Tế Ninh, hành dinh lâm thời của Tổng đốc.
Thần sắc Lý lão cha nghiêm trọng nói với Vương Phác:
- Hầu gia, hơn trăm con la ngựa mắc mã ôn đã bị Thát Tử đoạt đi rồi, từ
hôm nay trở đi, la ngựa trong thành không được tiếp tục uống nước sông
nữa, mà cùng uống nước giếng giống người, còn bốn tường thành cũng phải
rắc thạch vôi lên, bằng không chuột, rái cá và các động vật nhỏ sẽ
truyền lại bệnh mã ôn vào trong thành, thì mấy ngàn con la ngựa trong
thành cũng sẽ mắc bệnh mà chết.
Vương Phác gật gật đầu, lo lắng hỏi han:
- Lão cha, mã ôn có ảnh hưởng với người không?
Vương Phác không thể không lo lắng, nếu mã ôn lây sang người, vậy thì là việc lớn rồi, đến lúc đó Kiến Nô và Thát tử sẽ không tránh được, dù là
tướng sĩ Trung Ương Quân tránh trong thành chỉ sợ cũng khó mà may mắn
thoát khỏi, hơn nữa một khi mã ôn mất đi khống chế, tạo thành tai họa
không thể xoay chuyển được ở năm tỉnh phía bắc, vậy thì cái được không
bù đắp đủ cái mất.
- Không đâu.
Lý lão cha khẳng định:
- Cấu tạo của ngựa và người khác nhau, bệnh dịch của ngựa không thể lây nhiễm sang người đấy.
- Vậy thì tốt quá.
Vương Phác rốt cuộc yên lòng, chỉ bảo Lã Lục:
- Lã Lục, từ hôm nay trở đi toàn thành giới nghiêm, tất cả la ngựa của
truy trọng doanh, pháo doanh đều uống nước giếng, cũng không thể cắt cỏ
khô ở ngoài thành cho chúng ăn nữa, đổi sang ăn tinh lương, còn nữa,
tường thành bốn thành cũng phải rắc vôi lên, ngoài ra để phòng ngừa,
toàn bộ tướng sĩ đều bị nghiêm cấm uống nước sông của Kênh Đào và nước
lã, tất cả thực vật phải nấu chín mới được ăn.
- Vâng.
Lã Lục cúi chào Vương Phác, sau đó quay người đi ra.
Đợi Lý lão cha cũng đi rồi, trong lều chỉ còn lại Vương Phác và mấy cô
gái, Vương Phác mới chuyển ánh mắt sang Liễu Khinh Yênu, hỏi:
- Bên Hà Nam có tin tức gì không?
Liễu Khinh Yên quyến rũ lườm Vương Phác một cái, sẵng giọng:
- Yên tâm đi, vị nhân tình cũ kia của ngài rất khẩn trương đó, bốn vạn
kỵ binh của cô ấy sớm đã âm thầm vượt qua Hoàng Hà, tập kết đợi mệnh ở
Chương Đức Phủ, chỉ chờ mệnh lệnh của người thì bốn vạn kỵ binh này sẽ
lập tức đi về hướng đông, trong vòng ba ngày có thể giết đến Liêu Thành, cắt đứt đường lui binh của Kiến Nô và Thát Tử.
- Khụ...
Vương Phác lúng túng ho một tiếng, nói sang chuyện khác:
- Đường Thắng và Thi Lang có tin gì gửi về không?
Liễu Khinh Yên quyến rũ nói:
- Ta đang định báo cáo với ngài đây, Đường Thắng vừa mới thả bồ câu đưa
tin, y và quân đội của mình đã không đánh mà thắng đánh hạ được thành
Trực Cô, hiện tại đã cùng Thi Lang chia binh làm hai đường, thủy bộ đồng tiến giết đến Bắc Kinh rồi.
- Ừ.
Vương Phác khẽ gật đầu nói:
- Hy vọng Đường Thắng có thể giống như đánh chiếm thành Trực Cô mà không đánh mà chiếm được Bắc Kinh, hơn nữa đừng để Tử Cấm Thành gặp tai họa
binh đao. Tử Cấm Thành đại biểu cho thành tựu xây dựng cao nhất của
triều Đại Minh chúng ta, là văn hóa văn minh quý giá của Hoa Hạ chúng
ta, nếu bị hủy bởi binh đao vậy thì thật đáng tiếc.
