Đại Đồng, Tổng binh hành dinh.
Vương Phác đang dạy Nộn nương nhận biết chữ số Ả Rập.
Tiếp xúc với Nộn nương đã lâu, Vương Phác phát hiện cô gái nhỏ này vô
cùng thông minh, thứ gì cũng chỉ cần một chút là thông hiểu ngay, vừa
học đã biết. Vương Phác liền nghĩ rằng cho nàng học một chút về tính
toán, gánh vác trách nhiệm nội quản gia. Dù sao thì tiền lương trong phủ khố lớn như vậy, chỉ dựa vào một mình Chân Hữu Tài không quản nổi.
Huống hồ hiện tại Chân Hữu Tài còn kiêm luôn công việc của xưởng binh
khí và cục hỏa dược, thì càng không có tinh lực để quản lý tiền lương
trong phủ khố nữa rồi.
Lúc Vương Phác muốn dạy, mới phát hiện phương pháp đếm số của thời Minh
rất lạc hậu, chữ số viết ra rất nhiều nét phức tạp (1), hơn nữa cũng
không trực quan, còn trù mã ký số (một cách ghi số thời xưa) tuy rằng
trực quan nhưng bất lợi về tính toán, liền quyết định dạy cho cô gái nhỏ Nộn nương này về chữ số Ả Rập thông dụng ở đời sau.
(1) Xin phép được nói thêm về chỗ này. Cách viết chữ để biểu diễn số
bình thường là nhất (一), nhị (二), tam (三), Nhưng khi dùng trong sổ sách, khế ước, cách viết này rất dễ bị sửa, ví dụ như chữ nhất (一) rất dễ bị
sửa thành chữ thập (十) nên người ta dùng một hệ thống chữ viết phức tạp
hơn để viết nhằm tránh trường hợp sửa sổ sách quá dễ dàng.
Trước tiên Vương Phác viết xuống mấy chữ lớn “Nhất” đến “Cửu”, lại viết ở phía dưới mỗi chữ từ “1” đến “9“. Nộn nương lấy tay chỉ chỉ vào trên
thư án đọc, bỗng nhiên ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên hỏi:
- Tướng quân, hàng phía trên là chín chữ số, tiểu tỳ nhận ra, nhưng những cái viết phía là cái gì vậy?
Vương Phác cười hỏi:
- Ngươi đoán thử xem?
- Ừm
Nộn nương nghiêng cái đầu nhỏ ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nhiên nói:
- Tiểu tỳ biết rồi, chín ký hiệu phía dưới có phải là có cùng một ý nghĩa với chín chữ số phía trên phải không?
- Thật thông minh.
Vương Phác không kìm nổi lấy ngón tay vuốt nhẹ lên sống mũi của Nộn
nương một cái, Nộn nương cau cau cái mũi đáng yêu, khẽ cười hì hì với
Vương Phác. Bộ dáng nhỏ nhắn kia thật là vừa kiều mị vừa xinh đẹp. Nếu
là đổi nhung trang trên người nàng thành màu đỏ, lại búi tóc kiểu nha
đầu, thì sẽ là một nha đầu xinh đẹp chuẩn không cần chỉnh.
- Nhưng mà Tướng quân, những ký hiệu kỳ quái này, trước đây tiểu tỳ sao chưa bao giờ thấy qua?
Phải nói là chữ số Ả Rập quả thật sớm đã truyền vào Trung Thổ từ thời
Đường Ngụy rồi, nhưng trù mã kế số lưu hành ở Trung Thổ thời đó, cũng
rất là tiện lợi, cho nên chữ số Ả Rập liền không được mở rộng, Nộn nương chưa từng thấy qua cái trò này cũng là hợp tình hợp lý.
- Hôm nay ngươi không phải là đã thấy qua rồi sao?
Có thể gần gũi với nha đầu xinh đẹp như Nộn nương, tâm tình của Vương Phác đương nhiên sẽ không tồi, mỉm cười nói:
- Nộn nương ngươi giỏi lắm. Đây là 1, đây là 2, 1 thêm 1 chính là 2. Tỷ
như nói, ngươi là một người, ta cũng là một người, nhưng hai người chúng ta ở một chỗ, liền trở thành hai người.
