- Đùng đoàng
Lại một loạt hỏa lực dày đặc đồng loạt bắn ra, mấy mươi tên Kiến Nô khó
khăn lắm mới trèo lên lỗ hổng cũng lần lượt ngã trong vũng máu, mấy tên
Kiến Nô may mắn không trúng đạn sẽ phát hoảng, xoay người bỏ chạy, nhưng không đợi bọn họ bỏ chạy xuống khỏi lỗ hổng, một trận mưa tên từ trên
tường thành bắn xuống, bắn họ thành con nhím trong khoảnh khắc.
Đến giờ, trận ác chiến đã trải qua hai canh giờ, ba ngàn tinh binh Lưỡng Hoàng Kỳ của Bái Âm Đồ, Ngao Bái suất lĩnh đã toàn quân bị diệt.
- Kiến Nô đã chết sạch rồi!
- Đại Đồng giữ được rồi!
- Thắng rồi, chúng ta thắng rồi!
- Ha ha ha, bảo vệ được Đại Đồng rồi
Biên quân Đại Đồng trên tường thành thoáng chốc đã hoan hô, bọn họ nhảy, cười, kêu, khóc, hò hét, đã hoàn toàn quên hết tất cả. Sau đó, những
hỏa thương thủ phía sau tường thấp cũng hoan hô theo. Cuối cùng, Kiến Nô bất khả chiến bại trong truyền thuyết đã bị bọn họ đánh bại. Từ hôm nay trở đi, bọn họ chính là cường binh chân chính trên thế giới này!
Ngoài thành Đại Đồng, trên ngọn núi nhỏ đằng xa.
Nghe thấy tiếng súng dồn dập còn có tiếng hò hét đột nhiên dừng lại, A Tế Cách không khỏi buồn bực hỏi:
- Chuyện gì thế? Sao lại không còn âm thanh gì nữa?
Kỳ chủ Tương Hồng Kỳ Thạc Thác cũng nhíu mày, nói:
- Đúng thế, cho dù Bái Âm Đồ và Ngao Bái đã đắc thủ, sau khi tiến vào
thành cũng sẽ phải có một phen ác chiến với quân Minh chứ, sao lại không còn âm thanh gì nữa vậy?
Vì nguyên nhân về khoảng cách, đám người Đa Nhĩ Cổn đứng trên ngọn núi
nhỏ quan sát trận chiến không biết chuyện đã xảy ra tại lỗ hổng. Bọn họ
chỉ thấy ba ngàn tinh nhuệ của Lưỡng Hoàng Kỳ xông qua lỗ hổng như ong
vỡ tổ, sau đó thì rất nhanh biến mất. Về phần cuộc tàn sát diễn ra, bọn
họ lại bị đoạn tường thành bị sập xuống che mất tầm mắt, căn bản không
nhìn thấy.
Bởi vì hỏa thương thủ của quân Minh đợi Kiến Nô đi qua khỏi sườn dốc
thoải rồi mới khai hỏa, nên lúc khai hỏa, Kiến Nô vẫn đang xông xuống.
Vì vậy, thi thể của Kiến Nô hầu như toàn bộ nằm một đống ở bên trong
thành, bên ngoài thành chỉ có số ít thi thể. Đó là thi thể do biên quân
Đại Đồng dùng cây lăn, dùng đá ném còn có cung tiễn bắn chết.
Những người khác không hiểu gì cả, nhưng Đa Nhĩ Cổn và Phạm Văn Trình đã nhận ra sự việc không ổn. Sắc mặt của Phạm Văn Trình càng ngưng trọng,
nói:
- Chủ tử, tình hình có vẻ không hay rồi. Bái Âm Đồ và Ngao Bái rất có
thể đã không đắc thủ, còn có ba ngàn tinh binh Lưỡng Hoàng Kỳ, e là cũng dữ nhiều lành ít. Nô tài đề nghị tạm hoãn đợt tiến công của Lưỡng Bạch
Kỳ.
