Từ xa Lý Thành Đống đã thấy rõ ràng, bất giác khóe miệng không khỏi co giật.
Nhanh như vậy còn có thương vong, hơn nữa còn thương vong không ít người. Đây là điều ít thấy trong lịch sử Trung Ương Quân, nên nhớ dưới sự chỉ huy
của Vương Phác, thương vong từ đầu tới cuối trận chiến Tế Ninh cộng lại
chẳng qua chỉ có vài người! Đó là Trung Ương Quân vì thể hiện quân uy và cùng thiết kỵ Kiến Nô đánh chính diện mới có thương vong.
Nhưng
bây giờ, Trung Ương Quân dưới sự chỉ huy của Lý Thành Đống, còn chưa
tiếp cận tường thành đã thương vong mười mấy người rồi!
Nói thì
chậm mà diễn biến thì nhanh, hầu như cung thủ quân Đại Tây trên cổng
thành đồng loạt bắn loạt tên thứ nhất, hỏa thương thủ đội thứ 3 của
Trung Ương Quân cũng đã khai hỏa rồi, tiếng đạn chì nóng rực lao tới,
bởi vì khoảng cách quá xa, tỷ lệ chính xác của Trung Ương Quân tạm được, nhưng vẫn có 70 – 80 cung thủ quân Đại Tây trúng đạn ngã xuống trong
vũng máu.
Cũng như Lý Thành Đống, trong lòng Lý Định Quốc cũng
run rẩy, một lượt xạ kích sẽ khiến cho quân Đại Tây tổn thất 30, 40 cung thủ, cái giá này quá đắt, đắt tới mức khiến cho Lý Định Quốc hầu như đã chịu không nổi nữa rồi!
Tuy nhiên Lý Định Quốc biết bây giờ
không phải là lúc đau lòng. Lý Định Quốc hiểu rất rõ, để sau khi quân
Minh cầm Long vương pháo tới gần cổng thành sẽ có kết quả thế nào. Một
khi cổng thành bị phá hủy, chỉ dựa vào chưa tới ba ngàn tinh binh trong
thành, bất luận thế nào cũng không thể cản nổi Trung Ương Quân Đại Minh!
- Thay người!
Lý Định Quốc mặt xanh mét, phẫn nộ gầm lên:
- Tiếp tục bắn tên, tuyệt đối không được để cho những tên chết tiệt đó áp sát cổng thành, tuyệt đối ….
Lập tức có 30, 40 tướng sỹ Đại Tây bỏ mình hoặc bị thương, tay nhận lấy
cung tên, đứng lên từ phía sau lỗ châu mai, gia nhập vào đội cung thủ,
mạo hiểm nhìn mưa đạn dày đặc của Trung Ương Quân mà giương cung, bắn
tên, rồi lại thay cung, lại bắn tên cho tới khi ngã xuống vẫn luôn tiếp
tục động tác giống nhau.
Cùng với sự tiến hành của chiến sự, tốc độ thương vong của hai cánh quân đã tăng lên!
Mặc dù tổng số sát thương, quân Đại Tây gấp mấy lần Trung Ương Quân, bởi vì thương vong quá nhanh, thậm chí Lý Định Quốc còn điều 500 tinh binh của đội thứ hai lên cổng thành, nhưng cùng với Trung Ương Quân ngày một áp
sát tường thành, sức sát thương của cung thủ quân Đại Tây cũng ngày một
mạnh hơn, thương vong của Trung Ương Quân cũng đang tăng nhanh kịch
liệt!
Lúc này Lý Định Quốc và Lý Thành Đống giống như hai cao thủ võ lâm đang đấu võ. Hai bên so đấu công lực của mình, xem xem ai không
chịu nổi trước.
Về phương diện này Lý Định Quốc chiếm ưu thế về
mặt tâm lý, đối với quân Đại Tây mà nói tất cả điều là chuyện bình
thường, ba ngàn tinh binh đã mất đều không phải là tai nạn, nhưng đối
với Trung Ương Quân mà nói, bởi vì thành tích huy hoàng trước đây,
thương vong quá 10 người sẽ có thể khiến cho người ta phát điên, thương
vong 100 người có thể khiến cho người ta xấu hổ mà muốn tự sát.
Khi khoảng cách ném mạnh còn cách khoảng 40, 50 bước, thương vong của Trung Ương Quân đã tăng mạnh lên tới trên trăm người rồi. Lý Thành Đống đã
không trụ nổi nữa rồi, theo tốc độ thương vong như vậy, chờ Trung Ương
Quân ném mạnh trong vòng khoảng cách này thì 500 người này liệu có thể
còn lại bao nhiêu? Thương vong như vậy chắc chắn Lý Thành Đống không thể chịu được.
Tiếng quân hiệu vang lên một hồi, tốc độ của Trung Ương Quân tiến về phía trước nhanh chóng rút về phía sau.
