- Thát tử chạy đi đâu, để mạng lại đây!
Thấy Tác Nạp Mục muốn chạy trốn, Vương Hồ Tử quát to một tiếng thúc ngựa đuổi theo.
Khi Ba Nhĩ Đạt Phu mang theo hai trăm thân vệ ý đồ tiến lên ngăn
trở, vô số điểm đen từ trong trận địa quân Minh bỗng nhiên lướt
không bay vút lên, sau đó quay đầu tích lũy rơi xuống, Bao Nhĩ
Đạt Phu thấy rõ ràng, những điểm đen kia rõ ràng là từng khối từng khối thiết ngật đáp với chuôi bằng gỗ đang bốc cháy, ở
phần đuôi khói đen còn đang phù phù bốc lên.
- Long Vương pháo!
- Con mẹ nó, là Long Vương pháo!
- Tránh ra, mau mau tránh ra...
- Rầm rầm rầm...
Trước kia thời điểm Vương Phác chinh phạt Mông Cổ, Thát tử bộ
lạc Khoa Nhĩ Thấm tại Tam Bất Lạc Xuyên thật sự đã kinh qua uy
lực khủng khiếp của Long Vương pháo quân Minh, cảnh tượng máu
tanh khi đó cho đến nay hãy còn mới mẻ trong ký ức của rất
nhiều Thát tử.
Lời của Bao Nhĩ Đạt Phu còn chưa dứt, tức thì tiếng nổ mạnh
kịch liệt nối tiếp nhau không ngừng vang lên, hai trăm thân vệ
thoáng chốc đã bị oanh tạc đến người ngã ngựa đổ, máu thịt
văng tung tóe, Bao Nhĩ Đạt Phu vừa mới rút ra loan đao, đã bị
một mảnh vỡ nóng rực xuyên thủng trán, máu tươi óc chảy đầy
mặt, lộn người đổ xuống ngựa mà chết.
- Hắc!
Vương Hồ Tử hét lớn một tiếng, giục ngựa xông qua chiến trường tràn ngập khói thuốc súng truy đuổi Tác Nạp Mục.
Ở phía trước cách đó không xa, tọa kỵ Tác Nạp Mục cưỡi đang
lồng lộn tại chỗ, tiếng nổ tung long trời lở đất vừa nãy đã
khiến cho tọa kỵ của gã bị chấn kinh nghiêm trọng, không còn
chịu nghe theo sự khống chế của người nữa.
Kỵ binh Mông Cổ không có khả năng đoán trước được quân Minh sẽ
tiến đến đánh lén và sẽ dùng Long Vương pháo oanh tạc, cho nên
trước đó càng không có khả năng dùng bông viên nhét vào lỗ tai
chiến mã để ngừa chấn kinh, mà kỵ binh quân Minh thì đã làm
chuẩn bị đầy đủ, chẳng những dùng vải bông bọc lấy vó ngựa,
dùng đồ chụp miệng bao lại miệng ngựa, còn dùng bông lấp kín
lỗ tai chiến mã.
Trận bùng nổ kịch liệt này đối với kỵ binh quân Minh không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng lại làm cho đại lượng chiến mã Mông Cổ chịu kinh hãi, trong này liền tính cả tọa kỵ của
Tác Nạp Mục, nếu không phải kỹ thuật cưỡi ngựa của Tác Nạp
Mục coi như không tệ, thì vừa rồi lúc ngựa đột nhiên điên loạn
chồm dậy gã cũng đã bị quăng ngã từ trên lưng ngựa điên xuống
rồi.
- Giá!
Vương Hồ Tử giục ngựa nhanh tiến lên, Tác Nạp Mục đã gần trong gang tấc.
Trong nháy mắt, dao bầu sáng như tuyết đã vung lên thật cao,
Vương Hồ Tử phóng ngựa như bay, tựa như gió cuốn mây tan phóng
ngựa xông qua, dao bầu giơ lên cao chợt bổ xuống, mũi nhọn lạnh
lẽo như băng từ trên cổ Tác Nạp Mục chợt lóe đi qua, ngay sau
đó, đầu người của Tác Nạp Mục đã bay lên trước, thi thể mất
đi đầu người rất nhanh bị chiến mã thất kinh ném xuống lưng
ngựa...
