Ngày lâm triều kế tiếp.
Một đêm không ngủ Long Vũ Đế đã sớm lên Phụng Thiên điện, nhận triều bái của văn võ bá quan. Sau khi văn võ bá quan tung hô vạn tuế, Chưởng ấn
Ti Lễ Giám thái giám Trương Tử An lắc lắc cây phất trần trong tay tiến
lên hô lớn:
- Tuyên....Thủy sư Đại Minh tổng binh Nam Kinh Hoàng Đắc Công, Trấn Hải thủ bị Thi Lang cầu kiến...
Ánh mắt văn võ bá quan đồng loạt chuyển hướng nhìn vào lối cửa vào phía đại điện.
Vương Phác đứng trong hàng võ tướng không khỏi thay đổi sắc mặt, hắn
đúng thật không nghĩ một người trẻ tuổi như Long Vũ Đế lại có thể dùng
đến chiêu thức ấy. Vương Phác phải thừa nhận Long Vũ Đế ra chiêu thức ấy rất được, so với những tổng binh quan tướng như Mặt Thẹo, Triệu Tín,
Đường Thắng của Trung Ương Quân thì Hoàng Đắc Công, Thi Lang cũng không
phải dòng chính xuất thân của Vương Phác, lại càng dễ lôi kéo.
Tuy nhiên Hoàng đế Long Vũ Đế triệu kiến Hoàng Đắc Công và Thi Lang, hiệu quả lôi kéo như nào rất khó nói.
Tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần, hai bóng dáng to lớn hiện ra ở lối vào đại điện.
Không ngờ Hoàng Đắc Công cùng Thi Lang mặc quân trang mới của Trung Ương lục quân vào triều. Lúc đầu Vương Phác cảm có chút sửng sốt nhưng nhanh chóng khóe miệng hắn hiện lên nụ cười hiểu ý. Tất cả quân đội trong Đại Minh triều chỉ có Trung Ương Lục Quân đã thay đổi trang phục mới, còn
thủy quân cùng Vệ Sở Quân các nơi cũng vẫn còn mặc chiến bào cũ.
Hiển nhiên, Long Vũ Đế triệu kiến một cách đột ngột khiến ngay cả Hoàng
Đắc Công và Thi Lang cũng chưa báo lại tin tức cho Vương Phác, càng
không thể cự tuyệt triệu kiến của Hoàng đế cho nên bọn họ đành mặc bộ
quân trang kiểu mới của Trung Ương Lục Quân, ý đồ thông qua phương thức
này để tỏ vẻ trung thành với Vương Phác.
Không hề nghi ngờ, đối tượng Hoàng Đắc Công và Thi Công lựa chọn nguyện trung thành là Vương Phác chứ không phải Long Vũ Đế.
Xem ra trong lòng Hoàng Đắc Công và Thi Lang nghĩ chỉ có Vương Phác mới
cho bọn họ cơ hội để thi triển tài năng mà ngay cả triều đình cũng không thể nào mang đến cho bọn họ. Hai người đều là người thông minh, biết
nếu mình rời xa Vương Phác thì cái gì cũng không có, cho dù Long Vũ Đế
cũng không thể làm chỗ dựa cho bọn họ được.
Hoàng Đắc Công và Thi Lang ở cửa đại điền vòng tay cung kính hành lễ, ba quỳ chín lạy nói:
- Thần Hoàng Đắc Công/ thần Thi Lang khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế....
Long Vũ Đế vui vẻ đưa tay nói:
- Hai vị ái khanh hãy bình thân.
- Tạ ơn Vạn tuế.
Hoàng Đắc Công cùng Thi Lang tạ ơn hoàng ân, sau đó cung kính đứng nghiêm trang trên điện.
Long Vũ Đế lại nói:
- Mời hai vị ái khanh tiến lên gần đây.
Hoàng Đắc Công và Thi Lang không dám không tuân chỉ, vội nhanh chóng
bước gần đến trung điện, sau khi thấy rõ hai người Long Vũ Đế không kìm
được vui mừng, tán dương:
- Thực hổ tướng.
Trương Tử An vung phất trần trong tay lớn tiếng nói:
- Hoàng Đắc Công, Thi Lang nghe lệnh.
Hoàng Đắc Công, Thi Lang vội vàng quỳ xuống thềm son, ngay cả thở cũng không dám thở một tiếng.
- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Tổng binh thủy sư Nam Kinh
Đại Minh Hoàng Đắc Công, Trấn Hải thủ bị Thi Lang trị quân nghiêm minh,
giết địch lập công....Gia phong Hoàng Đắc Công làm Tĩnh Hải Bá, Đề đốc
thủy sư Nam Kinh, ban thưởng một tòa dinh thự, năm trăm lượng vàng, tơ
lụa năm trăm thất. Tấn phong Thi Long làm tổng binh Trấn Hải, phong quân ấn Bình Oa Tướng, ban thưởng trăm lượng vàng, tơ lụa trăm thất, năm
trăm vải bông thượng hạng Tùng Giang, khâm thử.
Trên đại điện dư âm lượn lờ, cả văn võ trong triều đều ngơ ngác nhìn nhau.
Trương Tử An cầm thánh chỉ đến trước mặt Hoàng Đắc Công và Thi Lang, hai người cả kinh một lúc lâu không dám tiếp chỉ, có công lao được ban
thưởng là điều hiển nhiên.