- Ừm.
Đa Nhĩ Cổn gật gật đầu, nói với A Tế Cách đứng sau lưng:
- Thập nhị ca, hãy hủy bỏ đợt tiến công tiếp theo.
Vốn dĩ, Đa Nhĩ Cổn tính để A Tế Cách dẫn tinh binh của Lương Bạch Kỳ
theo sau Lưỡng Hoàng Kỳ để kiếm chác, nhưng tình hình bây giờ thật quá
quỷ dị, Đa Nhĩ Cổn không dám lấy tinh nhuệ của Lưỡng Bạch Kỳ đi mạo
hiểm.
Đa Nhĩ Cổn vừa dứt lời, thì tường thành Đại Đồng phía xa đã vang lên
tiếng hoan hô như dời non lấp biển, quan quân Đại Minh vốn nấp phía sau
lỗ châu mai đều đứng dậy, điên cuồng vung binh khí trong tay, reo hò.
Tiếng reo hò xông thẳng lên trời, Đa Nhĩ Cổn bọn họ ở cách đó mấy dặm
cũng có thể nghe rõ ràng.
Rất nhanh, trên lỗ hổng bị phá ra cũng xuất hiện không ít bóng dáng của
quan quân Đại Minh. Bọn họ cũng vung binh khí, đang khản giọng hoan hô,
hò hét, kêu ầm ĩ, rất nhiều người thì đang khiêu khích trắng trợn, điên
cuồng hô to với Kiến Nô: “Có ngon thì qua đây, lão tử sẽ tiêu diệt các
ngươi”
Giờ thì, ai có ngu ngốc đi chẳng nữa cũng biết ba ngàn tinh binh của
Lưỡng Hoàng Kỳ đã toàn quân bị diệt, còn có Bái Âm Đồ và Ngao Bái chỉ sợ là cũng dữ nhiều lành ít. Kết quả như vậy có thể nói là nằm ngoài dự
liệu của tất cả quý tộc Kiến Nô. Làm sao bọn họ cũng không ngờ, kết quả
cuối cùng lại như thế.
- Đáng ghét! Hai tên rác rưởi Bái Âm Đồ và Ngao Bái này, không ngờ lại vô dụng như thế, cái thứ đệ nhất dũng sỹ chó má gì chứ!
A Tế Cách tính tình nóng nảy đã giận tím mặt, tiến lên nói với Đa Nhĩ Cổn:
- Lão thập tứ, cho ta năm ngàn người, ta nhất định sẽ giết sạch toàn bộ những tên mọi rợ Nam Minh trong thành cho mà xem.
Đa Nhĩ Cổn không để ý đến A Tế Cách, mà hỏi Phạm Văn Trình:
- Văn Trình tiên sinh, tại sao lại như thế này?
Phạm Văn Trình cũng nghĩ tới nghĩ lui mà không có lời giải đáp. Địa đạo
của Kiến Nô là lén đào trong đêm, Vương Phác không thể nào biết trước
được. Nếu hắn đã không biết trước, đương nhiên cũng sẽ không mai phục
trọng binh ở chỗ lỗ hổng trước đó. Nếu như không có trọng binh của quân
Minh ngăn cản, bằng vào ba ngàn tinh nhuệ của Bái Âm Đồ, Ngao Bái, thì
nhấc tay là có thể giết vào trong thành.
Nhưng kết quả lại không như thế, rốt cuộc là đã xảy ra sai sót ở chỗ nào chứ?
Đa Nhĩ Cổn và Phạm Văn Trình không ngờ, Vương Phác đã biết trước ý đồ
của Kiến Nô, đồng thời cũng đã đại khái thăm dò được vị trí Kiến Nô đào
địa đạo, cũng đã làm tốt việc bố trí tương ứng. Ba ngàn tinh nhuệ của
Ngao Bái và Bái Âm Đồ vống dĩ là muốn giết cho quân Minh trở tay không
kịp, kết quả lại trở thành thiêu thân lao vào lửa.