- Vương gia đã chết!
- Vương gia bị giết rồi!
- Chạy mau, Vương gia bị giết rồi...
Trong hỗn loạn, không biết là tên Thát tử Mông Cổ nào hô lên
trước tiên, Thát tử Mông Cổ phụ cận lập tức bắt đầu rối
loạn, cỗ rối loạn này nhanh chóng lan rộng ra, Thát tử Mông Cổ phản kháng nguyên bản đã không được xây dựng có tổ chức hữu
hiệu chẳng mấy chốc liền bắt đầu sụp đổ, toàn bộ đại doanh
đã bị hai ngàn kỵ binh Trung Ương Quân khuấy đến lộn xộn thành
một đoàn.
Nghe thấy Tác Nạp Mục đã chết, trong bóng tối lại không biết
được kỵ binh quân Minh rốt cuộc đến đây nhiều ít, chỉ nghe khắp nơi là tiếng sát phạt, khắp nơi đều là thân ảnh của kỵ binh
quân Minh, Thát tử Mông Cổ trong đại doanh đã không còn lòng dạ
nào ham chiến, đều tự đoạt lấy chiến mã xoay người cưỡi ngựa
bỏ chạy, không cướp được chiến mã cũng dạt ra tán loạn vắt
cẳng chạy trối chết.
Vương Hồ Tử mang theo kỵ binh Trung Ương Quân đuổi đến cùng không buông, đuổi suốt đến hừng đông mới thu binh.
Dọc trên đường đi thây người của Thát tử Mông Cổ chất đống vô
số kể, máu chảy thành sông, ít nhất cũng đã chết vài ngàn
người, điều duy nhất khiến Vương Hồ Tử cảm thấy khó chịu là,
hai nữ nhân Mông Cổ kia đã chết rồi, là Tác Nạp Mục tự tay hạ thủ, hiển nhiên Tác Nạp Mục đã dự liệu được hai nữ nhân này
sẽ gặp vận mệnh bi thảm, cho nên thà rằng giết các nàng cũng
không muốn để cho các nàng trở thành tù binh của người Hán.
Chạng vạng ngày kế, Đa Nhĩ Cổn mang theo đại quân Bát Kỳ khó
khăn lắm mới tiến tới được Liêu Thành, mắt thấy sắc trời đã
muộn, Đa Nhĩ Cổn đang muốn hạ lệnh vào thành đóng quân thì, Đa Đạc thần sắc trầm trọng bỗng nhiên giục ngựa tới trước mặt
y:
- Thập Tứ ca, Tác Nạp Mục đã xảy ra chuyện.
Đa Nhĩ Cổn thầm giật mình, trầm giọng hỏi:
- Nói từ từ, xảy ra chuyện gì?
Đa Đạc nói:
- Đêm qua, Tác Nạp Mục bị kỵ binh quân Minh tập kích, toàn quân
tan tác, Tác Nạp Mục cũng chết trận, hai vạn kỵ binh sở bộ
bị tổn thất quá nửa, chỉ còn lại không tới vạn người chạy
trốn đến Đông Bình Châu, cũng là nơi trú đóng của Ban Khắc Đồ, Tháp Cáp Nhĩ, Sát Hãn, Mãn Chu Tập Lễ chờ hội hợp cùng với đại đội kỵ binh!
- Lão Thập Ngũ, ngươi nói cái gì!?
A Tế Cách đứng bên cạnh Đa Nhĩ Cổn nghe vậy lập tức tức giận đến sắc mặt xanh mét, cả giận nói:
- Tác Nạp Mục tên ngu ngốc này, buổi tối hạ trại cũng không
biết tăng mạnh cảnh giới, không ngờ bị quân Minh đánh lén thành công! Heo mà, Tác Nạp Mục này quả thật so với heo còn ngu
xuẩn hơn, ngu xuẩn hết sức!
Đa Nhĩ Cổn cũng là bất động thanh sắc hỏi:
- Thập Ngũ đệ, Sát Hãn, Mãn Chu Tập Lễ, Tháp Cát Nhĩ bọn họ có phản ứng gì?
Đa Đạc giọng trầm trọng nói:
- Sát Hãn, Tháp Cát Nhĩ còn có Ban Khắc Đồ tức giận đến nổi trận lôi đình, kêu gào phải đánh hạ Tế Ninh, sau đó huyết đồ
toàn thành báo thù cho Tác Nạp Mục.
