Thiết Huyết Đại Minh

Chương 337: Q.1 - Chương 337: Lại Bùng Lên Khói Lửa Chiến Tranh




Lã Đại Khí vội hỏi: - Thế thì thật ngại quá!

Vương Phác nói: - Có gì mà phải xấu hổ, không phải tặng cho ông mà là cho ông mượn, tương lai phải trả đấy.

- Không, không được. Lã Đại Khí nói: - Thực sự không được.

Cuộc tranh luận còn chưa ngã ngũ bỗng Lã Lục vội vàng đi vào điện Văn Hoa, vui mừng kêu lên:

- Tôn các lão, Hầu gia, sinh rồi!

Vương Phác cau mày nói: - Cái gì sinh chứ?

Lã Đại Khí nói: - Tiểu Uyển phu nhân sinh rồi, là một bé trai.

- Cái gì? Tôn Truyền Đình nghe thấy vậy vô cùng vui mừng nói: - Đúng là con trai chứ?

Vương Phác không vui nói: - Tôn lão đầu ông vui cái gì chứ, đâu phải con của ông?

- Đi. Tôn Truyền Đình rất không khách sáo đập lên gáy Vương Phác giận giữ nói: - Tiểu tử ngươi nói chuyện để ý một chút đó là cháu đích tôn của Tôn gia chúng ta, ha ha, lão phu phải đi xem một chút.

Dứt lời, Tôn Truyền Đình nhanh như chớp chạy ra khỏi điện Văn Hoa.

Vương Phác há mồm trợn mắt, lúc này mới nhớ đến ước hẹn giữa hắn và Tôn Truyền Đình. Phải để cho đứa con trai thứ hai tiếp tục kế thừa hương khói cho Tôn gia. Sau này con của Tiểu Uyển phải họ Tôn chứ không thể là họ Vương nữa rồi.

Tiền Khiêm Ích, Lã Đại Khí cũng đi lên chắp tay nói: - Hầu gia, chúc mừng ngài.

Màn đêm vừa buông xuống, Tĩnh Nam Hầu phủ giăng đèn kết hoa từ trên xuống dưới, ai ai cũng vui mừng khôn xiết.

Trong phòng của Đổng Tiểu Uyển ríu ra ríu rít, toàn là giai nhân Trần Viên Viên, Lý Thập Nương, Lý Hương Quân, Cố Mi, Khấu Bạch Môn, Liễu Như Thị, Nộn Nương đều ở trong đó. Ngoại trừ Biện Ngọc Kinh, Tần Hoài Bát Diễm đều đông đủ. Trần Đại nương Hàn Tú Trai đang ôm đứa nhỏ vui mừng nói với Đổng Tiểu Uyển: - Uyển Nhi nhìn này, Tiểu Mao Đầu mỉm cưởi, nó đang cười với muội đấy, Tiểu Mao Đầu thật là đáng yêu.

Đổng Tiểu Uyển nhìn đứa trẻ trong tay Trần Đại Nương, vẻ mặt nhợt nhạt nhưng vẫn không giấu nổi ánh hào quang của tình mẹ.

- Tiểu Uyển, Tiểu Uyển, nàng không sao chứ?

Tiếng bước cân dồn dập, Vương Phác nhanh chóng xông vào trong phòng.

Vừa nhìn đã thấy Đổng Tiểu Uyển sắc mặt nhợt nhạt trong lòng Vương Phác tỏ ra áy náy. Hắn đi lên ngồi xuống mép giường, nắm lấy đôi tay nhỏ bé, lãnh lẽo của Đổng Tiểu Uyển. Trần Viên Viên phất tay về phía các cô gái, các cô biết ý đi ra khỏi phòng, nhường lại không gian cho Đổng Tiểu Uyển và Vương Phác.

- Uyển Nhi. Vương Phác nhìn Đổng Tiểu Uyển thân thiết, dịu dàng nói: - Vất vả cho nàng ròi.

Đổng Tiểu Uyển nhìn Vương Phác với ánh mắt đầy tình tứ, nhẹ nhàng lắc đầu.

Vương Phác áy náy nói:

- Xin lỗi, Uyển Nhi, lúc nàng cần ta nhất thì ta lại không ở bên nàng.