Đa Nhĩ Cổn cau mày, nói:
- Lẽ nào là kế nghi binh ngoài cửa tây đã làm cho Vương Phác hoài nghi?
Trước khi tường thành sập xuống, dựa theo sách lược công thành của Phạm
Văn Trình, Đa Nhĩ Cổn từng triệu tập hơn một vạn Bát Kỳ binh của Chính
Lam Kỳ, Tương Hồng Kỳ còn có hơn năm vạn kỵ binh Mông Cổ và hơn hai vạn
Hán quân Bát Kỳ ở ngoài cửa tây, triển khai thế cường công đối với cửa
tây. Nhưng hiện tại xem ra, căn bản là Vương Phác dường như không mắc
mưu.
- Haizz, xem ra hẳn là như thế.
Phạm Văn Trình ảo não thở dài, lắc đuầ nói:
- Chủ ý của nô tài là muốn dẫn dụ quân Minh ra ngoài, không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què.
Phạm Văn Trình không nghĩ ra khả năng nào khác, cũng chỉ có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu mình.
- Nhưng bổn vương không hiểu.
Đa Nhĩ Cổn cau mày nói:
- Rốt cuộc là Vương Phác dùng quỷ kế gì, trong vòng chưa đến hai canh
giờ có thể tiêu diệt ba ngàn tinh nhuệ của Lưỡng Hoàng Kỳ, hơn nữa là
tiêu diệt toàn bộ! Toàn bộ ba ngàn quân tinh nhuệ, không có một ai còn
sống sót trở về, Đại Thanh triều chúng ta đã từng bị đánh bại như vậy
lúc nào chưa?
Phạm Văn Trình ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Hẳn là Hỏa Khí Doanh của quân Minh.
- Hỏa Khí Doanh?
Đa Nhĩ Cổn phản đối:
- Hỏa Khí Doanh của quân Minh trở nên lợi hại như thế từ lúc nào vậy?
Phạm Văn Trình nói:
- Chủ tử, ngài đã quên trận chiến kỳ tập Liêu Đông của Vương Phác vào
tháng tám năm ngoái, từng đánh bại ba ngàn thiết vệ của Đạt Nhĩ Hãn Ba
Đồ Lỗ Thân Vương, còn có hai trăm thị vệ của tiên đế. Theo lời kể của
dũng sỹ may mắn còn sống sót, Hỏa Khí Doanh của Vương Phác khác với các
Hỏa Khí Doanh còn lại của quân Minh, hoàn toàn khác nhau.
Đa Nhĩ Cổn cau mày nói:
- Có thể khác cái gì?
- Nhiếp chính vương, hoàn toàn khác nhau!
Tháp Chiếm đã từng tham dự cuộc chiến Liêu Đông chen qua mọi người đi ra, quỳ xuống đất nói:
- Hỏa Khí Doanh của Vương Phác hoàn toàn khác với những Hỏa Khí Doanh
khác của quân Minh, những Hỏa Khí Doanh khác đều là bắn loạn, nhưng Hỏa
Khí Doanh của Vương Phác lúc bắn ra đều là hỏa lực đồng loạt, hơn nữa
còn là từng đợt từng đợt nối tiếp nhau, liên tục không ngừng.
- Hả?
Đa Nhĩ Cổn trầm giọng hỏi:
- Nói tỉ mỉ xem sao.
Nói thật ra, trước ngày hôm này Đa Nhĩ Cổn rất không coi trọng việc kỳ
tập Liêu Đông của Vương Phác, cho rằng Vương Phác chẳng qua là chui vào
khoảng trống của đại quân Bát Kỳ, bằng không, chỉ dựa vào hơn một ngàn
kỵ của hắn, đến nhét kẽ răng cho thiết kỵ Bát Kỳ cũng không đủ. Nhưng
trận chiến hôm nay, lại khiến cho Đa Nhĩ Cổn có nhận thức hoàn toàn mới
đối với Vương Phác.