Thần sắc Đa Nhĩ Cổn âm trầm, trầm ngâm một lát sau lại nói:
- Hai vạn kỵ binh của Tác Nạp Mục không chịu được công kích mà bị đánh đổ cũng khiến ta có chút bất ngờ, chẳng qua người
này ở trong các bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm vốn chính là một kẻ
bất lực, chết rồi cũng tốt, vừa vặn châm vào chút dầu cho bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm, quạt lên cừu hận của bọn họ!
Đa Đạc lên tiếng nói:
- Lần này kế hoạch của Thập Tứ ca có thể thuận lợi thực hiện.
- Như vậy...
Đa Nhĩ Cổn ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Thập Ngũ đệ, đệ lập tức mang theo hai ngàn dũng sĩ Tương
Bạch Kỳ tiến đến Đông Bình Châu cùng với bọn người Mãn Chu
Tập Lễ hội hợp, cứ nói ý của trẫm là, không tiếc bất cứ
giá nào cũng phải nhanh chân hơn viện quân của Vương Phác chạy
tới đánh phá được thành Tế Ninh, sau đó tàn sát hàng loạt dân trong thành, báo thù rửa hận cho Tác Nạp Mục!
- Dạ!
Đa Đạc lớn tiếng đồng ý, xoay người giục ngựa nghênh ngang rời đi.
Tế Ninh, hành dinh của Tổng binh.
Vương Hồ Tử đem một cái đầu người còn đang rỉ máu ném tới dưới chân Mặt Sẹo, ngang nhiên nói:
- Tướng quân, đầu người ngài muốn ty chức đã mang về cho ngài.
Mặt Sẹo bước nhanh tiến lên, giơ tay vỗ thật mạnh lên bả vai Vương Hồ Tử, vui vẻ nói:
- Hồ Tử, vậy mới tốt chứ.
Vương Hồ Tử gãi gãi cái đầu bóng loáng:
- Đây đều là công lao của các huynh đệ.
Thần sắc Mặt Sẹo trở nên trầm trọng, thấp giọng hỏi:
- Hồ Tử, các huynh đệ thương vong thế nào?
Sắc mặt của Vương Hồ Tử cũng ảm đạm xuống, đáp:
- Đã chết hơn năm mươi người, tuy nhiên bọn hắn chết không phí
công, Thát tử Mông Cổ chết ít nhất cũng ba bốn ngàn người! Có thể dùng hơn năm mươi cái mạng đổi lấy mạng của ba bốn ngàn
Thát tử Mông Cổ, cuộc mua bán này đáng giá!
Thần sắc Mặt Sẹo nghiêm trọng vỗ vỗ bả vai Vương Hồ Tử, nghiêm nghị nói:
- Đợi đại quân của Hầu gia đến Tế Ninh rồi, lão tử nhất định
phải tự mình thỉnh công với Hầu gia, như vậy đối với các huynh đệ đêm qua ra khỏi thành bí mật đánh úp doanh trại địch mới
phải chứ, mỗi người đều có trọng thưởng! Nhất là năm mươi mấy huynh đệ chết trận, người nhà của bọn họ nhất định phải
nhận được thật nhiều trợ cấp.
Vương Hồ Tử vội vàng giậm chân trên đất kính cẩn hành quân lễ, cất cao giọng nói:
- Ty chức thay các huynh đệ cảm tạ!
Đông Bình Châu, ngoài hai vạn kỵ binh của Tác Nạp Mục, tám vạn kỵ binh còn lại của bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm toàn bộ trú đóng
tại đây.
Lần này Nam chinh, Đa Nhĩ Cổn đã điều động tổng cộng mười tám vạn kỵ binh Mông Cổ, trong đó mười vạn kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm
làm cánh trái, dọc theo bờ phải Vận Hà xuôi nam, ngoài ra tám
vạn kỵ binh thuộc các bộ lạc Mông Cổ Khách Nhĩ Khách, Sát
Cáp Nhĩ, Thổ Tạ Đồ vân vân làm hữu quân, dọc theo bờ trái Vận Hà xuôi nam, lúc này thuận tiện trú đóng tại khu vực Vận
Thành.
