Rất nhanh, đầu thành Bắc Kinh đã vang lên tiếng pháo đinh tai nhức óc,
vẻn vẹn chỉ có mười mấy khẩu pháo đất trên đầu thành đồng thời bắn ngọn
lửa đỏ rực ra ngoài thành, rất nhiều đá, viên sắt và cả mảnh sứ vỡ đều
được gắn vào lỗ nòng pháo để bắn ra, hình thành mưa đạn dày đặc trong
khoảng cách hai ba trăm bước, tuyệt đối không có góc chết nào.
Pháo binh của Trung Ương Quân Đại Minh điều khiển pháo trong màn mưa đạn như thế này, chắc chắn chỉ có chết mà thôi!
Tuy nhiên hỏa lực của Kiến Nô không gây ra bất kỳ sát thương nào cho
Trung Ương Quân, bởi vì đội súng kíp xếp hàng ngay ngắn tiến lên phía
trước vẫn còn cách xa bốn năm trăm bước cơ, tuy nhiên tiếng pháo của
Kiến Nô vừa dứt, Trung Ương Quân đột nhiên bắt đầu xông lên, với tốc độ
cực nhanh tiến lên trước khoảng ba trăm bước, sau đó dừng két một cái.
Lúc này Trung Ương Quân cách tường thành ít nhất còn một trăm năm mươi
mét nữa, đã bước vào tầm sát thương của súng kíp, còn cung tiễn của Kiến Nô lại không bắn được xa đến vậy, trong tiếng khẩu lệnh của quan quân,
hai ngàn tay súng kíp của Hỗn Thành doanh khẩn trương xếp thành hàng
bắn, trước sau bốn hàng, mỗi hàng năm trăm người, nhưng điều khiến người khác kỳ lạ là hàng thứ tư không hề mang theo súng kíp, chỉ cầm trong
tay một quả pháo Long vương.
- Nổ súng!
Dưới hiệu lệnh của quan quân, tiếng súng dày đặc vang lên, trước trận
của Trung Ương Quân thoáng chốc mù mịt khói thuốc súng, đạn chì của hàng đầu tiên đã gào thét tới đầu thành, lỗ châu mai ở đầu thành bị vỡ tung
gạch ngói, bụi bay mù mịt, còn cả mấy chục tên Kiến Nô bị đánh trúng,
kêu gào thảm thiết trong vũng máu, còn có hai tên xui xẻo ngã xuống từ
độ cao mười mấy mét, khả năng là không sống được.
Kiến Nô trên đầu thành đang giương cung chờ đợi lập tức khom người xuống, cố gắng co rúc người trốn sau lỗ châu mai.
Quân Minh nổ súng ở khoảng cách này, quân cung tiễn của Kiến Nô không có khả năng đáp trả, chỉ có mấy chục khẩu pháo đất đó có thể đe dọa được
quân Minh, đáng tiếc là chúng đang được lắp lại đạn dược, căn bản không
thể nã pháo đánh trả, so với Hồng Di đại pháo, mấy chục khẩu pháo đất
này còn có một điểm yếu trí mạng, đó là trình tự lắp đạn dược quả thực
quá phức tạp, thời gian hao phí dài tới mức làm người ta không thể chịu
nổi.
- Rầm rầm rầm…
- Rầm rầm rầm…
Quân Minh lại đánh tới hai hàng hỏa lực, Kiến Nô trên đầu thành co rúm như lũ mèo, không ai dám ló đầu ra.
Phí Dương Vũ núp trong lầu quan sát lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ may
là có thành trì kiên cố nên dựa dẫm được, hai quân nếu gặp nhau ở ngoài, chỉ dựa vào hai ngàn người trong tay gã e rằng không chặn nổi hai đợt
bắn đồng loạt của quân Minh.
Trong lúc Phí Dương Vũ đang vui mừng, bỗng nhiên phát hiến hàng thứ tư của quân Minh đang lao lên.
- Ồ? Đám mọi rợ Nam Minh muốn làm gì đó?
Phí Dương Vũ kinh sự ồ lên một tiếng, ngạc nhiên nói:
- Đã không có xe công thành, cũng không có thang mây, chỉ phái mấy trăm
bộ binh thế này tiến sát tường thành có tác dụng gì chứ? Chẳng lẽ bọn
chúng còn có thể phi thẳng lên đầu thành? Lũ mọi rợ Nam Minh này chẳng
phải đầu óc có vấn đề đấy chứ?
Đám Cố Sơn Ngạch Chân, Giáp Lạt Ngạch chân ở phía sau Phí Dương Vũ cũng ngơ ngác nhìn nhau không hiểu.
Trên đầu thành, nhìn thấy có quân Minh tiến sát tường thành, vô số quân
Kiến Nô theo bản năng đứng lên, định bắn tên đáp trả, nhưng đúng lúc này tiếng súng lại vang lên, mấy chục tên Kiến Nô ngã xuống đất trong vũng
máu, đám còn lại vội vã rúc vào dưới lỗ châu mai, không còn dám tùy tiện thò đầu ra.
Dù sao chỉ có mấy trăm bộ binh xông lên thôi, có gì uy hiếp chứ?
Khi năm trăm tướng sĩ của Trung Ương Quân còn cách thành có năm mươi
bước thì đột nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ, lao lên thêm hai mươi mấy
bước nữa khi sắp vọt qua bờ sông hộ thành thì năm trăm tướng sĩ Trung
Ương Quân đồng loạt giơ cánh tay phải hoặc tay trái lên, pháo Long vương nắm chắc trong tay được quăng mạnh về phía đầu thành.