Trong mắt Tháp Chiêm lại tái hiện trận kịch chiến thảm liệt đó ở Liêu Đông, y nói bằng một giọng điệu trầm thấp:
- Trận chiến lúc đó, nô tài và Át Tất Long dẫn theo hai ngàn kỵ binh
Mông Cổ đã mai phục trên con đường quân Minh phải đi qua. Mắt thấy quân
Minh sắp đi vào vòng phục kích, thì không biết tại sao bọn họ lại không
đi nữa.
A Tế Cách hỏi:
- Sau đó thì sao?
Tháp Chiêm nói:
- Sau đó, mắt thấy trời đã sắp sáng, nô tài liền cùng với Át Tất Long
quyết định chủ động tiến công. Át Tất Long dẫn một ngàn kỵ binh tiến
công chính diện, nô tài và Đồ Luân mỗi người dẫn năm trăm kỵ binh bọc
sườn từ hai cánh, vốn dĩ là muốn tận diệt quân Minh, nhưng kết quả lại
thất bại thảm hại.
Nhạc Thác nói:
- Sao lại bại?
Tháp Chiêm nói:
- Át Tất Long mang theo một ngàn kỵ binh xung phong chính diện, vẫn chưa xông đến trận tiền của quân Minh đã thương vong hơn bốn trăm kỵ, Át Tất Long cũng tử trận, còn lại hơn năm trăm người liền lập tức tán loạn.
Lúc đầu, Nô tài và Đồ Luân cũng không biết làm sao Át Tất Long bị đánh
bại, mãi cho đến lúc xông đến trận tiền của quân Minh mới biết chuyện gì xảy ra.
Đa Nhĩ Cổn trầm giọng nói:
- Là chuyện gì?
Tháp Chiêm nói:
- Đại khái là Hỏa Khí Doanh của Vương Phác chỉa làm năm, sáu hàng. Bọn
chúng từng hàng từng hàng, luân phiên nổ súng, mỗi hàng có hơn một trăm
người, hơn một trăm khẩu hỏa súng đồng thời khai hỏa, hỏa lực quá dồn
dập, năm trăm kỵ binh của nô tài vẫn chưa xông đến trước mặt bọn chúng
đã tử thương quá nửa. Những kỵ binh Mông Cổ còn lại thì không chịu nghe
lời chỉ huy của nô tài nữa, tự ý quay đầu bỏ trốn.
A Tế Cách líu lưỡi nói:
- Hai ngàn kỵ binh cứ như thế mà xong sao?
Tháp Chiêm nói:
- Chết lại không có chết bao nhiêu người, sau đó Hỏa Khí Doanh của Vương Phác đột nhiên bỏ chạy, nô tài liền dẫn ngươi cứu các tướng sỹ bị
thương. Nhưng Hỏa Khí Doanh của Vương Phác đích xác là khác rất nhiều.
Đổi lại là Hỏa Khí Doanh khác của quân Minh, sớm đã bị chúng nô tài tận
diệt rồi.
Ánh mắt của Đa Nhĩ Cổn chuyển hướng đến A Tế Cách, hỏi:
- Thập nhị ca, nửa tháng trước huynh cũng chịu thiệt lớn bởi Hỏa Khí
Doanh của Vương Phác. Ba ngưu lục của Đa Minh A, còn có năm ngưu lục ở
lại đoạn hậu không phải là đều bị chôn vùi trong tay Hỏa Khí Doanh của
Vương Phácp đấy sao, lúc đó có phải cũng như thế không?
- Cái này thì không biết.
A Tế Cách vò đầu nói:
- Lúc đó binh hoảng mã loạn, ai lo thân ấy?