Đa Nhĩ Cổn rõ ràng rút ra được giáo huấn từ trận chiến Liêu
Thành lần trước, không để cho kỵ binh Mông Cổ và Bát Kỳ Kiến
Nô tụ thành một đoàn nữa, mà làm cho kỵ binh Mông Cổ tách ra
hành động, sau khi phân binh kỵ binh Mông Cổ có thể tự động
tiến hành bắt người cướp của, tự mình tiếp tế tiếp viện,
nhờ vậy liền giảm bớt cho đại quân Kiến Nô gánh nặng lương
thảo đồ quân nhu thật lớn.
Hơn nữa kỵ binh Mông Cổ có được tính cơ động cao độ, căn bản
không cần lo lắng sẽ bị quân Minh tiêu diệt từng bộ phận.
Đông Bình Châu, đại doanh Mông Cổ.
Dự thân vương Đa Đạc ngồi chỗ cao trong lều lớn, Sát Hãn, Mãn
Chu Tập Lễ, Ban Khắc Đồ, Tác Cát Nhĩ bốn vị Thân vương Khoa
Nhĩ Thấm nối đuôi nhau mà vào, quỳ xuống đất hành lễ ra mắt,
tuy rằng luận tước vị bốn người Mãn Chu Tập Lễ bọn họ cũng
là Thân vương, Đa Đạc cũng chỉ là một Thân vương, nhưng giữa Thân vương này và Thân vương kia lại khác xa nhau như trời với đất.
Bốn người Mãn Chu Tập Lễ bọn họ tuy rằng cũng là Thân vương,
nhưng trước mặt Đa Đạc vị Dự thân vương này, bọn họ chỉ là
bốn tên nô tài mà thôi.
Huống chi Đa Nhĩ Cổn cố ý bồi dưỡng Đa Đạc, trước đây không lâu lại để cho Đa Đạc cùng y đồng liệt Thúc Phụ Nhiếp Chính
Vương, trở thành nhân vật số hai gần với địa vị của Đa Nhĩ
Cổn trong Kiến Nô, quả thật có thể nói là dưới một người,
trên vạn người, về phần Nô Tù Phúc Lâm tại Thịnh Kinh phương xa, trong mắt huynh đệ Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc căn bản chỉ là vật bài
trí mà thôi.
Đa Đạc nghiêm trang nâng tay ý bảo Ban Khắc Đồ và bốn vị Thân
vương Khoa Nhĩ Thấm nhập tọa, sau đó dùng ngữ khí bi thương
cùng cực nói:
- Cái chết của Thân vương Tác Nạp Mục, không chỉ là tổn thất
của bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm, càng là tổn thất của đế quốc Đại
Thanh, Nhiếp Chính Vương sau khi nghe tin vô cùng đau lòng, nghiêm
lệnh bản vương dẫn hai ngàn thiết kỵ Tương Bạch Kỳ tiến đến
trợ chiến, Nhiếp Chính Vương còn nói, phải không tiếc bất cứ
giá nào phá tan Tế Ninh, tàn sát hết toàn thành để tế cho
hồn thiêng của Tác Nạp Mục và các dũng sĩ đã bỏ mình!
- Đúng, phá tan Tế Ninh, chó gà không tha!
- Nhất định phải giết cho bọn chúng máu chảy thành sông!
Ban Khắc Đồ và Sát Hãn đồng thời nắm chặt thiết quyền, phẫn
nộ gầm hét, biểu tình của Tác Cát Nhĩ cũng là nóng lòng
muốn thử, chỉ có Mãn Chu Tập Lễ giữa hai hàng lông mày xẹt
qua một tia nghi hoặc không dễ phát giác, theo lý giải của hắn
về Đa Nhĩ Cổn, Đa Nhĩ Cổn tựa hồ không giống loại người qua
loa, sao có thể ra quyết định không tiếc bất cứ giá nào cường
công Tế Ninh đây?
Đa Đạc lưu ý đến biểu tình biến hóa rất nhỏ của Mãn Chu Tập Lễ, nghiêm giọng nói:
- Đạt Nhĩ Hãn thân vương, ý kiến của ngươi thế nào?
- Ách...