Liễu Như Thị đứng bên nói:
- Đa Nhĩ Cổn không ở Bắc Kinh, nếu như không có lệnh của Đa Nhĩ Cổn,
không đến thời điểm cuối cùng, chủ tướng Kiến Nô đóng giữ tại Bắc Kinh
chưa chắc tự tiện làm chủ thiêu hủy Tử Cấm Thành đâu. Thiếp nghĩ chỉ cần Đường Thắng tướng quân có thể trong thời gian ngắn lẻ vào thành Bắc
Kinh, không để cho Kiến Nô bên trong thành Bắc Kinh có đủ thời gian để
ứng phó, cơ hội bảo toàn Tử Cấm Thành vẫn còn rất lớn.
- Chỉ hy vọng như thế.
Vương Phác gật gật đầu, nói với Liễu Như Thị:
- Như thế thì, hiện tại nàng có thể triệu tập các tham mưu của Thống
soái bộ thương thảo một chút kế hoạch tác chiến sau khi trận chiến Tế
Ninh kết thúc, lại nghiên cứu thảo luận xem có khả năng thừa cơ tây tiến khôi phục Sơn Tây không? Thậm chí là vượt qua Sơn Hải Quan khôi phục
Liêu Đông?
- Vâng.
Liễu Như Thị yêu kiều đáp:
- Thiếp sẽ đi Tham Mưu bộ ngay.
- Phù.
Vương Phác thở phào một hơi dài, nằm xuống ghế, hơi phiền muộn nói:
- Trận chiến Tế Ninh sắp kết thúc, nhưng kế tiếp lại có rất nhiều công
việc phải làm, thật quá phức tạp, quá phức tạp...Hy vọng ngày mai thiên
hạ sẽ thái bình, như vậy dân chúng năm tỉnh phía bắc sẽ có thể sống
những ngày an lành, bao nhiêu năm qua, dân chúng năm tỉnh phía bắc đã
chịu đủ đau khổ rồi, sinh gặp loạn thế, cuộc sống thật sự không dễ dàng
chút nào.
Liễu Khinh Yên lắc mông đi đến phía sau Vương Phác, dùng thân thể mềm
mại của nàng dán sát vào sau lưng của hắn, ngón tay thon dài lùa vào
trong tóc của hắn, nhẹ nhàng xoa bóp, dịu dàng khuyên nhủ:
- Hầu gia, ngài cũng không nên nghiêm khắc quá với bản thân, ngài đã làm rất tốt rồi. Nếu triều Đại Minh không có Hầu gia ngài, chỉ sợ đã mất
nước rồi, triều Đại Minh thật sự mất, chỉ sợ dân chúng người Hán khắp
thiên hạ đều gặp phải tai họa, Kiến Nô là súc sinh giết người không chớp mắt đấy.
Vương Phác thuận thế ngửa đầu, tựa vào bộ ngực sữa đẫy đà của Liễu Khinh Yên, thích thú hưởng thụ mười ngón tay nhỏ nhắn của yêu nữ này mát xa,
yêu nữ này chính là hồ ly tinh, phàm là bản lĩnh khiêu khích đàn ông
hoặc là quyến rũ đàn ông, nàng vừa học là biết, Vương Phác chỉ nói với
nàng vài lần, tài nghệ xoa bóp của yêu nữ này lập tức chuyên nghiệp như
hiện đại.
Liễu Khinh Yên chợt cúi đầu, đôi môi anh đào đỏ thắm ghé sát vào tai Vương Phác hỏi:
- Hầu gia, thoải mái không?
Vương Phác nhắm mắt lại rên rỉ nói:
- Thoải mái, rất thoải mái.
- Có muốn càng thêm thoải mái nữa không?
...
Sơn Tây, Liêu Châu.