Đa Nhĩ Cổn hỏi Phạm Văn Trình nói:
- Văn Trình tiên sinh nghĩ sao?
Phạm Văn Trình nói:
- Nô tài cho rằng, nếu Hỏa Khí Doanh của Vương Phác đã có thể dựa vào
tám trăm người đánh bại hai ngàn kỵ binh Mông Cổ, tiêu diệt hoàn toàn ba ngàn tinh nhuệ Lưỡng Hoàn Kỳ của Bái Âm Đồ và Ngao Bái cũng không kỳ
lạ.
Đa Nhĩ Cổn cau mày nói:
- Xem ra cho dù có nổ tung tường thành, nếu như không thể giải quyết
hoàn toàn Hỏa Khí Doanh của Vương Phác trước tiên, thành Đại Đồng vẫn
không công hạ được.
A Tế Cách bỗng nhiên nói:
- Hỏa Khí Doanh của Vương Phác lợi hại, hỏa khí của Đại Thanh ta cũng
không kém. Không phải là Đông Dưỡng Tính đã nói Hồng Di đại pháo do y
chế tạo nếu so với Hồng Di đại pháo của Minh triều còn lợi hại hơn sao?
Vậy tại sao không dùng Hồng Di đại pháo của y chế tạo oanh kích, Hỏa Khí Doanh của Vương Phác lẽ nào còn có thể không sợ Khai Hoa Đạn.
- E hèm
Thần sắc của Phạm Văn Trình thay đổi, nói với Đa Nhĩ Cổn:
- Võ Anh Quận Vương nói không phải là không có lý, Hồng Di đại pháo đích xác là lợi ích khắc chế Hỏa Khí Doanh của Vương Phác.
Đa Nhĩ Cổn quay đầu lại hỏi Đông Dưỡng Tính:
- Đông Dưỡng Tính, Hồng Di đại pháo có thể bắn đến phía chỗ Hỏa Khí Doanh của quân Minh sau lỗ hổng của tường thành không?
- Không thể.
Đông Dưỡng Tính lắc đầu:
- Trừ phi loại hết gạch đá chỗ lổ hỗng, bằng không, căn bản là Hồng Di
đại pháo không thể bắn đến chỗ Hỏa Khí Doanh quân Minh ẩn phía sau.
Phạm Văn Trình nói:
- Vậy trước tiên dọn dẹp gạch đá chỗ lỗ hổng đã.
Đa Nhĩ Cổn bỗng quay đầu lại quát:
- Thạch Đình Trụ, Lý Vĩnh Phương.
Thạch Đình Trụ và Lý Vĩnh Phương nhanh chóng ưỡn người tiến lên, quỳ xuống đáp:
- Có nô tài.
Đa Nhĩ Cổn nói:
- Mỗi người dẫn hai ngàn quân Hán, dùng thuẫn yểm hộ đến gần lỗ hổng, dọn dẹp sạch sẽ đoạn tường bị sụp.
- Vâng!
Thạch Đình Trụ và Lý Vĩnh Phương trả lời, lĩnh mệnh đi.
Đại Đồng, lỗ hổng.
- Kiến Nô đến rồi!
- Kiến Nô lại đánh đến đây rồi!
Lính canh trên vọng lâu phát hiện Kiến Nô đến gần, lớn tiếng cảnh báo.
Biên quân trên tường thành hai bên cũng đều la to, sau đó dưới sự hò hét của Thiên tổng, Bả tổng bắt đầu vận chuyển cây và đá, kiểm kê tên. Trên đầu thành rất nhanh đã loạn xà ngầu. Tuy nhiên, loạn thì loạn, nhưng
lại không tuyệt vọng giống như Kiến Nô lúc vừa mới đánh tới.
Mười mấy hỏa thương thủ vừa nãy còn đứng trên chỗ tường thành bị sụp chỗ lỗ hổng hoan hô cũng đều rút trở về, lần nữa lập trận hình xạ kích ở
phía sau tường thấp, lặng lặng chờ đợi Kiến Nô đến tìm cái chết.