Nộn nương nói:
- Vậy ký hiệu giống như cái lỗ tai này chính là 3 rồi, hai người thêm một người nữa là ba người rầu?
- Đúng, thật thông minh.
Vương Phác mỉm cười:
- Nộn nương, hôm nay ngươi nhớ kỹ những ký hiệu này trước, ngày mai
Tướng quân sẽ ra đề thi cho ngươi, đến lúc đó nếu ngươi trả lời không
được hoặc là trả lời sai, thì Tướng quân sẽ đánh vào mông ngươi đấy nhé.
Nói xong, Vương Phác còn dùng ánh mắt uy hiếp nhìn vào cái mông của Nộn
nương, cái mông của cô gái nhỏ được bó chặt trong chiếc quần có vẻ vừa
chắc vừa cong.
Khuôn mặt của Nộn nương thoáng chốc đỏ ửng lên tới mang tai, đôi mắt to
mỹ lệ có vẻ vừa xấu hậu vừa vui liếc nhìn Vương Phác một cách oán giận,
sau đó lại cuối đầu cắn lấy đôi môi đỏ mọng, trong đầu lại không kìm nổi hiện lên một hình ảnh: Vương Phác vung bàn tay to đánh thật mạnh vào
cái mông của nàng, đánh đến nỗi khiến cho trái tim của nàng mềm nhũn ra
- Tướng quân, đến rồi đến rồi!
Lúc Nộn nương đang rạo rực xuân tình, thì Lữ Lục lại xông vào không bao trước, không khí kia chợt biến mất không còn chút nào.
Vương Phác tức giận hỏi:
- Cái gì mà đến rồi?
Lữ Lục nói:
- Lưu tặc đến rồi, đã đến ngoài tường thành phía đông rồi.
- Hả?
Vương Phác nghe xong vui vẻ nói:
- Đi, đi xem thử nào.
Nói đoạn, Vương Phác lập tức đi nhanh ra khỏi cửa, Nộn nương thu lại tâm tình, bước nhanh đi theo. Nàng thân làm thân vệ của Vương Phác, đương
nhiên phải theo sát bên cạnh Vương Phác một tấc cũng không rời.
Lúc Vương Phác dẫn theo Nộn nương và Lữ Lục đi đến phía sau lỗ hổng
tường thành phía đông, Triệu Tín phụ trách phòng ngự của thành đông sớm
đã chạy đến. Nhìn thấy Vương Phác, Triệu Tín nhanh chóng dẫn theo mấy
tên Bả tổng dưới trướng nghênh đón. Trong nháy mắt, Chân Hữu Tài, Trương Hòa Thượng, Đường Thắng, Mặt Sẹo còn có đám người Tiểu Thất cũng đã đến đông đủ.
- Triệu Tín.
Vương Phác hỏi:
- Lưu tặc ở đâu?
Triệu Tín đưa tay chỉ về phía lỗ hổng tường thành cách đó không xa, đáp:
- Ngay phía ngoài lỗ hổng đấy ạ.
Vương Phác lại quay đầu hỏi Chân Hữu Tài:
- Hữu Tài, binh khí khải giáp đều đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.
Chân Hữu Tài đưa tay chỉ về dưới chân tường thành cách đó không xa, nơi đó còn chất mấy đống lớn khải giáp và binh khí, nói:
- Tướng quân ngài xem, đó chẳng phải sao?
- Ừm.
Vương Phác gật gật đầu, nói với Tiểu Thất:
- Tiểu Thất, ngươi đi nói với Lý Nham, để tránh xảy ra hiểu lầm không
cần thiết, bảo bọn họ lần lượt vào thành, số người mỗi lần vào thành
đừng vượt quá hai trặm người, mỗi năm ngàn cân diêm tiêu đổi lấy hai
trăm thanh binh khí và một trăm bộ khải giáp.
- Vâng.
Tiểu Thất đáp một tiếng, lĩnh mệnh đi.