Ngô Tam Quế đang ở trên cánh đồng hoang vu bát ngát huấn luyện hai vạn
thiết kỵ Quan Ninh, hai vạn kỵ binh này đều là những hán tử Liêu Tây
được lựa chọn từ bộ hạ cũ Quan Ninh, vốn có bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung
cực tốt, hơn nữa trải qua một tháng thao luyện nghiêm khắc, mơ hồ đã có
khí khái hùng phong thiết kỵ Quan Ninh năm xưa.
Cưỡi ngựa đứng trên sườn núi nhỏ, nhìn thiết kỵ Quan Ninh tung hoành
ngang dọc trên cánh đồng bát ngát dưới chân núi, tư thế mạnh mẽ như hùng phong, tâm trạng của Ngô Tam Quế vô cùng kích động, không kìm nổi ngửa
mặt lên trời thét dài.
Bào huynh của Ngô Tam Quế là Ngô Tam Phượng không biết đã thúc ngựa lên từ khi nào, khen:
- Tam đệ, vi huynh thật sự không dám tin vào hai mắt của mình, một đám
tạp nham năm xưa giờ như trở lại là thiết kỵ Quan Ninh không đâu địch
nổi.
Cậu của huynh đệ Ngô Tam Quế chính là Tổ Đại Thọ. Tổ Đại Thọ vốn là
thuộc cấp của Kế Liêu Đốc sư Viên Sùng Hoán, có sự ủng hộ của thực lực
một quốc gia Đại Minh, Viên Sùng Hoán lấy người Hán Liêu Tây tổ chức
thành lập một chi kỵ binh, được xưng là Thiết kỵ Quan Ninh! Thiết kỵ
Quan Ninh này có thể nói là thiết kỵ hùng mạnh nhất của triều Đại Minh
từ trước tới nay, trong quá trình tác chiến với Kiến Nô đã lập nhiều
chiến công hiển hách.
Sau đó Tổ Đại Thọ hàng Thanh, tàn quân của chi kỵ binh này liền quy về
dưới trướng của Ngô Tam Quế. Sau khi Ngô Tam Quế dẫn binh Thanh nhập
quan, chi thiết kỵ Quan Ninh này bị bắt làm tiên phong quay lại tác
chiến với quân Đại Thuận của Lý Tự Thành. Trong trận ác chiến với quân
Đại Thuận, những tàn quân thiết kỵ Quan Ninh còn sót lại cuối cùng
thương vong hầu như không còn.
Cho nên Ngô Tam Phượng nói như vậy, chính là cảm thán thiết kỵ Quan Ninh năm xưa dường như đã trở lại.
Ngô Tam Quế dừng kêu, nghiêm nghị nói:
- Đại ca, đây mới chỉ là bắt đầu, không lâu nữa, chi thiết kỵ này sẽ trở nên càng hùng mạnh hơn, so với thiết kỵ Quan Ninh trước kia thì còn
hùng mạnh hơn nữa...Chi kỵ binh này không còn là thiết kỵ Quan Ninh nữa, mà là thiết kỵ của Ngô gia chúng ta!
Ánh mắt của Ngô Tam Phượng lẫm liệt, nghiêm trang nói:
- Thiết kỵ của Ngô gia chúng ta?
- Đúng, là thiết kỵ của Ngô gia chúng ta.
Ngô Tam Quế nghiêm nghị nói:
- Kiến Nô sắp xong đời rồi, Thát tử cũng đã bị tổn thương nặng nề, Ngô
gia chúng ta rất nhanh sẽ trở thành Vương trên thảo nguyên.
- Đại ca, Nhị ca...
Ngô Tam Quế vừa dứt lời, một con khoái mã từ dưới chân núi lao như bay
tới, người trên ngựa rõ ràng là Ngô Tam Phụ, bào đệ của Ngô Tam Quế. Ngô Tam Phụ thúc ngựa lên sườn núi nhỏ, thở hồng hộc nói:
- Nhị ca, đại ca, vừa mới nhận được tin tức do mật thám truyền đến, Hồng Nương Tử đã mang theo bốn vạn kỵ binh Hà Nam bắc tiến Chương Đức Phủ
rồi.
- Ồ?
Ngô Tam Quế vui vẻ nói:
- Xem ra trận chiến Tế Ninh cũng sắp kết thúc, Kiến Nô và Thát tử sẽ xong rồi.