- Không, tướng công, chàng đừng nói vậy. Đổng Tiểu Uyển vội vàng giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra đặt lên môi Vương Phác, dịu dàng nói: - Uyển Nhi có một người chồng tốt như chàng, có thể sinh cho chàng Lân Nhi là đủ rồi.

- Uyển Nhi.

Vương Phác cảm động ôm lấy Đổng Tiểu Uyển.

Ngoài sương phòng, Tôn Truyền Đình vội vàng đỡ lấy đứa trẻ trong tay Trần Đại nương, vui mừng nói:

- Để lão phu nhìn, mau để lão phu nhìn xem nào.

Trần đại nương nhẹ nhàng trao đứa trẻ còn nằm trong tã lót chỉ vào cái miệng nhỏ nhắn của nó nói: - Tôn Các lão cẩn thận nhé, tiểu công tử còn bé!

- Ha ha là một tiểu tử, đúng là một tiểu tử thật.

Tôn Truyền Đình ôm đứa trẻ cẩn thận, như ôm lấy một miếng ngọc thô quý báu chưa được mài dũa. Ông bước đi bước lại thong dong cảm động nói: - Lão phu sẽ đặt cho đứa trẻ này một cái tên, đặt tên nào hay nhỉ?... Ừ đây là cháu đích tôn của Tôn gia chúng ta, hy vọng tiểu tử này lớn lên có thể kế thừa gia thế Tổ tông, gọi là Tôn Thừa Tổ đi.

- Chúc mừng Các lão.

- Chúc mừng Các lão.

Trần đại nương, Lý đại nương và một đám vú già đi lên phía trước nói. Tôn Truyền Đình vui sướng trong lòng, ngoài thì luôn miệng nói: - Khen thưởng, mau khen thưởng, mỗi người trong phủ đều được thưởng 50 lượng.

- Đa tạ Các lão.

Đám vú già đồng thanh nói cảm ơn, cười đến nỗi không ngậm nổi miệng vào được.

Nửa tháng sau, tức vào ngày 20 tháng 5 năm nguyên niên Long Vũ - Đại Minh, xưởng Quan doanh và những tài sản tương đương ở các nơi như Nam Kinh, Dương Châu, Tô Châu, Tùng Giang, Hàng Châu tại nha môn Hộ bộ Nam Kinh đều công khai bán đấu giá. Thương hộ tại hai tỉnh Chiết Trực đều tụ tập tại Nam Kinh, cuối cùng tất cả các xưởng Quan Doanh và tài sản của quan phủ đều bị bán đấu giá hết sạch, tổng cộng được hơn 1800 vạn lượng bạc.

Đồng thời, Vương Phác cũng chính thức mở màn cải cách hệ thống quan liêu của Đại Minh. Bước đầu tiên là giải tán những hiến thần nha môn là Đô sát viện, 13 đạo giám sát Ngự sử và 6 Khoa cấp sự trung.

Lúc đầu, chủ ý ban đầu của Hồng Vũ Đế thiết lập những Hiến thần nha môn như Đô sát viện, 13 đạo giám sát Ngự sử và 6 Khoa cấp sự trung này đều là vì giám sát quan viên, ngăn chặn sự hủ bại. Xuất phát điểm của Hồng Vũ Đế là tốt nhưng kết quả cuối cùng lại không như ý. Thiết lập cơ cấu này không phát huy được chức năng giám sát của quan viên, ngược lại vì có quyền lực quá lớn mà lại quấy nhiễu nghiêm trọng hoạt động bình thường của triều đình, đến mức trong chốn quan trường đã hình thành phong trào cãi cọ, hiệu quả làm việc vô cùng thấp.

Để giám sát Hiến Thần Nha môn, Hồng Vũ Đế lại cấp bách thiết lập Cẩm Y Vệ. Vì để giám sát Cẩm Y Vệ, Hồng Vũ Đế lại thiết lập Đông Xưởng, để giữ sự cân bằng Đông Xưởng, lại thiết lập Tây Hán, cuối cùng bất đắc dĩ lại thiết lập Nội Hán. Lúc này mới tạo thành một cơ cấu giám sát khổng lồ chỉ có triều Đai Minh mới có.