Chân Hữu Tài đi lại, hạ giọng nói:
- Tướng quân, có phải nên phái binh phong tỏa lại không? Miễn cho việc này lọt vào tay Trương Tử An và Chu Truyền Tề.
- Không cần thiết.
Vương Phác lắc đầu nói:
- Cho dù Vạn Tuế Gia biết việc này ngài cũng không khiến ta bận tâm,
huống hồ việc này muốn giấu diếm cũng căn bản là không giấu được, vậy
chẳng bằng không giấu.
Chân Hữu Tài ngẫm nghĩ một hồi, cũng hiểu được lời Vương Phác nói có lý, liền không nói thêm gì nữa.
Ngoài cổng đông Đại Đồng, đại doanh Kiến Nô.
Tác Ni, vây quanh bởi Lưỡng Hoàng Kỳ Ngạch chân và Thiên phu trưởng Trát Tát Khắc, bước lên viên môn, đứng trên viên môn nhìn về phía trước, chỉ thấy đại đội lưu tặc đã xếp thành đội ngũ chỉnh tề ngoài lỗ hổng tường
thành Đại Đồng. Tuy nhiên, điều khiến người khác cảm thấy kỳ lạ là lưu
tặc không lập tức phát động tiến công, mà quân Minh trong thành Đại Đồng dường như cũng không có ý ra khỏi thành tập kích.
- Hả, thật là kỳ lạ.
Một vị Ngưu lục Ngạch chân của Tương Hoàng Kỳ ồm ồm nói:
- Lưu tặc xếp hàng chỉnh tề đã hơn nửa ngày rồi, sao vẫn chưa bắt đầu tiến công chứ?
Một vị Giáp lạt Ngạch chân của Chính Hoàng Kỳ cau mày nói:
- Xem ra, có vẻ là Lưu tặc không phải đến tấn công Đại Đồng đây.
- Vậy bọn chúng làm gì vậy?
Một vị Thiên phu trưởng Trát Tát Khắc hỏi:
- Lẽ nào lưu tặc đầu hàng quân Minh sao? Nếu là đầu hàng, thì bọn chúng hẳn là phải buông binh khí mới đúng.
- Tác Ni đại nhân.
Bỗng nhiên, Giáp lạt Ngạch chân của Chính Hoàng Kỳ nói:
- Hay là ty chức dẫn hai đội kỵ binh Ngưu lục tới đó?
- Không được.
Tác Ni quả quyết lắc đầu nói:
- Hành động của lưu tặc và quân Minh đều rất cổ quái, việc này nhất định có vẫn đề gì đó. Các ngươi đều nghe kỹ cho bổn tướng quân, không có
quân lệnh, ai cũng không được khinh cử vọng động.
- Vâng!
Mấy Giáp lạt Ngạch chân, Ngưu lục Ngạch chân, còn có Trát Tát Khắc Thiên phu trưởng đều cùng nhau đáp.
Trong lỗ hổng, trung quân lưu tặc.
Tiểu Thất bước nhanh đến trước mặt Lý Nham, ôm quyền chắp tay thi lễ, nói:
- Lý Nham thủ lĩnh, Tướng quân nhà ta nói, vì tránh để xảy ra hiểu lầm,
mỗi lần vào lỗ hổng, tốt nhất là nghĩa quân đừng vượt quá hai trăm
người.
Lý Nham quay đầu lại nhìn nhìn Kinh Mậu Thành và Lý Huyền, hai người đều không nói gì.
Đề nghị của Vương Phác hoàn toàn là điều tất yếu, đối với song phương mà nói đều là điều tất yếu. Đối với quân phòng thủ trong thành mà nói, lưu tặc mỗi lần vào thành chỉ có hai trăm người, thì có thể tránh khỏi
trường hợp lưu tặc nhân cơ hội đoạt thành; mà đối với lưu tặc mà nói,
đổi từng chút một, có thể tránh được quan quân bội ước, lấy diêm tiêu
nhưng lại không cấp binh khí khải giáp.
- Được.