Ngô Tam Phượng nghiêm trang nói:
- Nhị đệ, giờ nói Kiến Nô thất bại ở trận chiến Tế Ninh có phải là hơi
sớm không? Vì thận trọng để đạt được mục đích, theo đại ca thấy có nên
tượng trưng phái ra năm nghìn kỵ binh đi tới Chương Đức, sau đó lại phái khoái mã đồng thời đến Bắc Kinh và Liêu Thành để báo nguy, nhắc nhở
Kiến Nô một chút?
Ngô Tam Quế ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Cũng được, làm theo như vậy đi.
Ngoài thành Tế Ninh, đại doanh Kiến Nô.
Sắc trời đã tối, Đa Nhĩ Cổn vẫn đứng yên trước hành trướng, nghển cổ
nhìn trời cao u ám, như là hóa đá, rất lâu không có động tĩnh gì. Năm
ngày trước, trận chiến thảm liệt tại bờ bắc Sa Câu đến nay vẫn tràn ngập trong đầu Đa Nhĩ Cổn, không tiêu tan được.
Một thanh âm vang lên trong đầu y: Vương Phác dũng mãnh như vậy, Đại
Minh Trung Ương Quân dũng mãnh như vậy, quân Đại Thành đã không có hi
vọng đỉnh định Trung Nguyên rồi, không bằng sớm về quan ngoại, hoặc là
còn có cơ hội cách quan giằng co với triều Đại Minh, còn thật sự chờ
thời cơ sơn cùng tận thủy, chỉ sợ người Mãn gặp phải họa vong tộc diệt
chủng rồi.
Một âm thanh khác ở trong đầu lại phản bác: Không được, tuyệt đối không
thể lui về quan ngoại như vậy được, hai đời phụ - huynh đã cố gắng, mấy
chục năm chinh chiến sát phạt, sao có thể chịu lui binh như thế? Chịu
đựng, nhất định phải chịu đựng, chỉ cần có thể vây Vương Phác ở Tế Ninh, chỉ cần có thể vây Trung Ương quân trong thành Tế Ninh, triều Đại Minh
xong rồi, quân Đại Thanh vẫn còn có cơ hội...
Đa Nhĩ Cổn chau mày, hai giọng nói đó đang tranh đấu kịch liệt ở trong đầu y, khó phân thắng bại.
Đa Đạc bỗng như âm hồn xuất hiện phía sau Đa Nhĩ Cổn, hỏi:
- Thập Tứ ca, huynh đang nghĩ gì vậy?
Đa Nhĩ Cổn không quay đầu lại, cũng không có trả lời Đa Đạc, mà hỏi ngược lại:
- Thập Ngũ đệ, đệ nói xem chúng ta còn có cơ hội chiến thắng quân Minh không? Có nên rút về quan ngoại không?
Đa Đạc không nói gì, rất lâu sau mới hạ thấp giọng nói:
- Thập Tứ ca, muốn đệ nói thật?
Đa Nhĩ Cổn “ừ” rất nhỏ.
Đa Đạc nói:
- Thật lòng mà nói, quân Đại Thanh ta có cơ hội thắng trong trận chiến
Tế Ninh cực kỳ nhỏ bé, tuy nhiên, rút về quan ngoại kết quả cũng không
chắc sẽ tốt hơn, tiểu đệ nghĩ, kéo dài hơi tàn trở về quan ngoại, không
bằng ở lại đánh cuộc một lần, đánh cuộc Đại Thanh sẽ giành được gian
sơn, kết quả thua cuộc cũng không tệ hơn.
- Thập Tứ đệ, đệ thật sự trưởng thành rồi.
Đa Nhĩ Cổn bỗng nhiên quay đầu lại, giơ tay vỗ lên vai Đa Đạc, nói:
- Nếu một ngày nào đó quân Đại Thanh thật sự bị ép quay về quan ngoại,
đệ nhất định phải gánh vác trách nhiệm, thay chúng ta giữ lại nguyên khí người Nữ Chân, bất kể thế nào cũng không để cho người Nữ Chân bị diệt
vong hoàn toàn.