Theo tiêu chuẩn huấn luyện của Trung Ương Quân, ném đạn cách năm mươi
bước (bảy mươi lăm mét) là ưu tú, ba mươi bước là đạt tiêu chuẩn, năm
trăm người ném lựu đạn này đều là những tay cừ khôi được chọn lựa kỹ
càng trong Hỗn Thành doanh của Đường Thắng, ném pháo Long vương lên đầu
thành cao hai mươi mét ở vị trí chỉ cách tường thành có chưa đến hai
mươi bước không phải là chuyện khó khăn gì.
Không đợi quân Kiến Nô trên đầu thành phản ứng, hơn bốn trăm quả pháo Long vương bốc khói đen đã rơi xuống đầu thành.
Thời gian dường như ngưng trệ mấy giây, ngay sau đó, trên đầu thành bỗng nhiên bốc lên những chùm ánh sáng màu đỏ lóa mắt, kèm theo đó là tiếng
nổ lớn đinh tai nhức óc, đá vụn lập tức tung tóe trên đầu thành, bụi mù
dày đặc, Phí Dương Vũ trốn trong lầu quan sát bất ngờ cảm thấy sàn nhà
dưới chân bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ, chân đứng không vững lập tức ngã
xuống đất.
Hai gã Qua Thập Cáp vội vã tiến lên đỡ Phí Dương Vũ dậy.
Phí Dương Vũ chật vật vỗ bụi đất trên áo khoác, lại nhìn qua lỗ bắn tên
về phía đầu thành, lập tức sắc mặt như tro tàn, chỉ thấy trên đầu thành
Đức Thắng môn tràn ngập khói bụi, tiếng nổ mạnh mẽ liên tiếp vang lên
không ngớt, kèm theo đó là những mảng ánh sáng đỏ xẹt qua cùng tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, vô số xác người be bét đang bay múa trong không
trung, còn cả mấy chục khẩu pháo đất đó cũng đều nổ tan tành, lúc rơi
xuống đã là đống sắt vụn đầy đất…
Năm trăm tướng sĩ quân Minh dưới tường thành sau khi ném xong toàn bộ
mười quả pháo Long vương mang theo người mới quay người rút về phía sau.
Chỉ trong vòng chưa đến hai phút, hơn bốn ngàn quả pháo Long vương nổ
tung dày đặc trên lầu thành chật hẹp của cửa Đức Thắng, có thể tưởng
tượng uy lực kinh khủng đến mức nào? Mảnh vỡ bay khắp trời không tồn tại góc chết nào trên đầu thành, quân Kiến Nô canh gác trên đó gần như
không ai may mắn thoát nạn, người may mắn chỉ là bị thương ngã gục,
người không may thì chết thẳng cẳng!
Bỗng chốc, tiếng súng dừng lại, tiếng nổ cũng không còn.
Gió bắc lạnh thấu xương thổi qua đầu thành, cuối cùng đã đem đi khói
thuốc súng mịt mù và khói bụi đầy trời, Phí Dương Vũ rốt cuộc đã nhìn rõ được tình hình trên đầu thành, nhưng hắn thà tin đây chỉ là cơn ác mộng còn hơn nghĩ tất cả đều là sự thật!
Tám trăm tên Kiến Nô ban nãy còn sống sờ sờ canh gác trên đầu thành gần
như đã đổ gục toàn bộ trong vũng máu, đập vào mắt toàn là những xác
người không nguyên vẹn máu thịt lẫn lộn, có mấy tên Kiến Nô bị chặt
ngang lưng thành hai đoạn, đang đau đớn kêu rên, còn cả mấy tên khác bị
đứt bay đầu, đang giật giật trong vũng máu…
Chỉ có mấy chục tên Kiến Nô may mắn thoát chết.
Mấy chục tên Kiến Nô may mắn này toàn thân đều có vết lửa cháy hun khói, ai nấy trợn tròn mắt, ánh mắt ngây dại, Phí Dương Vũ chỉ hy vọng đây là cơn ác mộng, nhưng họ lại đích thân trải qua cơn ác mộng đáng sợ này,
hoặc là vẫn đang tiếp tục trải qua nó, bởi vì bên cạnh họ vẫn còn đầy
rẫy tiếng kêu rên của đồng bọn trước khi chết, còn cả cảnh tượng kinh
khủng đâu đâu cũng thấy…
Không đợi Phí Dương Vũ và Kiến Nô tỉnh lại khỏi cơn ác mộng đáng sợ, quân Minh đã bắt đầu công thành.
Đường Thắng ra lệnh một tiếng, hai khẩu Hồng Di đại pháo đã được kéo tới ngoài Đức Thắng môn, mười mấy tiếng động khổng lồ đinh tai nhức óc vang lên, cửa thành Bắc Kinh kiên cố đã bị nổ tan tành dưới đòn tấn công của hai quả đạn sắt ruột đặc, hai trăm bộ binh của đại đội quân nhu xách
thang mây nhanh chóng tiến lên, bắc cầu tạm thời qua con sông hộ thành.
Quá bất ngờ nên Phí Dương Vũ căn bản không kịp điều động Kiến Nô ở chín cửa còn lại tới Đức Thắng môn!
Trong tiếng reo hò long trời nổ đất, tướng sĩ Trung Ương Quân của doanh
trại Hỗn Thành và năm ngàn Thủy sư tướng sĩ của Thủy sư Trấn Hải ùa đến, vượt qua cửa Đức thắng xông vào thành Bắc Kinh giống như châu chấu tàn
phá.
Thành Bắc Kinh… cuối cùng đã được khôi phục!