Lý Nham gật gật đầu, cất cao giọng nói:
- Vậy bổn soái liền dẫn nhóm nghĩa quân đầu tiên vào thành.
- Tướng công!
- Đại soái!
- Đại soái!
Lý Nham vừa dứt lời, Hồng nương tử, Kinh Mậu Thành và Lý Huyền cùng chặn trước mặt Lý Nham, đồng thanh nói:
- Ngài không thể dấn thân nơi mạo hiểm đâu.
Lý Nham thản nhiên cười, nói:
- Cũng đã đến ngoài thành Đại Đồng rồi, sao lại có thể không vòa thành gặp mặt Vương tổng binh?
- Đại soái.
Lý Huyền liền nói:
- Chỉ sợ Vương Phác sẽ nảy sinh ác ý thôi.
- Sẽ không đâu.
Lý Nham thản nhiên nói:
- Nếu như Vương tổng binh muốn hại Lý Nham ta, lúc trước không xuất thủ
tương trợ là được, hôm nay cần gì phải làm điều thừa thải, đột nhiên
mang tiếng tiểu nhân bội bạc?
Lý Huyền và Kinh Mậu Thành đều không nói lời nào.
Lý Nham nói không sai, nếu Vương Phác muốn hại Lý Nham, thì sẽ không
xuất thủ tương trợ đến hai lần. Rất hiển nhiên, Vương Phác sẽ không hại
Lý Nham, ít nhất là trước khi Kiến Nô lui binh.
Hồng nương tử dịu dàng nói:
- Tướng công, nô gia cùng chàng đi một chuyến.
- Được.
Lý Nham gật gật đầu, quay đầu nói với Kinh Mậu Thành và Lý Huyền:
- Sau khi bổn soái vào thành, đại quân do nhị vị Tướng quân tạm thời thống lĩnh.
- Vâng.
Kinh Mậu Thành và Lý Huyền đồng thanh trả lời.
Lý Nham và Hồng nương tử điểm hai trăm thân binh, dưới sự chỉ dẫn của
Tiểu Thất đi xuyên qua lỗ hổng của tường thành vào thành Đại Đồng.
Sau khi tiến vào thành, Lý Nham mới phát hiện phòng ngự của quan quân là ngoài lỏng trong chặt. Từ bên ngoài trông có vẻ liêu xiêu, căn bản
không nhìn thấy quá nhiều quan quân thủ vệ trên đầu thành, nhưng sau khi đã tiến vào trong thành mới phát hiện, ít nhất phải vượt qua nghiêm
trận của ba ngàn quan quân trong thành. Không có tiếng sát phạt, cũng
không có đao quang kiếm ảnh, nhưng lại có một cỗ sát khí nồng đậm phả
vào mặt.
Lúc đi ngang trước mặt hỏa thương thủ quân Minh, Lý Nham không kìm nổi mà nhìn hỏa thương trong tay bọn họ mấy lần.
Trong nghĩa quân của Lý Nham có không ít biên quân đầu hàng, ít nhiều
cũng mang đến một số hỏa khí, nhưng số hỏa khí này đại đa số đều là điểu súng, hỏa súng hoặc là tam nhãn súng được chế tác thô sơ. Lý Nham phát
hiện, hỏa khí mà Hỏa Khí Doanh của Vương Phác sử dụng có khác biệt rất
lớn so với hỏa khí do biên quân Đại Minh sử dụng.
So với hỏa súng, điểu súng và tam nhãn súng của biên quân Đại Minh phổ
thông, hỏa thương của Hỏa Khí Doanh Vương Phác nhẹ hơn, dài hơn, tay
nghề cũng tinh xảo hơn. Cặp mắt sắc bén của Lý Nham còn phát hiện, hỏa
thương do Hỏa Khí Doanh của Vương Phác sử dụng, cò súng của bộ đánh lửa
có khác biệt rất nhỏ so với hỏa khí của quân Minh phổ thông.
Lúc Lý Nham đang quan sát hỏa thương của Hỏa Khí Doanh, Vương Phác lại đang quan sát y.
Đương nhiên, Vương Phác dán mắt vào Hồng nương tử bên cạnh Lý Nham nhiều hơn.