Ngoại trừ Hoàng Đắc Công cùng Thi Lang quỳ trên mặt đất, gần như ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Vương Phác, Long Vũ Đế cũng cười
cười nhìn Vương Phác, bọn họ đang chờ xem phản ứng của Vương Phác, ngoài phán đoán của mọi người Vương Phác mỉm cười ra tiếng nhắc nhở:
- Hoàng Đắc Công, Thi Lang sao không lĩnh chỉ tạ ơn?
Hoàng Đắc Công và Thi Lang nghe thế mới dám tiếp nhận thánh chỉ trong tay Trương Tử An, dập đầu cảm tạ:
- Chúng thần đa tạ Hoàng long ân.
Long Vũ Đế vui vẻ nói:
- Hai vị ái khanh bình thân.
Lập tức có nội thị tiến đến dẫn Thi Lang ra khỏi Phụng Thiên điện, Hoàng Đắc Công thì trực tiếp đứng vào trong ban võ tướng, y vừa được phong
làm Tĩnh Hải Bá, đã là huân thích triều đình, giống Vương Phác có tư
cách dự thính triều hội rồi.
Lúc này Trương Tử An mới lên tiếng nói:
- Vạn tuế có chỉ, có việc sớm tấu không có việc thì bãi triều.....
- Khởi bẩm vạn tuế, thần có tấu.
Chủ quản Lễ Bộ Ngô Ứng Cơ tiến ra quỳ trên thềm son.
Ngô Ứng Cơ là nho sinh Phục Xã, “Lưu đô phòng loạn công yết” đầu năm
công kích Nguyễn Đại Thành là y khởi thảo đấy. Ở Nam Kinh dù gì cũng
được xem là danh nhân, tuy không xuất thân là tiến sĩ nhưng cũng là
thành viên của đảng Đông Lâm, làm chủ quản Lễ Bộ.
Long Vũ Đế nói:
- Sở tấu việc gì?
Ngô Ứng Cơ nói:
- Vạn tuế, Lục bộ, Đô Sát viện có mười ba khoa cơ cấu tổ chức dày đặc,
chức năng trùng lặp đến nỗi người nhiều hơn việc, hiệu suất khá thấp.
Đại Minh ta từ năm Vạn Lịch đến nay thiên tai không ngừng, người bị nạn
khắp nơi, năm tỉnh phương Bắc thì Kiến Nô tàn sát bừa bãi, Lưu Tặc thì
hung hăng ngang ngược lúc này cần phải chăm lo việc nước, là lúc cần
tiết kiệm.
Long Vũ Đế nói:
- Như thế là thế nào?
Ngô Ứng Cơ nói:
- Thần nghĩ đến Lục bộ Đô Sát viện cần giảm hai phần ba người, mười ba
khoa cần phải giảm bớt, chức năng giám sát do Đô Sát viện hành sử, từ đó các nha môn sẽ giảm đi cãi cọ, làm việc hiệu quả hơn, bổng lộc triều
đình chi hàng năm cũng giảm bớt.
Mày Long Vũ Đế thoáng nhăn lại, việc này nhất định phía sau có người
thúc đẩy, bằng không với một chủ quản Lễ Bộ nho nhỏ sao có thể dám đề
xuất loại đề án “khiến nhiều người tức giận” chứ! Phía sau nhất định là
Đông Lâm Phục Xã hoặc Tôn Truyền Đình thúc đẩy rồi, mục đích khá đơn
giản, chính muốn loại bỏ những Ân khoa tiến sĩ mới đỗ kì vừa rồi nhập
vào quan trường Nam Kinh mà thôi.
Không thuận ý, nhất định Long Vũ Đế sẽ bị Ngô Ứng Cơ và người đưa ra đề án là Tôn Truyền Đình hay Đảng Đông Lâm phản kích.
- Tức cười.
Cao Hoằng Đồ vội đứng ra phản bác:
- Tân triều vừa ổn định, hơn sáu trăm người của Đảng Đông Lâm gia nhập
Đô Sát viện sao không thấy đề xuất giảm bớt người? Khi Vạn tuế gia vừa
tiến hành bổ nhiệm tiến cử hơn một trăm tiến sĩ thi cử đỗ bổ sung vào
nha môn sao không có người đề xuất giảm người hả? Nói giảm bớt thì hay
lắm, cắt giảm mấy trăm quan viên có năng lực sẽ tiết kiệm được nhiều
bổng lộc chứ?
Sử Khả Pháp cũng đứng ra nói:
- Bổng lộc của quan viên Đại Minh ta lúc bắt đầu rất thấp, ngay cả quan
nhất phẩm một năm chỉ hơn ngàn hai lạng bạc, quan thất phẩm kinh thành
chỉ có một trăm tám mươi lạng bạc, cho dù có giảm hết bảy tám trăm quan
viên trong triều một năm thì tiết kiệm được bao nhiêu?
Sử Khả Pháp cố ý nhấn mạnh điều này một chút, ngừng lại, sau đó nói tiếng:
- Vạn tuế, các vị đại nhân, tất cả quan viên trong triều một năm phải
bổng lộc chỉ mười vạn lạng bạc, như thế còn chưa bằng quân tiền phát cho Trung Ương Quân được nửa năm.
- Đúng thế.
Vẻ mặt Cao Hoằng Đồ bi phẫn nói:
- Nếu đúng ra chính là phải cắt giảm Trung Ương Quân của Tĩnh Nam Hầu,
bây giờ Trung Ương Quân đã trở thành gánh nặng của triều đình rồi, thuế
thu vào toàn bộ triều đình cũng không đủ nuôi dưỡng trăm ngàn Trung Ương Quân, việc khác chúng ta căn bản không làm được.
Hiển nhiên Cao Hoằng Đồ cố ý chuyển đề tài thảo luận sang hướng khác.