Mãn Chu Tập Lễ khẩn trương đáp:
- Hết thảy liền ấn theo ý tứ của chủ tử xử lý, đánh tan Tế Ninh, chó gà không tha.
- Tốt!
Đa Đạc vỗ bàn, lớn tiếng nói:
- Mấy năm trước thời điểm Đại Thanh Quân vây công Tùng Sơn, Phạm
Văn Trình từng nêu ý kiến với Nhiếp Chính Vương, nói rằng phàm là công thành thì nhất định phải vây tam mà khuyết nhất, lưu
cho địch một con đường thoát thân thì có thể gây tan rã quân
tâm, khiến cho bọn chúng không đến nỗi phải chó cùng rứt giậu, chẳng qua lần này bổn vương quyết định không lưu cho quân Minh
bất luận con đường sống nào hết.
- Đúng, một tên Nam Minh mọi rợ cũng tuyệt không buông tha.
- Giết hết, một tên cũng đừng hòng chạy.
Ban Khắc Đồ, Sát Hãn đồng thanh phụ họa.
Ánh mắt Đa Đạc sáng quắc xẹt qua trên mặt bốn người Ban Khắc Đồ, trầm giọng nói:
- Ban Khắc Đồ công Đông môn, Tác Cát Nhĩ công Tây môn, Sát Hãn
công Nam môn, bản vương cùng với Mãn Chu Tập Lễ công Bắc môn,
mười vạn đại quân từ bốn môn đồng thời phát động tiến công,
lấy thế Thái Sơn áp đỉnh tấn công mãnh liệt Tế Ninh, bổn vương cũng muốn nhìn xem, mấy ngàn Nam Minh mọi rợ trong thành Tế
Ninh dựa vào cái gì đến thủ thành!
Hoài An, trấn Mã Đầu.
Trấn Mã Đầu là miệng giao hội của Hồng Trạch Hồ và Vận Hà,
cũng là miệng giao hội của Vận Hà và Hoàng Hà, từ xưa đến
nay đường sông Hoàng Hà cực kỳ không ổn định, có khi dọc theo
Sơn Đông rót vào Bột Hải, có khi đi qua Giang Tô rót vào Đông
Hải, lúc này Hoàng Hà chính là đi qua Hoài An rót vào Hoàng
Hải.
Dựa theo kế hoạch tác chiến của Liễu Như Thị, Thủy sư của Thi Lang nên cùng Trung Ương Quân tách ra rồi.
Sau khi chia ra, Vương Phác dẫn Trung Ương Quân tiếp tục Bắc
thượng, thẳng đến Tế Ninh tiếp viện Mặt Sẹo, mà Thi Lang thì
suất lĩnh năm ngàn Thủy sư bảo hộ Hỗn Thành Doanh của Đường
Thắng vượt quan theo Hoàng Hà ra Hoàng Hải, sau đó dọc theo
đường ven biển uốn khúc Bắc thượng, tới Đại Cô Khẩu ngược
dòng Vệ Hà mà lên thẳng đến Thiên Tân! Binh lực Kiến Nô hữu
hạn, không có khả năng lưu lại quá nhiều binh lực đóng ở Thiên
Tân, Hỗn Thành Doanh của Đường Thắng có Thủy sư tương trợ, Thủy sư lại có mấy trăm khẩu Phật Lang cơ pháo, công chiếm Thiên Tân
chỉ là chuyện nhỏ.
Đường Thắng, Thi Lang sau khi công chiếm Thiên Tân, ngay sau đó
liền thừa dịp Bắc Kinh hư nhược mà Bắc thượng tiến công, cùng
lúc đó, Hồng Nương Tử cũng đem bốn vạn kỵ binh chạy tới Bắc
Kinh cùng Hỗn Thành Doanh của Đường Thắng, Thi Lang hội hợp, sau đó ở Bắc Kinh một đường thiết lập thiên la địa võng, chặn
giết bại binh Mông Cổ, Kiến Nô, đương nhiên, hết thảy những điều này còn phụ thuộc vào một điều kiện tiên quyết, đó chính là kế ôn dịch ngựa của Lý lão cha có hiệu quả, mà Trung Ương
Quân của Vương Phác nhất định phải kiên trì đến nơi Thi Lang công chiếm Bắc Kinh.