Sau khi Bắc Kinh rơi vào tay giặc, Sùng Trinh thắt cổ chết, Đông xưởng, Tây Hán tồn tại trong triều chỉ trên danh nghĩa. Về phần Cẩm Y Vệ đã sớm thành nha môn dưỡng lão của hậu duệ huân thích quý tộc, xóa bỏ không ảnh hưởng gì, chỉ có ba khối u ác tính là Đô Sát Viện, 13 đạo Ngự Sử giám sát và 6 Khoa cấp sự trung vẫn còn sinh tồn mạnh mẽ, quấy nhiễu triều đình nghiêm trọng.

Xóa Đô Sát Viện, 13 đạo giám sát Ngự sử và sáu khoa cấp sự trung chỉ là bước ban đầu. Tiếp theo, Vương Phác còn muốn tiến hành cải cách Nội các lục bộ, cuối cùng là hình thành một bộ thể chế Nội các hoàn thiện. Theo khung pháp luật, quyền lực của để Hoàng đế trở thành tượng trưng, chứ không phải là người thống trị thực sự.

Nhưng hiện tại suy nghĩ những điều này có vẻ còn hơi sớm, Vương Phác hiểu đạo lý dục tốc bất đạt.

Hai trăm học viên của Lớp học ngoại ngữ cấp tốc đầu tiên của Đại học Dương Minh đã đi theo Chân Hữu Tài đến xưởng công binh Kiến Đức. Đến cùng còn có cả Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí cùng với 36 vị viện sĩ Viện khoa học quân sự. Nhiệm vụ mà Vương Phác giao cho Chân Hữu Tài chỉ có một, trong vòng nửa năm xưởng công binh Kiến Đức phải đổi máy sức nước làm bằng gỗ của thành máy làm bằng sắt.

Nửa năm sau, xưởng công binh Kiến Đức nhất định phải dùng máy bằng sắt để sản xuất ra súng trường và pháo.

Thời gian chớp mắt đã đến tháng 9 nguyên niên Long Vũ.

Nam Kinh, hành dinh Tổng đốc ngũ tỉnh.

Vương Phác đang nằm ở ghế nhắm mắt dưỡng thần thì có tiếng bước chân nhè nhẹ đi vào khiến hắn bừng tỉnh. Hắn mở bừng mắt nhìn, đó là Lý Hương Quân đi vào. Làn da của nàng trắng muốt, dáng người yêu kiều, ngũ quan tinh xảo như được tạo hình từ một khối ngọc thạch vậy. Hơn nữa nàng còn mặc bộ quân trang màu lục, tư thế hiên ngang, oai hùng từ dáng vẻ kiều mỵ khiến người ta mê người.

Lý Hương Quân đi đến trước mặt Vương Phác, bốp một cái chào theo nghi thức quân đội: - Hầu gia, học viên lớp đầu tiên của đại học Lục quân Quan Quân Nam Kinh đã chính thức tốt nghiệp. Nửa tiếng nữa sẽ cử hành lễ tốt nghiệp. Hầu gia là hiệu trưởng, sẽ có 15 phút diễn thuyết trong buổi lễ này và trao giấy chứng nhận tốt nghiệp cho các học viên.

- A

Vương Phác duỗi lưng một cái thật dài, rồi ra sức hít mùi thơm trên người Lý Hương Quân hỏi: - Ngoài buổi lễ tốt nghiệp của Đại học Lục quân Quan Quân Nam Kinh, chiều nay còn có chương trình gì khác không?

Lý Hương Quân nói: - 3h chiều, Hầu gia phải đi đại doanh Yến Tử Cơ để kiểm duyệt Đệ Thập doanh của Lục quân Trung Ương.

Trung Ương Quân đã bãi bỏ quy chế 12 canh giờ, sử dùng 24 giờ khoa học, đồng thời mua đồng hồ Tây Dương, tất cả các Quan Quân từ Đại đội trưởng Trung Ương quân trở lên đều được trang bị đồng hồ quả quýt. Là thư ký quốc vụ của Vương Phác, đương nhiên, Lý Hương Quân phải dùng quy chế 24 giờ để sắp xếp các công việc cho hắn.

Vương Phác lại hỏi: - Sau đó thì sao?

Lý Hương Quân nói:

- 7h tối, Hầu gia có buổi tham gia dự tiệc quan quân tại Tiêu Dao Tiên Cảnh.