Khi còn ở Tế Ninh, tuy rằng Vương Phác thiếu chút nữa đã chết trong tay
Hồng nương tử, nhưng kỳ thực hắn chưa từng thấy mặt Hồng nương tử, vì
khi đó Hồng nương tử và Bạch Liên giáo chủ đều che mặt. Tuy nhiên, Vương Phác vẫn mơ hồ cảm thấy bóng dáng các nàng có chút quen quen, hình như
đã gặp ở đâu đó?
- Này.
Vương Phác dùng cánh tay thúc nhẹ vào người Tiểu Thất, thấp giọng nói:
- Tiểu Thất, ngươi có thấy bóng dáng cô nương có có chút quen mắt hay
không? Chính là người đứng bên cạnh tên lưu tặc, mặc trang phục đỏ, dáng vẻ đặc biệt xinh đẹp ấy.
Âm thanh của Vương Phác tuy nhỏ, nhưng Nộn nương đứng bên cạnh hắn lại
nghe không sót chữ nào, trong đôi mắt xinh đẹp liền nổi lên một tia địch ý theo bản năng, nhưng khi ánh mắt của nàng nhìn về phía Hồng nương tử, bất giác lại có chút nhụt chí. Người con gái kia quả như Tướng quân
nói, thân hình đẹp đến nỗi khiến nữ nhân thấy cũng động lòng.
- A.
Tiểu Thất à lên một tiếng, gật đầu nói:
- Nghe Tướng quân ngài nói như vậy, thì mấy cô gái này có dáng vẻ quả thật có chút quen quen.
Vương Phác nói:
- Ngươi mau ngẫm nghĩ xem, chúng ta đã gặp các nàng ở đâu?
- Vâng.
Tiểu Thất trả lời một tiếng, nghiêng đầu cẩn thận hồi tưởng lại.
Lúc này, Tiểu Thất đã dẫn theo phu phụ Lý Nham, Hồng nương tử cùng hai
trăm lưu tặc đến nơi trao đổi. Nhìn thấy từng đội từng đội quan quân Đại Minh chỉnh tề, đằng đằng sát khí ở bốn phía, trên mặt Hồng nương tử
không khỏi lộ ra vẻ khẩn trương, theo bản năng, đi lên trước hai bước,
đã lấy thân thể mềm mại chắn trước mặt Lý Nham.
Không biết là vì nguyên nhân gì, Nộn nương cũng không nghĩ ngợi đi lên trước một bước, chắn trước mặt Vương Phác.
Rốt cục, Lý Nham đã đứng trước mặt Vương Phác, hai cô gái Hồng nương tử và Nộn nương này, bốn mắt nhìn nhau.
Tiểu Thất đưa tay chỉ về phía Vương Phác, nói với Lý Nham:
- Lý Nham thủ lĩnh, đây chính là Tướng quân nhà ta.
Nói xong, Tiểu Thất lại nói với Vương Phác:
- Tướng quân, vị này chính là Lý Nham thủ lĩnh.
- Hân hạnh được gặp mặt.
- Hân hạnh được gặp mặt.
Lý Nham và Vương Phác đồng thời ôm quyền, trên mặt cũng đồng thời lộ ra một nụ cười chào hỏi.
Nhìn thấy bộ dáng công tử môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sao của Lý
Nham, Vương Phác liền nghĩ, khó trách Hồng nương tử lại tìm cách mang Lý Nham về sơn trại làm áp trại tướng công của nàng. Dáng vẻ công tử như
vậy ai thấy cũng yêu, hoa thấy liền nở. Nhưng nói gì thì nói, tên công
tử Lý Nham này quả không phải là kiểu có tiếng mà không có miếng.
- Lý Nham thủ lĩnh.
Vương Phác mỉm cười hỏi:
- Diêm tiểu đã mang đến chưa?
Lý Nham quay đầu khẽ vẫy tay, hai trăm tướng sỹ nghĩa quân phía dau phần phật cởi áo, chỉ thấy trên người toàn bộ đều có một cái túi vải hình
ống dài, túi vải căng phồng, ắt là bên trong chứa đầy diêm tiêu.