Nhưng này lần, bóng dáng của Kiến Nô lại chậm chập không xuất hiện trên
đoạn tường đổ nát, chỉ nghe tiếng la giết vang trời ở ngoài thành, không có Kiến Nô xuất hiện.
Trên tiễn lâu bên trái lỗ hổng, Vương Phác và Chân Hữu Tài đang đứng phía sau lỗ tên quan sát tình thế chiến trường.
Bởi vì tiễn lâu là chỗ lồi ra ngoài tường thành, cho nên thông qua lỗ
bắn tên của tiễn lâu, Vương Phác bọn họ có thể nhìn thấy nhất cử nhất
động của Kiến Nô.
Nhìn thấy Kiến Nô đang dần tiến lên dưới sự yểm hộ của lá chắn, Chân Hữu Tài lắc đầu nói:
- Kiến Nô muốn dùng lá chắn để mở đường? Trò này tuy có thể ngăn xạ kích của hỏa thương, nhưng lại không ngăn được oanh tạc của Long Vương pháo. Tướng quân, có dùng cờ hiệu thông tri cho bọn Hòa Thượng biết, bảo họ
chuẩn bị dùng Long Vương pháo giết Nô?
- Ừm.
Vương Phác gật gật đầu, quay đầu lại nói với Lữ Lục:
- Lữ Lục, lập tức dùng cờ hiệu thông tri cho Hòa Thượng, bảo bọn họ chuẩn bị ném Long Vương pháo.
- Vâng.
Lữ Lục trả lời một tiếng, chạy đi vẫy cờ hiệu.
Tuy nhiên rất nhanh, Vương Phác và Chân Hữu Tài liền phát hiện sự tình
không đơn giản như vậy. Đám Kiến Nô kia đến gần phía sau đoạn tường
thành đổ nát chỗ lổ hổng thì không tiếp tục tiến lên nữa, mà nhanh chóng chia làm ba bộ phận. Một bộ phận Kiến Nô khiêng lá chắn đứng trước ngăn cản cây và đá của quân Minh ném xuống, còn có đợt tập kích của cung
tiễn. Một bộ phận thì ở phía sau dùng cung tiễn áp chế quân phòng thủ
trên đầu thành. Một bộ phận khác thì bắt đầu khẩn trương dọn dẹp đoạn
tường đổ nát chỗ lỗ hổng.
- Ối.
Chân Hữu Tài kinh sợ la lên một tiếng, nói:
- Tướng quân, mấy tên Kiến Nô này dường như không phải đến để tấn công.
- Ừm.
Vương Phác gật gật đầu, hắn cũng phát hiện chỗ khả nghi.
Chân Hữu Tài lại nói:
- Hình như Kiến Nô đang vận chuyện gạch đá ở bên ngoài lỗ hổng, bọn họ muốn làm gì?
Vương Phác ngẫm nghĩ một hồi, nói:
- Mặc kệ là Kiến Nô muốn làm gì cũng không thể để bọn họ hoàn thành một cách thuận lợi. Lữ Lục.
Lữ Lục vừa phát xong tín hiệu nhanh chóng chạy đến chỗ Vương Phác, lớn tiếng đáp:
- Có.
Vương Phác nói:
- Lập tức phát cờ hiệu, bảo Hòa Thượng mang năm trăm huynh đệ lên tường
thành, mỗi huynh đệ mang nhiều Long Vương pháo một chút, dùng Long Vương pháo ném xuống những tên Kiến Nô dưới thành.
- Vâng.
Lữ Lục lại lần nữa lĩnh mệnh đi.
