giường chăn bông dày dưới mái hiên.