Vương Phác cười, sau đó bất chợt ôm lấy cái eo nhỏ của Lý Hương Quân. Lý Hương Quân kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đùi Vương Phác. Mông của nàng chạm đúng vào bụng hắn. Lý Hương Quân không chịu nổi vặn vẹo vòng eo, nàng thấp giọng nói: - Hầu gia đừng, nếu có Khinh Yên tỷ ở ngoài thì sao. Hơn nữa một tiếng nữa là diễn ra buổi lễ tốt nghiệp cho Quan Quân lục quân rồi.

Vương Phác rúc đầu vào ngực của Lý Hương Quân, ra sức ngửi ngửi, có một mùi thơm xông vào mũi khiến tinh thần hắn sảng khoái. Lúc này hắn mới cười nhẹ hai tiếng, cảm thấy mỹ mãn buông lỏng hai tay ra.

Lý Hương Quân vội đứng dậy khỏi đùi hắn, kéo lại trang phục, ngón tay ngọc ngà của nàng chỉnh lại mái tóc. Ánh mắt của nàng toát lên vẻ yêu kiều quyến rũ, Vương Phác không kìm nổi kích động, nếu như không phải tham gia buổi lễ tốt nghiệp Đại học Quan Quân lục quân Nam Kinh, quả thực hắn rất muốn chinh phục cô gái nhỏ này ngay tại chỗ.

- Hầu gia, mũ của ngài!

Lý Hương Quân cầm lấy chiếc mũ Tổng đốc trên bàn đưa cho Vương Phác.

Vương Phác nhận lấy mũ đội lên đầu, Lý Hương Quân lấy chiếc áo treo trên giá khoác lên trên người cho hắn.

Lúc nàng cài khuy áo lễ phục cho hắn thì bỗng nhiên có người đẩy cửa vào. Thư ký tình báo Liễu Khinh Yên lắc lư cái mông đi vào, nhìn Vương Phác với ánh mắt vô cùng mờ ám, rồi mỉm cười duyên dáng nói: - Hương Quân muội, tỷ tỷ quấy rầy muội và Hầu gia thân thiết rồi, muội có trách tỷ không đấy?

Lý Hương Quân mặt mỏng làm sao đỡ được yêu nữ Liễu Khinh Yên trêu chọc, nàng liền đỏ mặt chạy ra ngoài.

Vương Phác nhìn cơ thể mềm mại đẫy đà, nhẹ nhàng dao động của Liễu Khinh Yên với ánh mắt nóng rực.

Liễu Khinh Yên để mặc hai tay của Vương Phác lên cơ thể của mình, khẽ thở dốc nói: - Hầu gia, Kiến Nô có động tĩnh rồi.

- Hả? Hai tay của Vương Phác vẫn vuốt ve, hỏi: - Tình hình thế nào rồi?

Liễu Khinh Yên nói: - Đầu xuân, kỵ binh Mông Cổ và Kiến Nô đã cướp bóc ở Bắc Trực Lệ, bắc Trực Lệ đã trống không. Đường Khẩu của Thánh Giáo cũng bị hủy hoại hầu như không còn gì. Khó khăn lắm ta mới có được tin tức ở Sơn Tây bên kia. Khoảng 10 ngày trước, kỵ binh Mông Cổ đã từ Tuyên Phủ, Đại Đồng vào tiến quan rồi.

Sắc mặt của Vương Phác bỗng trở nên nghiêm trọng hỏi: - Có bao nhiêu kỵ binh?

Liễu Khinh Yên nói:

- Đường Khẩu của Thánh Giáo bị hư hại nghiêm trọng, vì thế tạm thời chưa xác định được cụ thể về binh lực của kỵ binh Mông Cổ, nhưng ít nhất cũng phải hơn mười vạn.

- Mười vạn kỵ binh? Vương Phác trầm giọng nói: - Xem ra lần này đúng là Kiến Nô chuẩn bị gây chiến rồi.

Suy nghĩ một chút, Vương Phác lại hỏi: - Tương Hiến Trung Tứ Xuyên, Lý Tự Thành Thiểm Tây còn cả Ngô Tam Quế Sơn Tây nữa có dị động gì không?