Gió đêm phơ phất, lạnh lẽo như nước.
Vương Phác chắp hai tay sau lưng đứng trang nghiêm bên cửa sổ, đang nhìn đến nơi xa trên mặt Hồng Trạch Hồ mênh mông, bên ngoài
khoang thuyền chợt truyền lên tiếng bước chân nặng nề, bỗng
nhiên vang lên thanh âm của Đường Thắng, Thi Lang:
- Báo cáo!
Vương Phác thu hồi ánh mắt, thản nhiên đáp:
- Tiến vào.
Đường Thắng, Thi Lang lên tiếng trả lời mà vào, cung kính hành quân lễ với Vương Phác.
Vương Phác vui vẻ gật đầu, hỏi:
- Đều chuẩn bị xong cả chưa?
Đường Thắng, Thi Lang đồng thanh đáp:
- Hồi Hầu gia, đều chuẩn bị xong rồi.
Vương Phác nói:
- Các ngươi nói một chút về nhiệm vụ lần này xem nào.
Thi Lang nói:
- Nhiệm vụ của ty chức và Thủy sư là vận chuyển Hỗn Thành
Doanh tiến lên phương Bắc, thửa dịp Bắc Kinh hư nhược mà đánh
chiếm bất ngờ.
Đường Thắng nói:
- Nhiệm vụ của ty chức và Hỗn Thành Doanh là thừa dịp Thiên
Tân, Bắc Kinh hư nhược mà đánh chiếm bất ngờ, cắt đứt đường
lui của Kiến Nô.
- Ừ.
Vương Phác gật đầu, nghiêm giọng nói:
- Bản hầu bổ sung thêm hai điều, thứ nhất, lúc này đã là
tháng chín, thời tiết dần dần chuyển lạnh, một khi tiến vào
tháng mười Vận Hà bất cứ lúc nào cũng có khả năng đóng băng, bởi vậy, hành động của các ngươi nhất định phải mau, dọc theo đường đi ngàn vạn lần không cần cùng địch quân giằng co quá
nhiều, bao gồm cả Thiên Tân, có thể đánh thì đánh, không thể
đánh thì lập tức vòng qua, thẳng đến Bắc Kinh!
Đường Thắng, Thi Lang lớn tiếng đồng ý:
- Vâng!
Vương Phác lại nói:
- Thứ hai, Bắc Kinh chính là cố đô của Đại Minh ta, Tử Cấm
Thành là tượng trưng của đế quốc Đại Minh ta, là báu vật của
dân tộc Đại Hán! Đường Thắng, Thi Lang, tốt nhất đừng làm cho
Tử Cấm Thành bị phá hủy bởi chiến hỏa!
Đường Thắng, Thi Lang lại lần nữa đáp:
- Vâng.
Vương Phác phất tay nói:
- Tốt, các ngươi đi thôi.
- Phịch!
Đường Thắng và Thi Lang lại kính cẩn hành lễ với Vương Phác, xoay người rời đi.
Một lát sau, Đường Thắng liền dẫn năm ngàn tướng sĩ Hỗn Thành Doanh bắt đầu lên thuyền, Hỗn Thành Doanh này của Đường Thắng
và Hỗn Thành Doanh của Mặt Sẹo đóng ở Tế Ninh có điểm khác
nhau, Hỗn Thành Doanh của Mặt Sẹo có Hỏa thương đội hai ngàn
thủ, hai ngàn kỵ binh, lại thêm một ngàn Trường thương binh, mà
Hỗn Thành Doanh của Đường Thắng chỉ có một ngàn Hỏa thương
binh và bốn ngàn Trường thương binh, tuy nhiên lại có hai khẩu
Hồng Di đại pháo.
Rất hiển nhiên, hai khẩu Hồng Di đại pháo của Hỗn Thành Doanh
Đường Thắng chính là chuyên môn dùng để công thành, tường thành Bắc Kinh oanh tạc không được, nhưng dùng để bắn phá mở cửa
thành thì vẫn là dư dả.
Sau nửa canh giờ, Hỗn Thành Doanh của Đường Thắng lên thuyền
xong, đội tàu Thủy sư của Thi Lăng liền thoát ly đại đội quay
đầu hướng đến phía đông, theo Hoàng Hà lái về phía biển rộng
mênh mông...