Đa Đạc nghe vậy sợ hãi, thất thanh hỏi:
- Thập Tứ ca, huynh làm sao vậy?
- Không có gì.
Đa Nhĩ Cổn nhanh chóng chuyển đề tài, lạnh nhạt nói:
- Đêm đã khuya, Thập Ngũ đệ cũng đi nghỉ ngơi đi.
- Thập Tứ Ca.
Đa Đạc nghiêm nghị nói:
- Bất kể thế nào Đại Thanh chúng ta cũng có hơn năm vạn dũng sĩ Bát Kỳ,
còn có hơn mười vạn kỵ binh Mông Cổ có thể sử dụng, hơn nữa quân Minh đã bị chúng ta vây trong thành Tế Ninh rồi, kết quả trận chiến này như nào còn chưa biết đâu, Thập Tứ ca đừng bao giờ nhụt chí nha.
- Ha hả.
Đa Nhĩ Cổn cười nói:
- Thập Ngũ đệ quá lo lắng rồi, đệ thấy ta giống như một hán tử nữ Chân không có khí tiết sao?
Đa Đạc vẫn nghiêm trang nhìn Đa Nhĩ Cổn một lúc lâu, lắc đầu nói:
- Không giống chút nào.
Nói xong, hai huynh đệ cầm tay nhau cười to, tiếng cười sang sảng vang
vọng trời đêm, chỉ có điều Đa Đạc không hề để ý đến, tiếng cười của Đa
Nhĩ Cổn đầy chua xót, trong con ngươi của y cũng hiện ra vài phần kiên
quyết, vài phần tuyệt vong, dường như khó quyết định, nhưng cũng bao gồm cả vẻ bình tĩnh vô cùng.
Đại doanh Mông Cổ, hành trướng Thổ Tạ Đồ Thân Vương.
Nghe vu y bẩm báo xong, Thổ Tạ Đồ Thân Vương bật người lên, lớn tiếng quát:
- Ngươi nói cái gì? Hỏa Hồ đã chết?
Vu y run rẩy cả người, run giọng nói:
- Vương gia, Hỏa Hồ khả năng đã...có thể là tuổi già lực suy, hơn nữa
không quen khí hậu, lại cộng thêm sương cỏ khô héo, cho nên, cho
nên...nô tài vô năng, không thể cứu sống Hỏa Hồ cho Vương gia, nô tài
tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần...
- Keng...
Tiếng kim loại vang lên chói tai, Thổ Tạ Đồ Thân Vương rút bội đao của y ra, con ngươi đỏ ngùa đi về phía vu y đang quỳ trong trướng.
Vu y sợ hãi, lập tức khấu đầu:
- Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng...
Thổ Tạ Đồ Thân Vương căn bản không động lòng, bảo đao trong tay nhanh
như chớp đâm xuyên qua ngực của vu y. Vu y kêu thảm một tiếng, hai mắt
lồi ra, sau đó hai tay ôm chặt lấy bảo đao, một tia máu đỏ sẫm từ khóe
miệng chảy ra, sau đó ngã thẳng ra thảm.
Đội trưởng thị vệ đi theo vu y vào trướng thần sắc nghiêm trọng, nói:
- Vương gia, không chỉ có Hỏa Hồ chết, mà ngay cả hơn trăm con chiến mã
cũng đồng thời bị bệnh chết, hơn trăm con la ngựa mấy ngày trước đã đoạt được của Nam Minh mọi rợ cũng bệnh chết, còn có nhiều chiến mã toàn
thân đổ mồ hôi, không chịu ăn cỏ liêu, nô tài thấy chuyện này có chút kỳ quái.
Thổ Tạ Đồ Thân Vương sợ hãi nói:
- Ý ngươi là gì?
Đội trưởng thị vệ nói:
- Vương gia, nô tài nghĩ rất có thể là mã ôn.
- Bậy bạ.
Thổ Tạ Đồ Thân Vương sắc mặt biến đổi lớn, lạnh lùng nói:
- Tại sao là mã ôn, đại mạc đã hơn trăm năm không bùng nổ mã ôn rồi, ở đâu ra mã ôn?