Liễu Khinh Yên lắc đầu nói: - Nạn đói ở Thiểm Tây không có dấu hiệu giảm đi, Lý Tự Thành lại sợ Ngô Tam Quế, căn bản y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng thực ra, Trương Hiến Trung ở Tứ Xuyên đã trấn áp phản kháng của các phủ. Lúc này y đang tập kết binh lực về Hán Trung, có khả Lý Tự Thành sẽ lui về hướng bắc, cũng có thể rút về hướng đông tấn công Hồ Quảng.

Vương Phác cau mày nói: - Tuy Trương Hiến Trung và Lý Tự Thành không qua lại nhưng hai người này dù sao cũng là đồng căn đồng nguyên. Đạo lý môi hở răng lạnh bọn họ phải biết. Trong lúc quan trọng có lẽ Trương Hiến Trung sẽ không đi gây sự với Lý Tự Thành. Vì thế, khả năng lớn nhất là y hướng về phía đông tấn công Hồ Quảng. Lập tức thông báo tin này cho Triệu Tín, bảo y phải có sự chuẩn bị chu đáo.

Liễu Khinh Yên chớp chớp đôi mắt đẹp, đột nhiên hỏi: - Hầu gia, ngài nói xem lần này Kiến Nô xuôi nam hay là đi về phía tây đánh Lý Tự Thành.

Vương Phác nói: - Đa Nhĩ Cổn không phải kẻ ngôc, y sẽ không giẫm lên vết xe đổ mà đi tấn công Thiểm Tây. Cho nên lần này chắc chắn Kiến Nô sẽ xuôi nam. Nếu ta đoán không sai, Đa Nhĩ Cổ nhất định muốn một lần tấn công cho xong, y sẽ đánh một trận đại chiến quyết định vận mệnh với Trung Ương quân ở Sơn Đông.

Liễu Khinh Yên nói: - Nhưng trận quyết chiến đầu năm Kiến Nô không hề chiếm được ưu thế, Kiến Nô thực sự còn dám xuôi nam sao?

Vương Phác lắc đầu nói: - Tuyệt đối không được coi thường Kiến Nô, tuy cuộc chiến ở Liêu Thành hồi đầu năm Trung Ương quân tiêu diệt được không ít quân địch, nhưng đó đều là hàng quân Tiền Minh, Bát Kỳ Quân Hán còn có Bát Kỳ Triều Tiên căn bản chính là đội quân tinh nhuệ của Kiến Nô. Hơn nữa thời điểm đó có Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông uy hiếp Kiến Nô từ đằng sau, khiến Đa Nhĩ Cổn tâm nhiều dao động, cho nên mới không thể phát huy toàn lực. Nhưng bây giờ không giống hồi đầu năm, hiện tại hậu phương Kiến Nô đã được củng cổ, không còn nỗi lo gì trong nội bộ nữa rồi

- Không đúng! Vương Phác còn chưa dứt lời thì bỗng có tiếng vọng vào, dáng hình thướt tha của Liễu Như Thị đi đến nũng nịu nói: - Hầu gia, hồi đầu năm Kiến Nô có điều buồn phiền trong nội bộ, lần này Kiến Nô cũng có buồn phiền nội bộ như vậy.

Trong lòng Vương Phác giật mình, trầm giọng nói: - Nàng nói là

Liễu Như Thị cười tự nhiên nói: - Lúc Trung Ương Quân và đại quân Kiến Nô đánh nhau ở Sơn Đông, Hầu gia chỉ cần phái năm nghìn Thủy sư củaThi Lang tướng quân uy hiếp sào huyệt Liêu Đông của Kiến Nô. Đến lúc đó Kiến Nô sẽ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu không về tự cứu sẽ khó bảo toàn Liêu Đông. Còn nếu điều quân về trợ cứu thì lại khó tránh khỏi ảnh hưởng đến mặt quyết chiến.

Vương Phác cau mày nói: - Nhưng nàng có từng nghĩ, nếu có 5 ngàn Thủy sư của Thi Lang giúp, chỉ dựa vào 3 ngàn Thủy sư Nam Kinh của Hoàng Đắc Công, chỉ sợ khó mà đảm bảo an toàn cho tuyến đường kênh đào. Sự an toàn của tuyến kênh đào một khi bị Kiến Nô chặt đứa, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.