Cờ hiệu là một loại phương thức truyền tin ở trận tiền thời xưa. Vào
thời cổ đại Trung Quốc, có cờ lệnh. Cờ lệnh của Chủ soái giơ lên, tam
quân liền tập hợp không thể không tuân. Cờ hiệu của Vương Phác thì tham
khảo cờ hiệu thường dùng thời cận đại, khác biệt rất lớn so với cờ lệnh
thời cổ đại, tin tức được truyền đi cũng phong phú, tỉ mỉ hơn nhiều so
với cờ lệnh thời cổ đại.
Cờ hiệu trên tiễn lâu phát ra chưa được một chốc, Trương Hòa Thượng liền dẫn năm trăm hỏa thương thủ đi lên tường thành hai bên lỗ hổng. Mỗi hỏa thương thủ ước chừng mang theo mười quả Long Vương pháo. Trương Hòa
Thượng ra lệnh một tiếng, năm trăm hỏa thương thủ liền lần lượt châm
ngòi Long Vương pháo, sau đó ra sức ném ra ngoài thành.
Đoạn tường thành bị Kiến Nô làm nổ tung rộng khoảng mười trượng, gạch đá đổ xuống tạo thành hình nan quạt kết thúc ở hai bên tường thành. Chỗ xa nhất cách tường thành khoảng độ mười bước, khoảng cách này hoàn toàn
nằm trong tầm ném của Long Vương pháo. Mượn ưu thế tường thành từ trên
cao ném xuống, hỏa thương thủ có lực cánh tay mạnh mẽ thậm chí có thể
ném Long Vương pháo đến bốn mươi năm mươi bước!
- Xoẹt xoẹt xoẹt
Từng khối sắt mang theo khói đen từ trên đầu thành ném xuống như mưa,
rơi trên mặt đất. Đám Kiến Nô đang cố sức khiêng lá chăn, hoặc là đang
bận rộn dọn dẹp gạch đá, hoặc là đang vội vàng lấy cung tiễn áp chế quân phòng thủ trên đầu thành. Bọn họ căn bản không để ý đến mấy khối sắt từ trên trời rơi xuống này.
Tuy rằng có không ít Kiến Nô bị khối sắt trực tiếp nện vào người, nhưng
đó chẳng qua cũng chỉ là chút vết thương nhẹ, không ảnh hưởng đến tính
mạng.
- Ầm ầm ầm
Tai họa đáng sợ đột nhiên giáng lên đầu đám Kiến Nô dưới tình hình không phòng bị. Những khối sắt mang theo khói đen này đột nhiên bùng nổ, ước
chừng năm trăm quả Long Vương pháo hầu như nổ cùng lúc. Tiếng nổ lớn kia suýt chút nữa đã làm cho tường thành hai bên lần nữa sụp xuống. Có hai
tên tướng sỹ biên quân không may giật mình đứng không vững, trực tiếp
rơi từ đoạn tưởng xiêu vẹo xuống lỗ hổng.
Kẻ xui xẻo nhất lại là Kiến Nô đang dọn dẹp gạch đá ngoài lỗ hổng. Năm
trăm quả Long Vương pháo gần như nổ ra cùng lúc, đó không phải là chuyện đùa.
Năm trăm thuẫn binh đứng gần lỗ hổng nhất đứng mũi chịu sào, luồng khí
khổng lồ hất văng cả người và lá chăn lên không trung, sau đó bị xé ra
thành các mảnh lớn nhỏ trên không trung, vô số tay chân thân thể bay đầy trời, có một cái thủ cấp của Kiến Nô lại trực tiếp văng lên đầu thành.
Có tên dân phu nhát gan vừa mới khiêng cây lên đầu thành, thì cái thủ
cấp Kiến Nô kia đã rơi xuống trước mặt gã, vừa rơi xuống đã nhanh chóng
lăn qua lăn lại hai cái, cái miệng còn mở không ngờ lại cắn vào đầu ngón chân của gã. Tên dân phu kia lập tức quát to một tiếng, hai mắt tối sầm rồi ngất đi, khúc cây khiêng trên vai rơi xuống, lại đập trúng chân một gã quan quân xui xẻo. Gã quan quân kia lập tức gào lên như heo bị chọc
tiết
Ngoài thành Đại Đồng, trên ngọn núi nhỏ.