Chân Hữu Tài tùy ý chọn ra năm tướng sỹ trong hai trăm nghĩa quân, bạo
bọn họ bước ra khỏi hàng tháo túi vải trên người xuống, sau đó mở miệng
túi, lấy từ bên trong một nắm diêm tiêu ngửi ngửi, rời mới quay đầu lại
nói với Vương Phác:
- Tướng quân, không sai, là diêm tiêu.
Vương Phác thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Lý Nham mới cười hỏi:
- Vương tổng binh, khải giáp và binh khí mà ngài đáp ứng đâu?
- Lý Nham thủ lĩnh, xin hãy nhìn xem.
Vương Phác chỉ một ngó tay về phía bên trái, phu phụ Lý Nham, Hồng nương tử còn có hai trăm tướng sỹ nghĩa quân đồng thời nghiêng đầu, nhìn về
phía ngón tay Vương Phác chỉ, chỉ thấy phía bên trái có chất từng đống
khải giáp, còn có từng đống binh khí, chất cao như núi, có mã đao,
trường thương, thậm chí còn có cung tiễn.
Vương Phác nói tiếp:
- Lý Nham thủ lĩnh, giờ có thể dẫn người đi lấy, tuy nhiên, ước định lúc trước mong nghĩa quân tuân thủ, giớ hạn lấy khải giáp một trăm bộ cùng
binh khí hai trăm cái. Đương nhiên, đợi đến khi năm mươi vạn cân diêm
tiêu toàn bộ đã vào thành, vậy thì số khải giáp và binh này toàn bộ trở
thành của các người.
Lý Nham vui vẻ nói:
- Vương tổng binh nói lời giữ lời, Lý Nham khâm phục.
- Ha ha.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Chỉ mong sau khi nghĩa quân nhận được số binh khí này, sẽ không dùng để đối phó người của ta.
Lý Nham không đáp lại, mà thản nhiên nói:
- Nếu có thể lựa chọn, Lý Nham tuyệt không muốn làm kẻ địch của Vương tổng binh.
Trong lòng Vương Phác khẽ động, hỏi thăm dò:
- Nếu có cơ hội, bổn tướng quân lại rất muốn xưng huynh gọi đệ với Tổng binh đây.
Lý Nham cũng không phải là loại lương thiện gì, không khoan nhượng, nói:
- Nếu Vương tổng binh đồng ý cải tà quy chính, sẵn sáng góp sức dưới
trướng Sấm Vương, thì Tổng binh chính là huynh trưởng của Lý Nham ta.
- Ha ha, Lý Nham thủ lĩnh nói đùa rồi.
Vương Phác lập tức đánh trống lảng, tuy rằng chỉ hỏi thăm dò một câu,
nhưng Vương Phác đã có thể khẳng định, Lý Nham tuyệt sẽ không phản bội
Lý Tự Thành, cũng ngay lập tức bỏ đi cái ý niệm chiêu lãm Lý Nham.
- Khó có dịp Lý Nham thủ lĩnh đích thân đến Đại Đồng, không bằng nhân
dịp này mà thương lương một chút về chuyện hợp kích Kiến Nô?
Lý Nham nghiêm mặt nói:
- Người xưa nói rất hay, “Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo”
(Ân của một giọt nước cũng lấy cả dòng suối mà trả ân), nghĩa quân chúng ta nhận từ Vương tổng binh không ít đại ân, theo lý chúng ta phải hồi
báo; lại nói bất kể là là nghĩa quân hay là quan quân, tất cả đều là
người Hán, đồng tâm hiệp lức đánh lui Kiến Nô ngoại xâm cũng là việc nên làm, có việc cần nghĩa quân chúng ta làm, Vương tổng binh cứ việc phân
phó là được.
- Nói hay lắm.
Vương Phác vỗ tay nói:
- Bất kể là nghĩa quân hay là quan quân, tất cả đều là người Hán. Kiến
Nô xâm lược, hại dân chúng người Hán ta, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực cùng chống lại giặc ngoại xâm.