Trung Ương Quân không có chút hỗn loạn nào, càng không có bất kỳ do dự nào,
họ đã dùng tốc độ nhanh nhất cõng lên, nâng chiến hữu bị chết hoặc bị
thương dậy bắt đầu rút nhanh ra sau, từ xung phong lên đột ngột rồi rút
về phía sau, cảm giác tạm dừng trong khoảng giữa thời gian đó hầu như
không có, rèn luyện quân sự hơn người của Trung Ương Quân khiến cho Lý
Định Quốc khiếp sợ trong lòng.
Quân đội như vậy … có thể đánh bại thiết kỵ Kiến Nô cũng là chuyện bình thường!
Giao chiến mãnh liệt dường như đã mở ra cục diện mới, từ lúc 500 Trung Ương
Quân xông lên cho tới khi thoát ly khỏi chiến trường, trận giao phong
kịch liệt này chỉ duy trì trong khoảng thời gian chưa đầy 5 phút. Chiến
trường vừa mới còn tiếng súng liên hồi, tiếng chém giết kinh thiên động
địa lập tức chìm xuống, chiến trường tràn ngập khói thuốc cũng nhanh
chóng tản đi.
Ngoài cửa bắc Tương Dương hầu như không còn để lại
dấu tích nào của cuộc chiến tranh, bởi vì Trung Ương Quân khi rút lui đã cứu được toàn bộ chiến hữu thương vong hoặc bị chết. Trên chiến trường, Trung Ương Quân từ trước tới giờ chưa có truyền thống vứt bỏ chiến hữu!
Từ ngày dựng lên quân Đại Đồng, Vương Phác đã đưa quan niệm “không từ bỏ,
không buông bỏ” vào trong lòng tất cả tướng sỹ. Qua viễn chinh đại mạc,
huyết chiến Tam Bất Lạt Xuyên, và cuộc chiến bảo vệ Đại Đồng sau đó,
Vương Phác càng đem quan niệm này đúc thành quân hồn của quân Đại Đồng.
Trung Ương Quân cũng là nhất mạch kế thừa từ quân Đại Đồng, đương nhiên
cũng đã kế thừa quân hồn của quân Đại Đồng.
Tuy nhiên, trong lòng tướng sỹ Trung Ương Quân và quân Đại Tây, làn khói thuốc súng ngắn ngủi trong cuộc chiến kịch liệt này lại không dễ tiêu tan như vậy.
Đối với Trung Ương Quân mà nói, đây là thất bại chưa từng có từ trước đến nay!
Không chỉ bởi vì thế tiến công gặp khó khăn, thành Tương Dương cũng không
công hạ được như ý nguyện, càng bởi vì trả giá cho thương vong chưa từng có từ trước đến nay, 500 tướng sỹ xuất kích có gần 200 người thương
vong! Mặc dù số người bị trúng tên chết trên chiến trường chỉ chưa tới
30 người, số còn lại chỉ bị trúng tên bị thương nặng hoặc nhẹ. Nhưng đây vẫn là thất bại lớn nhất từ trước tới nay chưa từng có của Trung Ương
Quân!
Khi Trịnh Thành Công và Lưu Khổng Hòa cùng nhau tiến đến
doanh trại, Lý Thành Đống hổ thẹn tới mức hận không thể tìm được cái lỗ
nào mà trốn.
Đối với quân Đại Tây mà nói, đây cũng là một tai
nạn, chỉ trong thời gian chiến đấu kịch liệt chưa đầy 5 phút, quân Đại
Tây dựa vào thành kiên cố mà thủ rõ ràng là phải trả cái giá làm thương
vong hơn 400 người. Trong đó hơn 80 người thương vong do trúng đạn trên
chiến trường, bị thương nặng hoàn toàn mất khả năng chiến đấu cũng có
hơn trăm người, càng khiến Lý Định Quốc lo lắng là những binh lính bị
trọng thương này rõ ràng đã không thể cứu trị được nữa, mạng sống của họ chỉ có một, tức là chết trong đau đớn vô tận. Dựa theo cách thức trước
đây của quân Đại Tây, Lý Định Quốc phải hạ quyết tâm kết thúc sinh mệnh
của họ, khiến họ khỏi bị đau đớn.
Cuộc chiến đấu kịch liệt đã kết thúc, làn khói thuốc súng mù mịt trên cổng thành đã tan hết, Lý Định
Quốc tận mắt chứng kiến thương binh nằm ngổn ngang trên cổng thành,
trong lòng bỗng thấy bùi ngùi:
- Nếu Trung Ương Quân xung phong nhiều thêm vài lần nữa, ba ngàn tinh binh của mình đã thương vong hết sạch rồi!
- Người đâu!
Lý Định Quốc bỗng ngẩng đầu lên, lớn tiếng hét.
Một tên thân binh lên tiếng đi tới trước mặt Lý Định Quốc, lớn tiếng đáp:
- Có.
Lý Định Quốc chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía chân trời, ngưng giọng nói:
- Lập tức xuất thành đi tìm Đại tướng quân, mời hắn thống lĩnh quân chủ
lực Đại Tây đẩy nhanh tốc độ hành quân, hỏa tốc cứu viện Tương Dương!