Đám người Đa Nhĩ Cổn cũng bị tiếng nổ lơn này làm cho hoảng sợ, nhanh
chóng nhìn chăm chú, chỉ thấy Bát Kỳ Hán Quân ở ngoài lỗ hổng đã bị nổ
đến máu thịt văng tung tóe, mấy tấm chắn bị nổ văng lên không trung lại
lăn lộn mấy vòng, văng ra một khoảng cách khá xa, mới rơi ầm xuống đất.
Mọi người hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, vụ nổ kia có uy lực đến
nhường nào!
Muốn tung lá chặn nặng nề kia lên không trung, đó quả thật không phải là chuyện dễ dàng.
- Sao lại thế này?
A Tế Cách hét lớn:
- Hinh như là Khai Hoa Đạn của Hồng Di đại pháo.
Tình hình đằng xa trông thấy quả nhiên giống như quang cảnh Khai Hoa Đạn nổ tung. Nhưng vấn đề là bên trong thành Đại Đồng có Hồng Di đại pháo
sao? Cho dù là có, đặt ở trên đầu thành cũng không bắn được lỗ hổng
ngoài thành chú, lẽ nào quân Minh còn có thể dựng đứng Hồng Di đại pháo
lên mà bắn? Nếu đặt trong lỗ hổng lại vướng đoạn tường đổ nát, cũng
không bắn được Bát Kỳ Hán Quân ở ngoài lỗ hổng.
- Đông Dưỡng Tính.
Đa Nhĩ Cổn quay đầu lại trừng mắt nhìn Đông Dưỡng Tính, hỏi:
- Hẳn là không phải pháo doanh của ngươi bắn chứ?
- Không thể nào.
Đông Dưỡng Tính khẩn trương lắc đầu nói:
- Hồng Di đại pháo của nô tài tuy là lợi hại, nhưng năm khẩu pháo cùng
bắn một lúc căn bản không có uy lực lớn như vậy, Khai Hoa Đạn cũng không được. Đây nhất định không phải là Hồng Di đại pháo.
Đa Nhĩ Cổn chau mày, thấp giọng nói:
- Vậy đó là cái gì?
- Nhiếp chính vương, nô tài biết.
Đa Nhĩ Cổn vừa dứt lời, Ban Khắc Đồ thừa hưởng tước vị Hòa Thạc Trác Lý Khắc Đồ Thân Vương tiến lên nói:
- Đây là Long Vương pháo của Hỏa Khí Doanh của Vương Phác, uy lực của
một quả Long Vương pháo phát nổ tuy là không thể so sánh với Khai Hoa
Đạn của Hồng Di đại pháo. Nhưng uy lực năm trăm quả, một ngàn quả Long
Vương pháo cùng phát nổ thì rất lớn. Ở Tam Bất Lạt Xuyên Hãn Đình, nô
tài từng nếm trải thiệt thòi lớn từ Hỏa Khí Doanh của Vương Phác.
- Ầm ầm ầm
Ban Khắc Đồ vừa dứt lời, ngoài lỗ hổng lại dâng lên bụi mù cuồn cuộn.
Trong bụi mù quay cuồng, mơ hồ có thể thấy được cảnh tượng Bát Kỳ Hán
Quân bị nổ cho máu thịt tung tóe, kêu cha gọi mẹ thảm thiết. Không đợi
Đa Nhĩ Cổn hạ lệnh, Trương Đình Trụ và Lý Vĩnh Phương đã dẫn Bát Kỳ Hán
Quân rút lui ra hơn trăm bước. Tuy nhiên quân Hán đã chỉ còn không đến
ba ngàn người, trong đó còn có không ít người bị trọng thương.